Miêu Cương hồ sơ cấm kỵ - Quyển 1 - Chương 8: Ác quỷ tới nhà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Miêu Cương hồ sơ cấm kỵ


Quyển 1 - Chương 8: Ác quỷ tới nhà



Edit: Gió

Nói chuyện cùng Triệu Ngọc Nhi, ấn tượng của tôi với cô ta cũng không tồi, thực sự không muốn trơ mắt nhìn bọn họ đi vào chỗ chết.

Chú Hai khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Con đã khuyên bọn họ rồi.”

Tôi ngây ngẩn cả người.

Chuyện bọn Triệu Ngọc Nhi muốn lên Hang Quỷ trên sườn núi Đầu Chó cắm trại, nhanh chóng kinh động đến lão trưởng thôn, lão trưởng thôn đến nhà chúng tôi, tận tình khuyên giải bọn Triệu Ngọc Nhi không nên đi Hang Quỷ, tránh rước lấy họa. Kết quả, bọn Triệu Ngọc Nhi trình độ văn hóa cao, kéo ra một tràng nào là: “Trên đời vốn không có quỷ, chỉ có lòng người ám muội mà thôi, chúng ta đang sống ở thế kỷ 21, phải tin vào khoa học kỹ thuật.” Rồi thì quan điểm chủ nghĩa duy vật, vân vân…, nói cho lão trưởng thôn á khẩu không nói thêm được gì nữa.

Lão trưởng thôn không có cách nào thuyết phục bọn họ, thím Hai cũng không thể, người đã muốn chết, thật đúng là không ai ngăn được.

Thím Hai không khuyên bọn họ nữa, mà mời bọn họ ở lại ăn cơm, mấy người bọn họ suy nghĩ một chút rồi cũng nhận lời. Tôi biết đây là kế hoãn binh của thím Hai, muốn bọn họ có thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Nhưng tôi e rằng, cách này cũng vô dụng.

Sau khi ăn cơm xong, bọn Triệu Ngọc Nhi nói muốn trả tiền cho chúng tôi, thím Hai kiên quyết không nhận. Chúng tôi là người bản xứ, chiêu đãi người ngoài đến một bữa cơm cũng là chuyện bình thường, sao có thể hám lợi mà thu tiền được?

Thím Hai cương quyết không nhận, bọn họ lại cương quyết đưa, hai bên đẩy tới đẩy lui, không ai nói gì. Cuối cùng, bọn Triệu Ngọc Nhi một mực nhét vào tay thím Hai, thím Hai đành phải nhận. Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ, tôi hiểu, bọn họ ăn chực một bữa cơm nên cảm thấy không thoải mái. Quả nhiên, ngay sau đó, bọn họ lại lấy một vật nhỏ mang theo người đưa cho tôi. Tất nhiên là tôi từ chối, chúng tôi lại đùn đẩy.

Hai bên lại giằng co. Chú Hai từ trong nhà, cầm mấy lá bùa lặng lẽ đi ra, thản nhiên liếc nhìn chúng tôi một cái, sau đó nói với thím Hai. “Nhận đi, coi như bọn họ trả tiền bùa chú.” Nói xong, ông ấy đưa bùa cho bọn Triệu Ngọc Nhi, mở ra, dặn bọn họ phải mang theo bên người, không được vứt bỏ.

Nghe chú Hai nói như vậy, thím Hai đành phải nhận lấy món đồ nhỏ bọn họ đưa, những thứ này đều là đồ ăn. Triệu Ngọc Nhi còn đặc biệt tặng một lọ nước hoa nhỏ và một hộp kem dưỡng da cho em gái, em gái rất thích.

Thấy bọn họ khách khí như vậy, thím Hai cũng để cho tôi và em gái dẫn bọn họ lên sườn núi Đầu Chó.

Sau đó, tôi và em gái liền dẫn đoàn người Triệu Ngọc Nhi đi lên sườn núi Đầu Chó. Lúc này, mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều phía tây bầu trời đang phát ra những tia sáng rực rỡ, chiếu lên rừng cây những quần sáng đỏ hồng, Triệu Ngọc Nhi và một cô gái xinh đẹp khác, vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp lại. Tôi nói với bọn họ, đến buổi tối nhất định không được chụp ảnh, miễn chụp phải những thứ không sạch sẽ.

