Miền Tây Kinh Dị Ký
Phần 22: Thuỷ Quái (4)
Hồng bị quê xệ nên im lặng rồi giả vờ hỏi chuyện vu vơ. Bằng và Thiên Phong nhìn mặt Hồng thì mắc cười thấy mẹ mà không dám cười ra mặt. Thiên Phong bèn kể lại giấc mơ lúc nãy:
– Hồi nãy tôi đang ngủ, hình như con nhỏ đó báo mộng cho tôi biết…
Bằng hỏi:
– Nhỏ nào?
– Thì con ma trong phòng mình mướn đó.
– À, rồi sao. Nó đẹp không?
Thiên Phong đáp:
– Xấu lắm ông nội, nó cho tôi thấy cái lúc mà nó chết. Đúng là nó bị người ta giết hại, nhưng không biết mặt hung thủ. Nó bị quăng xuống sông, rồi có một cái gì nó cắn rồi dìm nó xuống nước.
Nghe vậy thì Hồng kéo ghế lại hỏi:
– Lúc đó chú em mày có nhìn kỹ xung quanh không?
– Ở giữa dòng toàn là nước, với lại nó quẫy nước văng tùm lum nên không thấy được gì.
Bằng liền gợi ý:
– Anh có biết loại bùa chú nào gọi được hồn con nhỏ đó lên không? Mình kêu nó chỉ vị trí là được chứ gì.
Hồng gạt:
– Mày ngu hả? Nãy nó nói là con nhỏ bị bất tỉnh, làm sao mà biết được.
Thiên Phong nói:
– Anh Bằng nói cũng có lý đó. Có thể sau khi chết thì hồn con nhỏ tìm về nhà nên nó biết vị trí là dĩ nhiên.
Bằng nhìn Hồng cười khẩy, Hồng nói:
– Vậy bây giờ mình về làm liền đi, gác chuyện tìm nhà của mấy người bị hại để sau rồi tính.
– Tính tiền dì ơi!
Cả ba vừa đi khỏi thì có một thằng cha cởi trần trùng trục, dáng người cao lớn đi vào. Ông già Bảy thấy người đàn ông liền nói lớn:
– Ê, Út Chịch, khoẻ mậy?
Người đàn ông liền mỉm cười:
– A, bác Ba. Lâu quá không gặp nhìn đẹp lão quá ta. Điệu này kiếm thêm được mấy bà nữa đó!
– Bà gì nổi nữa mậy, có môn tao lết đó chứ kiếm bà gì.
Những người xung quanh đều cười lên ha hả. Út Chịch kéo cái ghế ngồi xuống. Do là khách quen nên khỏi kêu mà ông lùn giúp việc tự động đem cà phê lại. Chín Biết quan sát thằng cha này một lúc nữa rồi mới theo về. Ở căn phòng trọ, Thiên Phong đang dùng bút lông vẽ bùa lên trên tường rồi lâm râm đọc chú. Bằng và Hồng đứng gần quan sát. Chín Biết bay là đà phía sau “Hù” một tiếng. Con dao lia mạnh xém cắt đứt mặt của hắn. Chín Biết la lên:
— Giỡn chút xíu làm gì dữ vậy?
Bằng nói:
– Giỡn cái gì? Xém chút nữa là chết rồi thấy không.
Chín Biết im lặng không nói gì nữa. Rõ ràng là hai người này phản ứng cực kỳ nhanh nhạy. Vừa nãy là Bằng cố ý dừng tay lại kịp lúc chứ không phải là Chín Biết may mắn. Thiên Phong dùng miếng gỗ trong cái balo gõ mạnh lên tường. Cô gái nọ lập tức hiện ra, ôm đầu gào khóc:
— Ây da, áaaaaaaaa. Đừng đập nữa, đừng đập nữa.
Thiên Phong dừng lại hỏi:
– Bây giờ mày có muốn tụi tao giúp hay không?
Cô gái xoã tóc kín mặt gật gật đầu. Bằng nhìn loáng thoáng thì nhận xét:
– Nhỏ này bén vậy mà thằng Phong chê xấu.
Đến khi cô vén tóc lên thì Chín Biết cười lên ha hả. Cô gái ngạc nhiên hỏi:
— Ủa? Ai cười vậy?
Mặt Bằng méo xẹo trả lời:
– Con bóng Long Xiên này nè!
— Trời ơi, quỷ!
Chín Biết bực mình la lên:
— Quỷ, quỷ cái gì bà nội? Tôi là một Linh thần đàng hoàng à nha!
Hồng trừng mắt:
– Dẹo thấy ớn!
Rồi anh quay sang cô gái:
– Bây giờ trước hết là cô cho tụi tôi biết cô tên gì!
— Dạ…dạ em tên Như Quỳnh.
Chín Biết bĩu môi:
— Mặt này là như quỷ chứ như quỳnh cái gì! Ui da! Đau!
Hồng lấy dao găm chích vào đít Chín Biết làm hắn la oai oái. Hồng hỏi:
– Bây giờ đợi tới sáng cô dẫn tụi tôi ra cái chỗ cô bị hại được không?
— Chắc chú nói chơi, con là ma thì làm sao đi vào ban ngày được.
Chín Biết chêm vào:
— Ờ, người ta là ma mà kêu người ta hiện ra giữa ban ngày…
Vừa nói xong, Chín Biết ngậm miệng lại rồi bay ra xa vì Hồng đang giơ con dao lên. Thiên Phong nói:
– Tao có cách, bây giờ mày kể lại cái lúc mày bị hại cho tụi tao nghe đi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!