Mị Nhục Sinh Hương
Chương 33-2: Đồ chơi của anh trai quỷ súc (10) - tiếp -
Edit beta: Linxu
Cố Minh Nguyệt bước đi một mình trên đường cái, cô đang dự rốt cuộc mình nên ở lại thành phố này hay nên rời tới thành thị khác. Dòng xe cộ cùng đoàn người rộn rộn ràng ràng như nước chảy qua lại trên đường phố, âm thanh ầm ĩ. Tháng tám ánh mặt trời lại càng gay gắt, cô đi một lát liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tầm nhìn cũng không rõ.
“Ưm, xin lỗi…..” Cố Minh Nguyệt đè thấp vành nón ngơ ngơ ngác ngác đi về phía trước, không cẩn thận đụng phải người đi đường trước mặt, cô lảo đảo một cái, suýt nữa đã té ngửa, được người đối diện nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay lại giữ vững. Động tác của hai người quá nhanh quá mạnh, mũ che nắng trên đầu Cố Minh Nguyệt theo quán tính rơi xuống mặt đất, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hơn người.
“Là em?!”
“Là anh.”
Hai người đồng thời lên tiếng, hiển nhiên đều có ấn tượng với đối phương.
Tống Chân Dật không nghĩ tới mình còn có thể gặp lại cô gái nhỏ đã từng gặp thoáng qua hơn một năm trước, càng không nghĩ tới cô gái nhỏ chỉ có duyên gặp mình một lần này lại vẫn nhớ tới mình, trái lại hai người trông cũng rất có duyên phận.
So với việc nhìn lướt qua dưới lớp áo mũ lần trước, lần đầu Tống Chân Dật đứng ở khoảng cách gần, không hề bị ngăn cách bởi thứ gì mà nhìn rõ vẻ ngoài của Cố Minh Nguyệt, ngay cả người vẫn luôn thờ ơ với sắc đẹp như anh, trong lòng cũng phải nổi lên sóng lớn.
Cô gái nhỏ này xinh đẹp quá mức, tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, xưa nay xinh đẹp quá mức không hẳn là chuyện tốt. (Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh: từ xưa tới nay những người con gái đẹp đa phần thường gặp số khổ.)
Trong lòng Tống Chân Dật nghĩ như vậy, nhưng lại khom người nhặt mũ che nắng trên đất lên, phủi sạch bụi bẩn dính quanh, sau đó cẩn thận mang mũ ngay ngắn cho Cố Minh Nguyệt, cuối cùng khẽ mỉm cười nói: “Lần sau cẩn thận một chút.”
Người xinh đẹp như vậy, thế mà người nhà của cô bé lại có thể yên tâm để cô bé ra khỏi nhà một mình sao.
Dường như Tống Chân Dật đã khắc sâu ấn tượng về Cố Minh Nguyệt, trong nháy mắt nhìn thấy anh Cố Minh Nguyệt lập tức đã nhớ ra người con trai mang khí chất cùng bề ngoài dịu dàng như gió mát này.
Từ trong nụ cười ấm áp vui vẻ của anh, Cố Minh Nguyệt không nhìn ra chút ý đồ nào khác, chàng trai này tựa như một người trời sinh đã dịu dàng tốt đẹp, lần gặp mặt trước cũng tỏ ý quan tâm với một người lạ như mình…Cô nghĩ tới chuyện này, đầu óc cũng có chút nặng nề, cảm thấy mình nên nói tiếng cảm ơn với Tống Chân Dật, nhưng cô vừa mở miệng, trước mắt lại tối sầm ngã xuống trước người anh, hoàn toàn mất ý thức.
Mắt thấy tình huống của Cố Minh Nguyệt có chút không đúng, Tống Chân Dật vừa nhanh vừa chắc chắn đỡ lấy thân thể đột nhiên ngã tới của thiếu nữ, nhìn khuôn mặt tái nhợt yếu ớt đầy mồ hôi của cô, nghĩ một lúc bèn ôm ngang cô vào ngực, nhanh chân đi tới tòa cao ốc màu trắng cách đó không xa.
Lúc Cố Minh Nguyệt tỉnh lại, cô đã ở trong phòng bệnh viện, trên mu bàn tay đang cắm ống truyền dịch.