Không bao lâu sau, chúng tôi đã tới sườn núi Đầu Chó.

Sườn núi Đầu Chó nằm phía sau núi Sơn Âm, từ chỗ này không thể nhìn thấy thôn chúng tôi, mà từ thôn chúng tôi cũng không thể nhìn thấy chỗ này. Ánh nắng đỏ au chiếu xuống rừng cây, bãi cỏ giống như nhuộm máu. Phía trên Hang Quỷ, bùa chú phất phơ trong gió, miệng Hang Quỷ tối om, vô cùng âm u, tĩnh mịch, giống như đang há to miệng chờ cắn nuốt con mồi.

Nghĩ đến bọn họ sẽ ngủ qua đêm ở sườn núi Đầu Chó, trong lòng tôi lại cảm thấy bất an. Nhưng bọn họ thì ngược lại, ai cũng cảm thấy mới lạ, vô cùng cao hứng. Lời khuyên có đựng cũng đã được mấy sọt, tôi cũng không muốn tốn nước bọt nữa. Tôi chỉ nhắc nhở bọn họ, ban đêm nhất thiết không được đi vào Hang Quỷ, sau đó mang theo em gái trở về. Lúc rời đi, em gái chợt nhớ ra cái gì đó, lấy Phật ngọc trụy đeo dưới cổ, tháo ra nói muốn tặng cho Triệu Ngọc Nhi.

Phật ngọc trụy này cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ có mấy đồng, nhưng cũng coi như là tâm ý của em gái, tôi cũng không nói gì thêm. Triệu Ngọc Nhi rất bất ngờ, vui mừng nhận lấy, còn lập tức để em gái đeo vào cổ cho cô ấy.

Lúc tôi và em gái xuống núi, hoàng hôn đã yên lặng buông xuống, rừng núi xa gần bị sương mù che phủ, làm cho lòng người không khỏi cảm thấy đè nén.

Buổi tối, thím Hai lấy ra những thứ mà bọn Triệu Ngọc Nhi để lại cho chúng tôi, em gái cũng mở ra, rất vui vẻ. Tôi không có tâm tình, chỉ cảm thấy lo lắng không thôi. Thấy chú Hai đứng ngoài sân ngắm sao một mình, tôi cũng đi ra.

Đi tới bên cạnh chú Hai, tôi lo lắng hỏi: “Chú Hai, chú nói bọn Triệu Ngọc Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Con nghe đi.” Không hiểu sao chú Hai khẽ cười một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Dạ?” Tôi an tĩnh lại, lắng nghe, mờ hồ nghe thấy tiếng người cười nói từ phía sườn núi Đầu Chó truyền tới.

“Có lẽ bây giờ bọn họ đang đốt lửa trại vừa đàn vừa hát cũng nên.” Tôi thầm nghĩ, “Chỉ mong bọn họ đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Ban đêm, trước khi đi ngủ, tôi cố ý ra sân nghe ngóng một chút, phát hiện, phía sau núi hoàn toàn yên tĩnh, phía sườn núi Đầu Chó cũng không có bất kỳ âm thanh gì, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

“Chẳng lẽ, bọn họ ngủ rồi sao?” Tôi nghĩ thầm.

Có lẽ vậy, cũng đã mười giờ rồi, có thể bọn Triệu Ngọc Nhi chơi đùa mệt mỏi nên đã đi ngủ rồi.

Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, trở vào phòng, lên giường đi ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, tôi chợt nghe thấy tiếng đập cửa điên cuồng, giật mình ngồi dậy.

“Thùng, thùng, thùng…”, có người không ngừng đập cửa nhà chúng tôi, gấp gáp mà điên cuồng. Trong tiếng đập cửa mang theo tiếng kêu khóc hoảng sợ của một cô gái, còn có cả bất lực và tuyệt vọng.

“Ai vậy?” Phút chốc, tôi hoàn toàn tỉnh ngủ, nhanh chóng xoay người xuống giường, vội vàng mặc xong cái quần, người chưa mặc áo, chân trần chạy ra khỏi phòng. Lúc này, đèn trong phòng em gái cũng sáng lên, thím Hai và em gái mặc quần áo ngủ vội vàng đi ra, hỏi tôi xảy ra chuyện gì?

“Có người ở bên ngoài gõ cửa.” Tôi hấp tấp nói một câu, chạy thẳng ra cổng.

Cổng gỗ bị đập thùng thùng, không ngừng rung động, tiếng khóc vừa khàn vừa tuyệt vọng của cô gái bên ngoài có mấy phần quen thuộc, trong lòng tôi nhất thời chấn động một cái, vội vàng mở cổng ra.

Trong nháy mắt khi cửa vừa mở ra, người bên ngoài vội nhào vào lòng tôi, cảm giác mềm mại, quả nhiên là một cô gái. Dưới ánh đèn, trông thấy khuôn mặt của cô gái, tôi hít một hơi khí lạnh, kêu lên: “Triệu Ngọc Nhi, cô làm sao vậy?”

Người điên cuồng đập cửa lại là Triệu Ngọc Nhi, lúc này, mặt mũi cô ấy đầy nước mắt, nét mặt kinh hoàng, giống như phát điên, kêu lên: “Mau, mau, mau cứu tôi, mau cứu tôi, có quỷ, quỷ…” Cô ấy vừa kêu, vừa hoảng sợ quay đầu lại nhìn về phía sau, hai tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay tôi, nắm đến mức làm tôi đau.

Tôi ý thực được nhất định là có thứ gì đang đuổi theo cô ấy, chịu đựng cánh tay đau nhức, vội vàng kéo cô ấy vào nhà, bảo em gái mau ra đóng cổng lại.

“Mau cứu tôi, mau, nó tới, nó tới…” Tinh thần Triệu Ngọc Nhi hoàn toàn sụp đổ, không ngừng kêu gào. Mặc dù lời của cô ấy có chút thần kinh, giống như người điên, nhưng tôi vẫn cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cô ấy, lớn tiếng hỏi: “Cô nói ai tới?”

“Mau cứu tôi, mau cứu tôi, có quỷ, có quỷ,…” Triệu Ngọc Nhi hoàn toàn không nghe tôi nói chuyện, chỉ ra sức nắm chặt lấy tay tôi, điên cuồng gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Tôi thực sự lo lắng, nếu cô ấy còn tiếp tục như vậy, đang sống cũng sẽ bị hù chết, trong lúc vội vàng, tôi cắn răng, lấy bàn tay chém một cái vào sau gáy cô ấy, cơ thể cô ấy lảo đảo trong ngực tôi, hôn mê bất tỉnh.

“Em gái, thím Hai, hai người đỡ cô ấy vào phòng, đóng chặt cửa sổ, dù có chuyện gì cũng không được lên tiếng.” Tôi nhận thấy có cái gì đó đã đến bên ngoài sân, vội vàng nói với thím Hai và em gái.

Thím Hai và em gái biết tình hình khẩn cấp, cũng không dám chậm trễ, vội vàng đỡ Triệu Ngọc Nhi vào phòng.

Lúc này, từng trận gió tà thổi ào ào vào trong sân, gió tà từ khe cổng thổi vào, lạnh đến thấu xương. Cổng bị gió thổi phát ra những tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.

“Anh, mau vào phòng đi!” Em gái ở phòng bên cạnh, lo lắng gọi tôi.

Tôi không thể vào phòng, tôi nhất định phải đứng chắn ở bên ngoài, cho dù chết, tôi cũng phải bảo vệ thím Hai và em gái.

“Mau đóng cửa lại.” Tôi trừng mắt nhìn em gái, quát lên.

Em gái có phần hoảng sợ, đứng im tại chỗ.

Tôi tức đến giậm chân, may mà thím Hai nhanh chóng đóng cửa lại.

Bây giờ, thím Hai, em gái và Triệu Ngọc Nhi đã ở trong nhà, tương đối an toàn, tôi cũng hơi yên tâm. Một mình tôi đứng giữa nhà, canh giữ cửa chính, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: Bên ngoài nhất định là có thứ gì đó không sạch sẽ, tôi không có đạo thuật, căn bản là không đối phó được. Đúng rồi, chú Hai đâu? Sao ông ấy không thức dậy?

“Chú Hai!” Tôi quát to một tiếng, vội vàng đi vào đập cửa phòng ngủ chú Hai, vừa mới đập một cái, phát hiện cửa phòng chú Hai không đóng, cứ thế đi vào, lại phát hiện chú Hai không có ở trong phòng. Tôi vội vàng tìm bùa trừ tà trong phòng chú Hai, nhưng một cái cũng không thấy. Lúc này, tôi nghe thấy có thứ gì đó đang đẩy cửa, vội lao ra khỏi phòng, đi tới nhà chính. Hiện tại, trên người tôi không có một vật gì, tôi chỉ có hai bàn tay không cùng nó chiến đấu.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi rét run, nhìn cửa chính bị gió tà thổi rung lên kẽo kẹt, cơ thể không tự chủ run lên. Tiếng đẩy cổng vừa dừng lại, tiếng cọ xát lại vang lên ở cửa chính như tiếng người sợ hãi thét chói tai.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Đúng lúc này, giọng nói dịu dàng, trong trẻo của một cô gái chợt vang lên bên tai tôi: “Đừng sợ!” Thanh âm an ủi ấm áp, khiến tôi nhất thời ngẩn ra, ngay sau đó, tôi cảm giác, dường như tay phải của mình đang được một bàn tay khác nắm lấy, bàn tay kia mềm mại, mát mẻ, đúng là rất giống bàn tay của một cô gái.

“Ai đó?” Tôi vội vàng quay đầu, nhưng lại không hề nhìn thấy gì. Tôi rõ ràng cảm thấy có người ở bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, cảm giác yên bình vô cùng chân thực. Từ nhỏ đến giờ, mỗi khi tôi gặp nguy hiểm, cảm giác sau lưng có chỗ dựa thường xuất hiện, bây giờ, nó lại xuất hiện một lần nữa.

Tôi có thể cảm giác được cô gái đó đang ở ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi không thể nhìn thấy cô ấy. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng cạnh tôi.

Bên ngoài, gió tà thổi càng ngày càng mạnh, đột nhiên cửa chính đông một cái, giống như có vật gì đó nặng nề đụng vào.

Cả người tôi lập tức căng thẳng, lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa chính, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuột chin chít. Nhưng những tiếng chin chít này nghe âm u, lạnh lẽo, kinh khủng hơn tiếng chuột kêu nhiều lần. Nghe thấy âm thanh này, ai cũng có cảm giác dường như có cái gì đó đang gặm nhấm trong lòng mình.

Rốt cuộc, thứ ở bên ngoài là cái gì? Chú Hai đâu, sao ông ấy không ở đây?

Tôi hoảng hốt, lo sợ.

Đông! Cửa chính lại một lần nữa bị đụng vào. Sức lực của vật bên ngoài kia rất lớn, chỉ đụng một chút, cửa lại rung lên kẽo kẹt. Chỉ cần đụng hai cái nữa, cửa chính nhất định sẽ bị phá vỡ.

“Chít chít.” Tiếng chuột khủng bố, âm lãnh lại vang lên.

Tôi rùng mình một cái, từng luồng khí lạnh từ gan bàn chân bốc lên đến tận đỉnh đầu.

Không có cách nào khác, chỉ có thể liều mạng!

Lúc ý nghĩ này vừa dâng lên trong đầu tôi, tiếng chuột bên ngoài hơi ngừng lại, giống như bị mạnh mẽ cắt đứt. Gió tà thổi ào ào cũng ngừng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không khí ngột ngạt khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.

Đột nhiên, trong sân vang lên tiếng ếch nhái gọi nhau ồm ộp.

—–Hết—-

***Mọi người đoán xem bên ngoài là cái gì? Còn chú Hai đâu? Mị cũng không biết đâu. Sợ quá đi! :-ss

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN