Mị y khuynh thành: Nghịch thiên bảo bảo phúc hắc cha
Chương 2 trọng sinh
Mộ Nhan từ trong hôn mê mở mắt, chỉ cảm thấy bụng từng đợt run rẩy đau nhức. Nàng muốn duỗi tay che bụng lại phát hiện tay chân đều bị thứ gì đó trói buộc, không thể nhúc nhích. Nàng nhìn xung quanh. Lọt vào tầm mắt là một gian nhà ở gió lùa tứ phía, bài trí trong phòng có chút quen thuộc. Chuyện gì đã xảy ra? Nàng không phải bị Cung Thiên Tuyết ném vào đan lô sao? Nóng cháy làm bỏng huyết nhục, cừu hận thực cốt làm lý trí của nàng suy sụp, sau đó liền mất đi tri giác? Hiện giờ như thế nào lại bị trói vào nơi này? Chẳng lẽ Cung Thiên Tuyết luyện đan không thành nên nghĩ biện pháp mới để tra tấn nàng?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Mộ Nhan đột nhiên dừng lại tại một nơi, đồng tử chợt kịch liệt co rút. Trời ạ!! Nàng nhìn thấy gì?!! Bụng phồng lên cao cao! Còn có từng trận run rẩy đau đớn, cũng là từ bụng nàng truyền tới. Đây là… hài tử của nàng?! Hài tử còn ở trong bụng nàng, còn có thể cảm nhận được sinh mệnh lực ngoan cường của bảo bảo. Nhưng sao lại có thể đâu? Bảo bảo của nàng rõ ràng đã bị người ta sống sờ sờ đào ra từ trong bụng rồi mà.
Đột nhiên, tầm mắt Mộ Nhan dừng lại ở bài trí chung quanh. Nàng vừa mới cảm thấy căn phòng này quen thuộc, lúc này nhớ tới, đây còn không phải căn phòng cũ nát nàng từng sống tại Tô gia 10 năm trước sao? 10 năm trước, dưỡng phụ ra ngoài rèn luyện, dưỡng mẫu Tô Nguyệt Hương không màng nàng phản đối, đem nàng gửi đến nhà mẹ đẻ là Tô gia. Người Tô gia châm chọc mỉa mai nàng, căn bản không có ai đối xử tử tế với nàng. Đến lúc nàng ngoài ý muốn thất thân, chưa kết hôn đã có thai, những người này lại càng làm trầm trọng thêm, đem nàng nhốt vào căn phá phòng này. Mà cảnh tượng trước mắt này cũng giống như đã từng quen.
Mười năm trước, nàng mang thai bảy tháng, một người bơ vơ không nơi nương tựa sống tại phá phòng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Đột nhiên có một ngày, mợ cả vốn luôn châm chọc mỉa mai nàng thái độ khác thường, vô cùng nhiệt tình bưng cho nàng đồ ăn nóng hầm hập. Mộ Nhan khi đó thụ sủng nhược kinh, cho rằng chính mình ngoan ngoãn hiếu thuận, rốt cuộc được mợ cả các nàng đồng tình. Nhưng không nghĩ tới đó là ác mộng của nàng tiến tới. Sau khi cơm nước xong nàng hôn mê, đánh thức nàng là đau đớn truyền tới từ trong bụng. Mợ cả Tô thị dùng một chiếc chủy thủ bình thường nhất, sống sờ sờ mổ bụng nàng, cắt rớt tử cung cùng với cả hài tử trong đó. Còn có hai người biểu tỷ, mỗi người một bên kéo rộng vết thương giúp đại biểu tẩu Trần Ngọc đào hài tử của nàng ra dễ dàng hơn. Bốn người đó làm một việc tàn nhẫn huyết tinh như thế, lại ý cười doanh doanh, khao khát tương lai tốt đẹp, không để ý tới tiếng khóc kêu tê tâm liệt phế cầu xin của nàng. Từ đó đến mười năm sau, Mộ Nhan chưa bao giờ quên một màn xẻo tâm thực cốt này, đêm khuya mộng hồi, quanh quẩn trong tim đều là thấu xương cừu hận. Từ đó về sau, nàng mất đi hài tử, cũng mất khi khả năng làm mẹ.
Nhưng hôm này, vì sao nàng lại nằm ở chỗ này? Chẳng lẽ, nàng trọng sinh? Trọng sinh về mười năm trước, lúc hài tử còn chưa bị đào ra? Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng mợ cả:
– Đại nhân, ngài thật sự phải tốn giá cao như thế mua hài tử trong bụng thứ tiện nữ kia sao? Sẽ không chờ chúng ta đào hài tử ra, các ngươi lại quỵt chứ?
Ngay sau đó vang lên tiếng một người nam nhân:
– Đây là tiền đặt cọc, chỉ cần các người đem sự tình làm thỏa đáng, tự nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!