Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 24
Phong thấy tôi đột nhiên ngẩn người nhìn theo mãi một chiếc xe đã khuất bóng từ lâu mới lên tiếng gọi:
– Dương.
– Cậu về đi, tớ lên nhà đây.
– À… ừ… tớ biết rồi, tớ về đây.
Sau khi lên nhà rồi, tôi lập tức tìm điện thoại để gọi điện cho Duy, muốn giải thích với anh vài câu nhưng không biết mở miệng làm sao cả, hơn nữa bây giờ chưa chắc anh đã chịu nghe điện thoại của tôi, cho nên tôi cứ đắn đo mãi rồi lại quyết định đợi anh về rồi nói chuyện.
Nhưng nấu xong một mâm cơm đầy rồi mà chờ mãi, chờ mãi Duy vẫn chưa quay lại, mười hai giờ đêm rồi, thức ăn đã nguội tanh nguội ngắt trên bàn mà người thì chẳng thấy đâu.
Lúc ấy, ngồi không thì hay suy nghĩ vẩn vơ nên tôi lại nhớ đến những lời Huệ nói hôm trước. Sau đó lại tự thắc mắc rằng biết đâu bây giờ anh lại đang vui vẻ ở bên cô ấy? Biết đâu anh đang ôm người phụ nữ khác rồi nên không cần nhớ đến một người đang chờ anh là tôi?
Nhưng mà… hôm nay cũng chính tôi để anh trông thấy Phong ôm tôi còn gì?
Trong lòng khó chịu nên tôi cứ ngồi bên mâm cơm ấm ức mãi, không buồn ngủ mà cứ suy diễn linh tinh rồi thở dài thườn thượt. Mãi sau gần một giờ sáng mới thấy Duy về, sắc mặt bình thản đến lạnh lùng, không nói gì, cũng chẳng buồn liếc tôi một cái.
Tôi biết mình sai nên vội vàng đứng lên bảo anh:
– Anh về rồi à?
– …
– Anh ăn cơm chưa? Em hâm nóng lại thức ăn cho anh nhé?
– Khỏi.
Anh đi thẳng qua tôi rồi bước về phòng, thấy thái độ của Duy như thế tôi thấy hơi sợ, nhưng sợ mà không giải thích thì còn ngu hơn. Cho nên tôi ấp úng nói:
– Chuyện hôm nay không phải như anh nghĩ đâu. Lúc ấy tự nhiên Phong ôm em, em chưa phản ứng kịp, chưa kịp đẩy cậu ấy ra thì…
Bước chân anh hơi dừng lại, Duy ngoái đầu về phía tôi rồi lạnh nhạt hỏi một câu:
– Em biết tôi nghĩ gì à?
– Em biết anh không thích em tiếp xúc với Phong. Nhưng mà em với cậu ấy không có gì cả. Bọn em chỉ là bạn bè thôi.
– Bạn bè mà ôm nhau thắm thiết thật.
– Em từ chối cậu ấy, nên Phong mới bảo cho cậu ấy ôm một cái để tạm biệt, từ sau không theo đuổi em nữa.
– Tôi lại thấy cái ôm ấy giống xác định quan hệ tình cảm hơn đấy.
– Không phải, em…
Còn chưa nói hết câu, anh đã cau mày ngắt lời:
– Khỏi cần giải thích, tôi không muốn nghe.
Đã nói mỏi cả mồm thế mà vẫn còn giận dỗi, tôi đây cũng bực vì anh với bà diễn viên kia mà anh cũng có giải thích câu nào đâu. Thế là khùng lên nói:
– Không cần giải thích thì thôi. Anh đi đâu làm gì anh cũng đâu giải thích với em.
– Em muốn tôi giải thích gì?
– Chuyện anh với diễn viên Thanh Huệ.
– Tôi chẳng có gì với cô ta cả.
– Không có gì thì cũng không cần một tuần đến công ty anh một lần.
Khi tôi nói xong, ánh mắt của Duy bất chợt thay đổi. Không phải là sợ hãi hay ngạc nhiên mà chỉ là trở nên thâm trầm hơn, bình tĩnh hơn, nói chung khó diễn tả lắm, tôi không thể nắm bắt được nội tâm anh nên chẳng biết phải hiểu ánh mắt ấy ra sao cả.
Nếu là chột dạ thì tôi còn hiểu được, đằng này… thản nhiên đến lạnh lùng…
Duy im lặng một lúc, mãi sau mới lên tiếng trả lời tôi:
– Muốn chất vấn tôi thì cứ hỏi bản thân em trước đi.
Nói xong cũng chẳng buồn đợi tôi trả lời đã quay lưng đi về phòng, đóng cửa lại.
Cãi nhau một trận như thế, tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà ăn cơm nữa nên đành xếp hết đồ ăn vào tủ rồi nặng nề lê bước về phòng.
Tâm trạng khó chịu nên bức bối xoay ngang xoay dọc mãi, càng nghĩ càng thấy ghét chính bản thân mình và giận cả anh nữa. Tại sao anh không giải thích với tôi vài câu? Tại sao không tin những lời tôi nói? Tại sao cứ nhất nhất phải tỏ ra lãnh đạm như thế với tôi?
Diễn viên Thanh Huệ đến tận ngày cưới của chúng tôi còn tới khóc lóc, tôi đã không nói một lời, cô ấy đến công ty anh thường xuyên thế, tôi biết cũng không hỏi một tiếng, đêm đầu tiên chúng tôi thuộc về nhau cũng là vì cô ấy không thể ở bên anh, tôi tổn thương như vậy cũng chưa từng trách anh. Vậy mà Phong mới ôm tôi có một cái anh đã đối xử với tôi với tôi như vậy rồi.
Đàn ông đúng là đồ ích kỷ, mình làm điều xấu được nhưng lại không cho người khác phạm sai lầm, dù chỉ là một sai lầm nhỏ và không phải lỗi của tôi.
Tôi ấm ức nằm mãi mới có thể thiếp đi, nhưng đến gần sáng thì bỗng dưng lại thấy có ai đó đè lên người mình, giật mình mở mắt ra mới thấy Duy đang loay hoay cởi áo ngủ của tôi.
Trong lòng vẫn còn bực bội nên tôi giận dỗi đẩy tay của anh ra, nhưng Duy thì chẳng kiên nhẫn chút nào, cũng chẳng buồn để ý đến tôi mà thẳng thừng giơ tay xé tung cúc áo của tôi.
Chẳng biết cái tên này tự nhiên lại phát điên cái gì, về nhà thì hậm hực, giải thích thì không nghe, giờ lại mò vào đây ăn vạ tôi. Tôi đang định lên tiếng hỏi “anh làm gì thế?” thì bỗng nhiên Duy lại cúi đầu hôn tôi, không hề nhẹ nhàng mà hôn một cách điên cuồng, giống như đang phát tiết sự bực bội trong lòng vậy.
Tôi muốn chống cự, nhưng lần nào cũng vậy, đối diện với sự mạnh mẽ của anh tôi không thể nào giữ vững lý trí được, chỉ một chốc lát sau thì hoàn toàn bị cuốn vào đó, nhất thời cũng quên mất mình đang giận dỗi cái gì hay lo lắng cái gì, chỉ biết chậm chạp nhắm mắt cùng người ấy quên đi.
Đêm hôm đó không rõ chúng tôi làm bao nhiêu lâu, mãi đến khi eo tôi sắp gãy rời ra đến nơi thì Duy mới chịu dừng lại, sau đó nằm xuống ôm chặt tôi vào lòng, chặt đến mức tôi không thể ngọ nguậy nổi.
Tôi mệt quá nên bị ôm như vậy vẫn ngủ thiếp đi, trong lúc mơ hồ, bên tai lại nghe tiếng anh lẩm bẩm nói:
– Một lần nữa thôi, còn để tôi thấy một lần nữa thì em đừng trách.
***
Ngày hôm sau tôi bắt đầu đi làm lại sau mấy ngày nghỉ tết, đến tòa soạn vẫn thấy một hộp cháo quẩy nóng đặt trên bàn chỗ tôi.
Phong không nói gì, cũng không hỏi han tôi như mọi ngày nhưng lại vẫn không quên lo cho tôi từ những điều nhỏ nhặt như vậy. Đối diện với những việc làm của cậu ấy, tôi không còn cảm thấy biết ơn nữa mà chỉ thấy day dứt thôi, bây giờ làm bạn cũng không được mà coi nhau như người xa lạ cũng không xong, thực sự tôi cũng không biết mình phải làm sao nữa.
Tôi đặt gọn hôp cháo ở một góc trên bàn, không ăn cũng không đổ đi. Thằng Hải thấy thái độ của hai đứa tôi khác lạ không giống mọi ngày mới thì thầm hỏi:
– Chị với Phong giận nhau à?
– Không.
– Không mà sao hai người lại không nói chuyện với nhau nữa. Em thấy hai người cứ lạ lạ sao ấy.
Lúc này, chú biên tập gọi Phong vào phòng làm việc của chú ấy. Không có cậu ấy ở đây nên tôi cũng nói thẳng luôn với Hải:
– Hôm qua chị từ chối Phong rồi.
– Ơ, sao lại thế? Hôm trước bà chẳng bảo cho Phong cơ hội còn gì? Sao tự nhiên nghỉ tết xong lại từ chối người ta? Hay là cậu ấy làm gì để chị phật lòng?
– Không, tại chị có người chị thích rồi.
– Đừng nói với em là chị thích ông Duy đấy nhé. Bữa cái Nhạn cũng bảo thế mà em không tin.
– Không tin nhưng đấy là sự thật đấy. Từ giờ đừng gán ghép chị với Phong nữa.
– Không, em vẫn không tin. Em không tin chị thay đổi nhanh thế đâu. Với cả cái ông Duy đó đầy gái, đời tư chẳng đứng đắn tý nào, chị không mù quáng đến mức yêu người như thế đấy chứ?
– Mày có nhớ bọn chị lấy nhau bao lâu rồi không?
– Ờ thì… hình như bọn chị cưới tháng hai thì phải. Qua tết này là tròn một năm đúng không?
– Ừ. Từ lúc cưới đến giờ anh ấy đối xử với chị tốt lắm. Chị cũng là con gái, ai đối xử tốt với mình thì mình xiêu lòng cũng là điều dễ hiểu thôi.
– Nhưng Phong cũng tốt với chị mà.
– Ừ, nhưng cậu ấy đến không đúng lúc. Người tốt chị gặp anh Duy đầu tiên.
Có lẽ Hải không nghĩ rằng tôi sẽ nói câu này nên hơi ngạc nhiên quay sang nhìn tôi, nó nhìn nhìn một lúc lâu mới nghi hoặc hỏi:
– Chị… yêu ông ấy thật đấy à?
– Ừ. Yêu thật.
– Nhưng mà đời tư của ông ấy…
– Chị không biết thế nào, nhưng lấy nhau lâu rồi chị chưa bắt gặp ông ấy cặp kè với ai cả.
– Đấy là vì chị không thấy thôi.
– Nếu không thấy thì coi như không có. Thế cho dễ sống. Với cả chẳng biết sao chị cứ thấy ông ấy không phải là kiểu người không đứng đắn. Nói sao nhỉ? À, giống như anh ấy làm gì cũng có trách nhiệm với việc đó ấy.
– Ý chị là anh ấy có trách nhiệm với chị à?
– Ừ, cũng có thể. Tóm lại chị không biết chị có thể yêu ông ấy bao lâu hay chờ anh ấy thích chị bao lâu, nhưng mà bây giờ chị thấy hai người sống cùng nhà thế này là vui rồi.
Hải im lặng một lúc, tôi biết nó đang cố quan sát thật kỹ biểu hiện trên gương mặt tôi để xem rút cuộc là tôi có thật sự thanh thản với suy nghĩ đó hay không. Lát sau thấy tôi kiên định thế mới thở hắt ra một tiếng:
– Vì chị nghĩ anh ấy đồng chị lấy chị là đã thiệt thòi rồi nên mới chấp nhận cuộc sống thế phải không?
– Đúng là em chị. Hiểu chị thế.
Tôi cười cười:
– Đúng là chị thấy chị không xứng với ông ấy thật, chắc tại vì xung quanh ông ấy toàn người đẹp mà mình thì chả có gì cả. Vì chuyện ông ngoại chị mà nhờ anh ấy lấy chị, làm anh ấy phải ràng buộc với chị. Nên chị thấy sống như hiện tại là được rồi. Nếu một ngày nào đó anh ấy cũng yêu chị thì càng tốt.
– Em hiểu rồi. Chị cứ hạnh phúc là em vui rồi. Yêu ai không quan trọng.
– Ừ.
– Nhưng mà sau này chị với Phong định thế nào? Hai người làm việc cùng nhau, giờ từ chối thế gặp nhau cũng khó xử đấy.
– Khả năng chị xin sang bộ phận khác thôi. Làm bộ phận này đi săn tin long sòng sọc, sang bộ phận khác nhàn rỗi ngồi ở nhà hơn.
– Bà có chịu ngồi yên một chỗ không mới là điều quan trọng.
– Yên tâm đi, từ từ rồi quen.
Thực ra tôi muốn xin sang bộ phận khác không hẳn chỉ vì muốn tránh mặt Phong, mà là tôi muốn nghe theo lời ông ngoại, làm việc ở một vị trí thuận lợi nhất để nếu lỡ như có bầu thì dễ giữ gìn hơn.
Từ khi chúng tôi chính thức quan hệ đến giờ cũng mấy lần rồi, Duy không dùng bao cao su mà tôi cũng không uống thuốc tránh thai. Ban đầu tôi cũng nghĩ nếu giờ có con thì mình lại càng thêm ràng buộc anh, làm anh khó xử. Nhưng đợi mãi mà không thấy anh nhắc gì đến chuyện phòng tránh nên tôi lại thay đổi.
Tôi nghĩ tuổi của mình cũng không còn trẻ nữa, vả lại cũng chẳng biết ông còn sống đến bao giờ để đợi tôi, cho nên nếu như ông trời ban lộc con cái cho lúc nào thì tôi sẽ sẵn sàng đón nhận lúc ấy.
Và biết đâu, nếu có một đứa con rồi thì tôi và Duy sẽ gắn kết với nhau hơn, và biết đâu cả hai sẽ vì con mà xây một gia đình theo đúng nghĩa… có anh, có tôi, có những đứa trẻ con của chúng tôi…
Sau hôm đó, tôi với anh không ai nhắc đến chuyện Phong hay Huệ nữa nhưng có lẽ cả tôi và Duy đều hiểu rằng mình nên tiết chế các mối quan hệ khác lại để hòa hợp với nhau hơn. Dù sao cũng đã nói ra rồi, tôi không thích anh ngoại tình, mà anh cũng không thích tôi dây dưa với người đàn ông khác, cho nên dẫu cả hai đều tôn trọng đối phương, không để người khác chen chân vào cuộc hôn nhân này nữa.
Và cũng trong thời gian này chuyện quan hệ của chúng tôi cũng bắt đầu trở nên đều đặn hơn, không còn quá ngại ngùng e dè như lúc trước mà hầu như cứ cách ngày lại làm một lần, lâu dần còn bén mùi nhau, không đụng chạm là thấy thiêu thiếu khó chịu.
Với tần suất như thế thì quả nhiên hơn một tháng sau thì kinh nguyệt của tôi không xuất hiện nữa, tôi sợ thất vọng nên cứ lặng lẽ chờ mãi, chờ đến tận hơn một tuần sau mới dám thử thai.
Nhìn que hiện lên một vạch, rồi vạch thứ hai chầm chậm xuất hiện, dù hơi mờ nhưng vẫn nhìn thấy được, cảm xúc của tôi đột nhiên như mưa dội đến trong lòng.
Có lo sợ, có hồi hộp, có mong chờ, có vui mừng, có đắn đo, nhưng trên hết tôi thật sự cảm thấy thật sự hạnh phúc vì cuối cùng cũng có đứa con này. Năm nay tôi hai mươi tám tuổi rồi, đã đủ chín chắn để chạm tay đến thiên chức làm mẹ, cũng đủ vững vàng để chào đón em bé của tôi đến với thế gian, thế nên chẳng có lý do gì để không vui mừng cả.
Tôi nghĩ nếu ông ngoại tôi biết tin này chắc sẽ mừng y như tôi bây giờ. Còn Duy thì tôi cũng không chắc, tôi định để vài ngày nữa đi siêu âm rồi sẽ báo với anh, sau đó mới tùy anh quyết định.
Dù không rõ lựa chọn của anh ra sao nhưng tôi tin với tính cách con người anh, nhất định Duy sẽ muốn tôi giữ lại đứa con này, nhất định sẽ yêu thương con và chăm sóc con cùng tôi.
Nghĩ thế nên tôi hài lòng cất que thử thai vào một góc, sau đó xuống siêu thị mua rất nhiều đồ ăn về nấu cơm. Có lẽ hôm nay phải nấu một mâm cơm thật ngon để ăn mừng việc chúng tôi đã có con mới được, dù việc này mới chỉ có tôi biết thôi.
Nấu ăn xong, tôi cứ đi ra đi vào nhìn que thử thai hai vạch rồi tủm tỉm cười mãi, thỉnh thoảng còn sợ vạch thứ hai biến mất nên còn nhìn đi nhìn lại. Lát sau thấy Duy về, tôi giấu vội giấu vàng que đi, sau đó còn đứng trước gương vỗ vỗ mặt mấy cái cho bình thường trở lại mới chạy ra ngoài:
– Anh về rồi à?
– Ừ.
– Tắm đi rồi ăn cơm. Hôm nay em nấu nhiều đồ ăn lắm.
– Ừ, đợi một tý.