“Em tỉnh rồi.” Bên tai truyền đến một giọng nam có chút quen thuộc, giọng nói trầm thấp. Cố Minh Nguyệt thuận theo phương hướng của thanh âm giương mắt nhìn, nhìn thấy Tống Chân Dật đang mặc chiếc áo khoác trắng dài, trên mặt anh lộ vẻ quan tâm, nhưng rõ ràng nơi đáy mắt lại tích tụ cơn giận.
“Cảm ơn.” Cố Minh Nguyệt nói ra lời cảm ơn vô vị, cô không biết mình nên nói gì.
“Em có biết mình đang có thai không?” Tống Chân Dật hỏi thẳng, trông bề ngoài rõ ràng cô vẫn còn trong tuổi vị thành niên, mà lại có thai chuyện này thật khiến anh bất ngờ.
Cố Minh Nguyệt im lặng một lúc, cô quyết định ăn ngay nói thật: “Biết.”
“Vậy người nhà em có biết không?” Tống Chân Dật hỏi tới cùng.
Cố Minh Nguyệt yên lặng không nói, nhìn nét mặt của cô Tống Chân Dật lại hiểu. Anh nhớ tới cảnh lần đầu gặp cô, trong lòng suy đoán có phải cô bé này vụng trộm ăn trái cấm với bạn tria đang học đại học của mình hay không, kết quả lại vì dùng biện pháp tránh thai không thích hợp nên mới có bầu.
“Ừm, anh thấy chuyện này nên thông báo với người nhà của em vẫn tốt hơn, dẫu sao đây cũng là chuyện lớn, người lớn trong nhà có quyền được biết rõ.” Tống Chân Dật thở dài, đưa ra đề nghị với cô gái trên giường.
Cố Minh Nguyệt vừa nghe anh nói muốn thử liên lạc với người nhà họ Thẩm,lập tức nóng nảy lên, thật ra cô không nghĩ tới thân thể của mình vì mang thai mà trở nên yếu đuối hơn, mới phơi nắng ngoài trời một tí đã ngất xỉu. Khi cô ròi nhà có mang theo thẻ căn cước, điện thoại di động, chi phiếu, và một cái ba lô bền chắc bên người. Hiện tại trong túi đeo lưng của cô là một ít tiền mặt vừa rút từ ngân hàng ra, điện thoại di động cùng thẻ căn cước đều ở bên trong. Vốn cô còn nghĩ nếu không thể quyết định được mình sẽ đi nơi nào, vậy trước tìm một căn phòng hạng trung nào đó ở tạm, có chỗ đặt chân rồi nói sau, cô nhìn quanh bốn phía, tìm được ba lô được đặt ở một góc phòng, thoạt nhìn nó chưa từng bị động vào, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra anh chàng này không có tùy tiện động vào đồ của cô.
“Em không thể về đó được.” Cố Minh Nguyệt chậm rãi nói, “Em muốn sinh đứa bé ra, anh không cần lo cho em đâu.”
Thiếu nữ đứng dậy chuẩn bị một chút, muốn ba lô rời đi.
“Là em bỏ nhà trốn đi?” Tống Chân Dật lại khiếp sợ hơn.
“Đúng vậy, em không thể ở nhà tiếp nữa, quyết định tự mình rời khỏi sống cuộc sống của riêng mình.” Cố Minh Nguyệt tự nhiên rút ống truyền dịch trên mu bàn tay ra, cô vừa đứng lên lại bị người đàn ông kia dùng sức ấn cho ngồi xuống.
“Bậy bạ!” Tống Chân Dật cảm giác mình không thể nào hiểu được suy nghĩ hiện tại của cô bé này, cô cứ thế mà đi một mình, có nghĩ tới sau này nên làm gì mà mưu sinh chưa, huống chi cô còn muốn sinh đứa bé ra.”
“Xin cho anh số điện thoại của người nhà em.”
“Em từ chối.” Cố Minh Nguyệt cảm giác chả nhẽ là mình ra cửa mà không xem hoàng lịch sao, sao lại chọc phải người đàn ông kiên trì như vậy.
“Em cứ như vậy cũng không được, tin tưởng anh, anh chỉ muốn giúp đỡ em, đưa ra quyết định chung với người nhà.” Tống Chân Dật lại cảm thấy cô gái nhỏ này rõ là bướng bỉnh, có chút ngây thơ không hiểu chuyện, anh khuyên Cố Minh Nguyệt chân thành, trong lòng nghĩ phải làm cho cô bé này tỉnh táo lại một chút.
“Anh này.” Cố Minh Nguyệt hắng giọng, “Anh biết tình cảnh của tôi ra sao sao, anh biết rõ tất cả mọi chuyện trên người tôi sao? Nếu anh thật sự muốn giúp tôi, vậy anh nên quan tâm tới suy nghĩ mong muốn của tôi, bởi vì anh hoàn toàn không biết gì về người nhà cũng cảnh ngộ của tôi. Sự giúp đỡ cùng quan tâm mà anh tự cho là đúng này, ngược lại nó có thể trở thành thứ hại tôi.”
Sắc mặt thiếu nữ bình tĩnh, nhìn Tống Chân Dật trước mặt dùng giọng nói tĩnh táo nói ra sự thực, xem ra cô hoàn toàn không phải một nữ sinh có ý nghĩ nông nỗi làm ra hành vi không lý trí, mà cô còn hiểu rất rõ mình muốn thứ gì làm gì. Cô tránh thoát bàn tay đang đặt trên bả vai mình, đi tới trước ba lô kéo khóa ra lấy tờ tiền giấy hồng hồng trắng trắng đặt r trước mặt chàng trai, hoàn toàn không lo người trước mặt sẽ thấy hơi tiền nổi máu tham.
“Anh xem xem, cái gì cần tôi đều đã chuẩn bị xong, số tiền này cũng đủ để tôi sinh hoạt một quãng thời gian rất dài.” Cố Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt không thể tin của anh nói: “Tôi còn rất nhiều thứ, so với tưởng tượng của anh còn nhiều hơn, tôi có thể tự mình mưu sinh nuôi sống chính mình.”
Cầm kỳ thư họa không có gì mà cô không giỏi, sau này làm gia sư dạy kèm tại nhà cũng được.
Lời của Cố Minh Nguyệt quá có đạo lý, thế cho nên Tống Chân Dật hoàn toàn không tìm được câu nào để phản bác.
Tống Chân Dật cũng không phải người cổ hủ, anh hơi xấu hổ, nếu mình từng đặt mình vào hoàn cảnh của Cố Minh Nguyệt mà suy nghĩ khác đi, thật muốn giúp cô, thì anh không nên tùy tiện nói ra mấy lời trước đó.
“Anh không thể yên lòng để em đi một mình như thế.” Tống Chân Dật nói ra ý nghĩ trong lòng, cho dù cô gái này có bình tĩnh lý trí, thì cô vẫn mà một cô bé chưa từng đối mặt với những góc tối trong xã hội, anh thật không thể an tâm để cô bé xinh đẹp như vậy sống một mình, “Nói cho anh biết làm sao mới có thể giúp em.”
Cố Minh Nguyệt quan sát người đàn ông trước mặt thật cẩn thận, cuối cùng xác định anh thật sự chỉ có lòng tốt thuần túy, không có chút ý xấu nào.
Trên đời này lại thật sự có một người phong quang tế nguyệt, phẩm chất cao thượng như vậy, Cố Minh Nguyệt quyết định được ăn cả ngã về không tin tưởng anh một lần, tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình. (phong quang tế nguyệt: phóng thái sáng rỡ như trăng trời.)
*Tư Mã Chiêu: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường cũng biết”: Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:
*Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó!
Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.
Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.
Tào Mao chết, Tư Mã Chiêu lập Tào Hoán nối ngôi, lại lấy danh nghĩa Thái hậu, ra một đạo chiếu thư, bịa đặt tội danh của Tào Mao phế thành người bình dân, khi đã trở thành người bình dân, cái chết của Tào Mao không còn là điều đáng quan tâm nữa. Về sau do dư luận bàn tán, Tư Mã Chiêu phải tìm một người gán cho tội giết vua rồi đem hành hình, còn ông ta bình thản chiếm ngôi vua.
Về sau, “lòng dạ Tư Mã Chiêu người người đều rõ” đã trở thành một câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
**huyền quan: Đại khái thì huyền quan là lối đi mà khách bước vào nhà bắt buộc phải đi qua và nó có ý may mắn tốt lành trong phong thủy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!