Miền Tây Kinh Dị Ký
Phần 3
Vừa về nhà bà con đã hỏi thăm :
– Thằng Chúc sao rồi anh Bảy ?
Chú Xong nói :
– Nó tỉnh lại được rồi Sáu , ủa vợ tui đâu rồi cô Hai ?
Bà Hai nói :
– Nó xỉu lên xỉu xuống trong đó kìa , con bé ba đang cạo gió cho nó trong buồng đó .
Chú Xong vô buồng xem vợ , vừa thấy chồng , thím Xong bật dậy :
– Con đâu ? Thằng Chúc nó có sao không mình ??
Chú Xong ngồi xuống cái giường tre đã cũ nghe cái kẹt . Chú trả lời :
– Nó tỉnh rồi , nhưng còn yếu nên chú Chín kêu cho nó ở lại để ổng theo dõi .
Chị bé ba xoa lưng cho thím Xong an ủi :
– Rồi he , nó không sao rồi he chị …
Chú Xong rờ trán vợ :
– Rồi ăn cái gì chưa ? Tui nấu cháo nha ?
Thím Xong như trút được gánh nặng , nhưng vẫn không buồn đáp mà nằm xuống . Chú Xong ra nhà trên , kéo ghế ngồi xuống . Giở cái nắp trái dừa , bưng bình trà lên rót một ly . Rồi như nhớ ra , chú tiến ra ngoài :
– Dạ , tui cảm ơn mọi người đã giúp đỡ cho vợ chồng tui , xin lỗi tại tui rối quá , giờ mới nhớ ra .
Đám đông nhao lên :
– Trời ơi , chòm xóm láng giềng mà khách sáo gì ? Thôi tụi tui dìa nghen . Có chuyện gì hú một cái tụi tui qua liền .
Sau khi tiễn mọi người về , ông Ba Phương là ba nuôi của thím Xong ngồi trên bàn nói chuyện với chú Xong :
– Thằng nhỏ ăn uống gì được chưa ?
Chú Xong uống nước :
– Dạ chưa tía ơi , nó nói nó chóng mặt , rồi còn mờ mắt nữa . Ông Chín giác cho nó , bầm đen cái lưng .
Ông Ba Phương ngồi gác một chân lên ghế , chắc lưỡi :
– Chẹp , thiệt là khổ …
Chú Xong hỏi :
– Tía có nghe nói gì vụ thằng cha treo cổ không ?
Ông Ba Phương đáp :
– Công an nó xuống rồi , nhưng tối quá nên nó đem cái xác lên trên Huyện hết rồi . Nghe đâu là buồn tình .
Chú Xong nói :
– Con người ta sướng quá hén tía , như con thời may được tía thương gả con gái . Chứ không chắc giờ cũng cu ki một mình …
Ông Ba Phương vấn điếu thuốc rê :
– Thấy bây mồ côi , lại chịu khó nên tao thương . Con Xuân nó lấy bây kể ra cũng là may mắn …
Chú Xong nở nụ cười , nhưng đôi mắt còn nặng suy tư . Ông Ba Phương nói :
– Thôi , bây coi ngủ đặng sáng còn đi coi thằng Chúc nó sao .
Nói rồi ông tiến tới cái võng nằm đu đưa . Chú Xong cũng cho vậy là phải nên vào buồng ngủ với vợ . Đêm đó , thím Xong có một giấc mơ lạ . Thím gặp lại má nuôi của mình , vợ của ông Ba Phương . Bà chết lúc thằng Chúc mới được có hai tuổi . Bà về với vẻ mặt buồn rũ rượi . Thím Xong vía thấy lúc đó đang là buổi trưa . Mẹ nuôi đứng bên cạnh giường , nhưng khung cảnh xung quanh bà lại chỉ có hai màu trắng đen . Thím Xong nói :
– Má ơi , má mới về hả má , má về với tụi con hả má …
Bà nhìn thím Xong lắc đầu , rồi thở dài :
– Hai đứa bây làm sao mà để cho cháu tao nó bị như vậy ?
Thím Xong ngạc nhiên :
– Vợ chồng con bận bịu quá , tía lại già yếu nên không trông nổi nó . Nhưng nó không có sao nữa rồi má ơi .
Má nuôi của thím thở ra một cái hì , nét mặt xụ xuống :
– Tao e là , tao sắp phải gặp nó … Tao với nó kỵ tuổi , không giúp gì được ..
Bà đưa cho thím Xong một loại hạt khô . Rồi tiếng gà gáy làm bóng bà mờ dần rồi biến mất . Thím xong lắc lắc đầu , tay chân múa may rồi mở mắt bật dậy . Người thím vã mồ hôi ướt cả áo , thím thở hổn hển . Nghe tiến ngáy o o của chồng bên cạnh . Thím đưa tay lên gạt mồ hôi :
– Thì ra chỉ là mơ …
Tuy nhiên , thím Xong cảm nhận thấy bàn tay mình có gì là lạ . Xoè tay ra rồi mò mẫm trong bóng tối . Nó là một cái hạt gì đó . Nhớ lại giấc mơ hôm qua , thím Xong hoảng sợ lay chồng :
– Mình ơi , mình , dậy , dậy tới chỗ ông Chín …
Chú Xong tỉnh dậy ngái ngủ :
– Chuyện gì vậy mình ?
Rồi ông thắp cái đèn dầu lên . Thím Xong ngồi một góc bưng mặt khóc . Người già thường khó ngủ , nghe tiếng động nên ông Ba Phương đến trước buồng của hai vợ chồng nói vọng vô :
– Chuyện gì mà rần rần vậy bây ?
Nghe thím Xong hoảng sợ kể lại sự tình , Ông Ba Phương nhíu mày nói :
– Chắc tại bây thương nhớ nó quá , lại bịnh rề rề nên nó vật , chiêm bao bậy bạ vậy đó mà …
– Nhưng cái hột này là má đưa cho con , chưa kịp nói gì thì đã biến mất – Thím Xong nói trong nước mắt .
Thương con , biết tính con mình dễ bị xúc động . Nên ông nói :
– Thằng Xong , bây coi nhờ thằng Dẩu nó lấy xe ba bánh nó chở mình lên trên anh Chín coi sao .
Chú Xong vâng lời lật đật chạy đi kêu xe . Trời tờ mờ sáng , ba người ngồi trên cái xe tâm trạng hết sức bối rối . Đến nơi , họ thấy ông Chín đang quét sân . Đây là thói quen của ông , vừa sạch sân vừa tiện tập thể dục . Ông Chín ngó ra nói :
– Đi đâu sớm vậy ? Đứa nào đó bây ?
Ông Ba Phương nói :
– Tui nè anh Chín .
– À , thằng Ba đó hả ? Cháu mày nó khoẻ lại rồi đó . Không có sao nữa đâu .
Nói rồi ông Chín mở rào mời họ vào nhà . Ông Chín và Ông Ba ngồi đàm đạo . Còn chú thím Xong đi vô nhà trong coi con trai . Thằng Chúc vẫn còn ngủ , hơi thở đều đều chứng tỏ nó đã khoẻ lại . Thím Xong nhìn nó , vuốt mái tóc nó :
– Cha mày , ngủ coi thấy ghét ghê hông . Mới ngày nào nó có bây lớn … Ủa ? Cái gì vầy nè ?
Thím Xong hét lên rồi nói :
– Anh , coi cổ con nó bị gì nè .
Chú Xong kêu thím Xong ra sau cho đỡ áng bóng rồi tá hoả chạy ra :
– Chú Chín ơi , con của con nó bị cái gì nè .
Ông Chín chạy vô nhà , ông Ba cũng lụm khụm theo sau . Ông Chín soi đèn nhìn sát vô rồi giật mình :
– Trời , sao cổ nó bầm đen vậy cà . Hôm qua vẫn bình thường mà .
Thấy rần rần , Chúc cựa mình tỉnh dậy , dụi dụi mắt :
– Chuyện gì vậy Tía ? Ủa má , ông ngoại .
Nó reo lên tỏ vẻ vui mừng , nhưng rồi xụ lại khi bắt gặp vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!