Tôi cố gắng không để lộ ra thái độ gì nên Duy cũng không phát hiện ra hôm nay trong lòng tôi vui vẻ hơn mọi ngày. Đến buổi tối trước khi đi ngủ, tôi giả vờ vào Facebook một đứa bạn xem hình em bé rồi quay sang hỏi anh:
– Anh nhìn con bé này yêu không này. Mẹ nó hiếm muộn, lấy chồng từ năm mười tám tuổi mà mãi đến giờ mới sinh được nó đấy.
– Bạn em à?
– Vâng.
Duy nhìn nhìn bức hình đứa bé giây lát rồi khẽ gật đầu:
– Ừ, cũng xinh.
– Sao anh chẳng hào hứng gì thế? Mà đúng rồi, trước giờ chưa thấy anh chơi với con nít bao giờ. Anh không thích trẻ con à?
– Anh chỉ thích cách tạo ra trẻ con thôi.
Nói xong không chờ tôi trả lời lại đã trèo lên người tôi, tay chân táy máy không yên, tôi từ chối rồi mà nhất quyết cứ bảo phải tạo ra được trẻ con mới thôi.
Lúc ấy trong lòng tôi vừa tức mà cũng vừa buồn cười, nhưng cũng cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều vì ít nhất Duy cũng không phản đối hay tỏ thái độ gì về việc tôi mang thai. Nếu anh không thích thì chắc chắn đã không đòi “tạo ra trẻ con với tôi” mà thẳng thừng từ chối rồi.
Nhưng mà nốt lần này thôi nhé… vì ngày mai tôi đưa cho anh giấy siêu âm đấy. Chính thức có bầu rồi là không cần tạo ra trẻ con nữa đâu!!!
***
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ làm buổi sáng để tới bệnh viện khám. Ngồi ngoài hành lang đợi tới lượt mình, thấy mấy bà bầu bụng to ục ịch nặng nề đi ra đi vào, tự nhiên tôi cũng sờ lên bụng mình, tưởng tượng tương lai không xa bụng tôi cũng to như vậy, tôi cũng ục ịch như vậy, khóe miệng không nhịn được, khẽ cong lên cười.
Lát sau, khi đến lượt tôi vào khám, bác sĩ siêu âm xong mới bảo em bé của tôi được bốn tuần rồi, đã vào tử cung làm tổ an toàn. Nhưng khi rút máy siêu âm đầu dò ra thì bỗng dưng một dòng máu đỏ cũng từ bên trong trào ra theo.
Cảm giác hạnh phúc của tôi đột ngột tắt ngấm, tôi hoảng sợ giật mình ngồi dậy, cuống đến nỗi nói năng lộn xộn:
– Bác… bác sĩ. Máu… chảy máu.
– Cô nằm xuống đã. Từ từ để tôi kiểm tra, cứ bình tĩnh.
Vị bác sĩ kia cũng sợ quá trình siêu âm xảy ra sai sót gì nên lập tức đứng dậy kiểm tra cho tôi một lượt, cầm máu xong mới hỏi tiền sử bệnh:
– Trước kia mỗi kỳ kinh nguyệt cô kéo dài bao nhiêu ngày?
– Khoảng bảy đến mười ngày ạ.
– Có thường xuyên đau vùng chậu không?
– Có ạ, cháu hay bị đau xương chậu lắm. Nhưng chắc là do cháu ngồi nhiều.
– Mỗi lần quan hệ xong có chảy máu không?
– Cũng có vài lần, nhưng sao thế hả bác sĩ? Có chuyện gì ạ?
– Ừ, tôi đang kiểm tra, cần phải làm xét nghiệm Pap nữa xem có đúng không.
Lúc ấy tôi không biết xét nghiệm Pap là xét nghiệm gì, chỉ nghĩ đại loại là xét nghiệm xem dị tật thai nhi hay gì thôi. Tôi sợ con tôi có vấn đề gì nên hốt hoảng nói:
– Con cháu bị sao hả bác sĩ? Con cháu có sao không ạ? Lúc nãy chảy máu thế thì có sao không ạ? Cháu không thấy bụng đau, chắc là không sao chú nhỉ?
– Em bé thì không sao. Tôi chỉ sợ vấn đề là cô thôi.
– Dạ? Là… là sao ạ?
Bác sĩ kia thở dài một hơi, im lặng vài giây mới nói với tôi:
– Tôi vừa soi cổ tử cung của cô, khai thác tiền sử bệnh cũng thấy cô có các dấu hiệu của bệnh ung thư cổ tử cung. Tôi khuyên cô nên làm xét nghiệm Pap sớm đi, càng sớm càng tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!