Miền Tây Kinh Dị Ký - Phần 45: Quỷ Hồn Linh (8)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
287


Miền Tây Kinh Dị Ký


Phần 45: Quỷ Hồn Linh (8)


Bằng ngạc nhiên:

– Ủa? Mấy em ni cô biến đâu mất hết rồi?
*
**
***
Trên cung đường vắng gần với ngôi biệt thự, có hai người một trắng từ trên xuống, một đen từ dưới lên đang lướt đi trong gió. Người áo đen nói:
– Sao khu vực này không có quỷ binh canh gác vậy kìa?
Người áo trắng trầm giọng:
– Thường thì mình đi tới đâu là có tụi ma đói đi theo xin ăn tới đó. Sao ở đây vắng hoe vậy?
Rồi hai người nghe thấy văng vẳng tiếng khóc thê lương của một người con gái. Họ lần theo tiếng khóc thì thấy một cô gái áo đỏ đang ngồi đó. Người áo đen liền lướt tới chộp lấy vai của cô gái rồi nói:
– Mày làm cái gì mà ngồi đây khóc?
Cô gái không thèm quay mặt qua nhìn hai người bọn họ mà nói tiếp:

– Em khổ quá hai anh ơi…!
– Khổ thì theo tụi tao xuống dưới đầu thai! Ở đây than khóc cái gì?
Bàn tay cô gái nhanh như chớp chộp lấy bàn tay của người áo đen rồi quay mặt qua, há cái miệng chành bành với bốn cái nanh nhọn hoắc ra. Người áo trắng thấy vậy thì cầm gậy vung tới, nhưng cô gái đã “tợp” được vào cổ của người áo đen một phát. Cô né tránh được cây gậy rồi nhảy qua một bên, miệng khép lại rồi liếm mép:
– Tụi mày toàn ăn đồ chay với hít nhang, máu lạt như nước miếng!
Người áo đen bị cắn trúng thì ngã vật ra sùi bọt mép, người áo trắng ngồi xuống đỡ đầu bạn mình cao lên rồi nói:
– Mày… mày là cái thứ gì vậy?
Cô gái le lưỡi dài ra rồi “trườn” tới, người áo trắng run rẩy đến mức cây gậy đang cầm trên tay khua xuống mặt đường nghe cồm cộp. Bỗng có một tiếng chuông vang lên khiến cô gái áo đỏ ôm tai gào thét:
– Grrrrrrrrrr!!!!
Bố tải ni cô cùng bốn ni cô hộ pháp đã tới, cặp mắt âm của người áo trắng nhìn thấy hào quang của ni cô sáng toả nên lập tức cúi đầu thi lễ. Cô gái áo đỏ nhìn thấy bố tải ni cô liền nói:
– Phư phư phư, mày giả dạng cũng giống thiệt đó!
Bố tải ni cô chắp tay lại:
– A di đà Phật, thì ra là Quỷ hồn linh, ta…
Cô chưa kịp “giảng đạo” thì Quỷ hồn linh đã lao tới cạp trúng vào người một vị ni cô và quật đuôi đánh một vị văng ra đập vào gốc cây bên đường. Lực va đập chắc chắn đã làm vị ni cô đó gãy xương sống, ấy vậy mà cô ta đứng dậy không có chút gì đau đớn. Quỷ hồn linh cười:
– Mày chỉ chừa lại “phách” cho tụi nó thôi hả?
Bố tải ni cô chắp tay lại:
– Họ đã đạt đến trạng thái giác ngộ.
Bố tải ni cô giơ tay ra hiệu, vị ni cô bị cắn trúng giơ tay định bấu lấy Quỷ hồn linh nhưng nó đã nhảy ra kịp, ba vị khác thì xông vào dùng dao chém nhưng không trúng. Quỷ hồn linh thọc hai ngón tay vào mắt của một vị rồi kéo toạc cả hốc xương ra. Phần đuôi thì đang bóp lấy một vị ni khác khiến xương cô ta kêu răng rắc. Hai vị ni còn lại thì nhảy ra sau Bố tải ni cô thủ thế. Quỷ hồn linh trườn tới vung đuôi thì Bố tải ni cô đã nhảy lên né tránh, hai vị ni trước khi bị bắn ra đã kịp đâm dao vào thân của Quỷ hồn linh. Người áo trắng lúc này mới thắc mắc:
– Dù là một bậc đắc đạo, thân toả hào quang. Nhưng không thể nào nhảy cao đến như vậy được! Người tu Phật dẫu sao đi nữa cũng chỉ vẫn là con người!
Thính lực của Quỷ hồn linh rất tốt, nó nghe thấy và đáp:
– Không sai, nó không phải là người, cũng không phải là đắc đạo cao tăng hay cao ni gì!
– Thế gian này là một trường đại kiếp, yêu và hận cũng chỉ là những cảm xúc nhất thời của đời người. Sao nhà ngươi không phóng bỏ binh đao, hối đầu thị nạn?
Bằng và Hồng vừa chạy tới, thấy hai bên đang đánh nhau liền nấp sau một cái cây. Giọng nói vừa rồi rõ ràng là của Bố tải ni cô! Bố tải ni cô liền đọc lớn một tràn kinh, thính lực tốt lúc này đã làm hại Quỷ Hồn Linh, nó bắt đầu cảm thấy khó chịu, tấn công không còn chính xác. Bố tải ni cô vừa né vừa đọc, động tác ung dung tránh những cú quật như đang chơi nhảy dây. Bằng hỏi:
– Giờ mình có ra cứu bả không?
Hồng ngăn lại:
– Mình không biết bả là người gì, pháp lực cao cường đến đâu. Mình chỉ biết là trong phòng của bả âm khí lên tới 5 vạch! Cả nhà bà Trà chết hết có khi đều là do bả.
Quỷ Hồn Linh cảm thấy khó chịu toang bỏ chạy thì vị ni cô đã móc trong người ra một cây kiếm xương đâm ngập vào thân ả. Quỷ hồn linh rú lên một tiếng, cố vùng vẫy để thoát ra. Bằng và Hồng chứng kiến cảnh tượng đó thì kinh ngạc đến tột độ. Bố tải ni cô có thể đâm ngập cơ thể của một con rắn thành tinh? Cắm lút cán thì có nghĩa là thân kiếm còn ngập xuống cả mặt đường tráng xi măng. Cho dù bố tải ni cô quả thật có sức mạnh như vậy, nhưng đôi tay nhỏ bé kia chắc chắn phải bị chấn thương nếu vận lực lớn như vậy ở phương thẳng đứng. Quỷ Hồn Linh nhanh như cắt quấn phần thân còn lại, thít chặt lấy Bố tải ni cô, Bố tải ni cô liền kêu lên inh ỏi miệng la lớn không còn đọc chú được nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN