Ảnh Thập cung kính, giọng nói hơi ngập ngừng, “Ảnh Lục đã phái người theo dõi “Bất Ngữ các” và môn phái khác…manh mối của chuyện thích khách phản các không hoàn chỉnh, hiện giờ đang dò la sâu hơn, có điều là….”
“Nói.” Tả Khinh Việt nói ngắn gọn.
“….Có điều gần đây dường như “Bất Ngữ các” có dị động, thư của Ảnh Lục nói khá kì lạ, tuy ngoài mặt “Bất Ngữ các” vẫn chú ý tới động thái của Cừu Nhạn Quy, nhưng thật ra không tập trung quá nhiều, theo lý thích khách đầu bảng phải cực kỳ quan trọng với bọn họ, kẻ thù ngoài kia lớn tiếng tuyên bố thích khách rơi vào tay chúng ta, Bất Ngữ các cũng từng lén lút thò tay vào Miêu Cương, nhưng không biết vì sao vẫn chưa thấy tăm tích.”
Ảnh Thập lanh lợi hơn Ảnh Lục, hắn nói xong câu này thì ngừng lại, ngước lên thầm quan sát sắc mặt thiếu chủ một hồi, thấy y bình thường mới nói tiếp, “Hơn nữa, người chúng ta an bài ở các tông môn….đang lần lượt mất tích.”
Cuối cùng Tả Khinh Việt cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lặp lại, “Lần lượt mất tích?”
“Dạ.” Vẻ mặt Ảnh Thập trở nên khó coi, “Thiếu chủ, hình như Bất Ngữ các, có xu thế muốn đối đầu trực diện với chúng ta.”
Hắn không nói lời còn lại, cứ tưởng thiếu chủ sẽ nổi trận lôi đình giống như lần trước, nhưng Tả Khinh Việt chỉ xua tay, bình thản bảo, “Ừ, xuống đi.”
Ảnh Thập như được ân xá, quay người rời đi.
Tả Khinh Việt nghịch chuông bạc trong tay, sắc mặt không rõ.
Chuyển biến của “Bất Ngữ các” bây giờ xem ra chỉ có hai tình huống.
Một là vì Phùng Đông có át chủ bài, đồng thời quân át chủ bài này tăng thêm tự tin cho gã tăng, thậm chí có gan ngang nhiên đối chọi với Thôn Vân các.
。
Hai chính là, Phùng Đông đang giăng bẫy muốn khiến y hoài nghi.
Hoài nghi trong cái sau có lẽ là Lục trưởng lão, có lẽ là nội loạn hòng quấy nhiễu Miêu Cương.
Cũng có thể là…. Cừu Nhạn Quy.
Mà nếu điều thứ hai là thật, vậy thật đáng để suy ngẫm.
Nếu Cừu Nhạn Quy là người của Bất Ngữ các gã, hành động này của Phùng Đông chẳng khác nào để lừa đá vào đầu.
Nhưng nếu điều đầu tiên là thật, rốt cuộc Phùng Đông có át chủ bài nào?
Tả Khinh Việt dừng động tác trong tay, ánh mắt lộ hết ra sự rét lạnh.
Khi xưa trong đống tâm huyết mà gã mang khỏi Ngụy Sơ, rốt cuộc có gì khiến gã cuồng vọng như vậy?
**
Á
nh nắng ban trưa gay gắt hơn.
Có lẽ do quá mệt mỏi, Cừu Nhạn Quy mê mang ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, bên cạnh hắn đã không còn ai.
Nhận ra điểm này, ý thức chưa tỉnh táo hẳn chợt rõ ràng, hắn nhịn cảm giác khó chịu mở hẳn mắt ra, khi phát hiện mình đang ở trong tẩm cung xa hoa tráng lệ của thiếu chủ chứ không phải ngục cung âm u lạnh lẽo, mới thầm thở phào một hơi.
“Tỉnh rồi à?”
Chẳng qua chưa thở phào được hết, một giọng nói bỗng vang lên ngay bên người, Cừu Nhạn Quy lại hít thêm một hơi, lập tức liếc qua nhìn.
Thiếu chủ ngồi yên ở mép giường, lạnh nhạt nhìn hắn, so với sự nồng nhiệt ban nãy như trở thành một người khác.
Chút mong mỏi thầm lặng trong lòng Cừu Nhạn Quy bị giội nước lạnh, hắn nhịn khó chịu điều chỉnh tư thế, cụp mắt tính xuống giường, giọng rất khàn, “Là Nhạn Quy đã quá phận, thiếu chủ thứ….”
Chưa dứt lời lại bị ấn lại giường, Tả Khinh Việt cầm cái bình nhỏ ở đầu giường qua, hoàn toàn không bận tâm đến suy nghĩ của người khác, bày ra dáng muốn cởi y phục.
Trước đó lúc ý lo,n t,ình mê, mọi thứ đều tiến hành như nước chảy mây trôi, nhưng lúc này động tác của thiếu chủ quá đột ngột, dù là Cừu Nhạn Quy cũng không kìm được giơ tay chặn lại, nói nhỏ, “Thiếu chủ….”
Đôi mắt hoa đào của Tả Khinh Việt không kiên nhẫn híp lại, giọng điệu cũng cực kỳ tệ, “Làm gì đó? Lúc này nhớ xấu hổ rồi à, ban nãy ta thấy ngươi….”
“Thiếu chủ!” Cừu Nhạn Quy vội ngắt lời y, nhìn bình sứ kia cũng đoán được đại khái là vật gì, hắn mím môi bảo, “….Nhạn Quy tự làm là được.”
“Tự mình làm?” Tả Khinh Việt giễu cợt, thò tay véo mạnh eo Cừu Nhạn Quy một cái, cảm giác đau mỏi khiến toàn thân thích khách cứng đờ, thế mà kẻ đầu sỏ còn xùy khẽ, “Ngươi được sao?”
Mặt Cừu Nhạn Quy vẫn không dao động, thái độ hiếm khi cứng rắn, hơi giận dỗi nghiêng đầu đi, nói một cách chắc chắn, “Được.”
1
Tả Khinh Việt nhìn hắn chốc lát, trong mắt loé lên chút gì đó, rồi sau đấy ném bình thuốc qua, quay người đi đến sau bình phong, bỏ lại một câu hờ hững, “Tùy ngươi.”
Lần đầu tiên Cừu Nhạn Quy không nhìn theo thiếu chủ rời đi, mà là nhìn chằm chằm bình sứ kia, lúc lâu sau mới nhắm mắt lại như cam chịu số phận.
Đợi đến khi bôi thuốc xong, góc trán Cừu Nhạn Quy đã túa đầy mồ hôi mịn, hắn lau sơ qua, bởi xiềng xích trói buộc tay chân nên động tác không thuận tiện lắm, lăn qua lăn lại một hồi mới xuống giường suôn sẻ.
Sau bình phong có một cái bóng nhàn tản tuấn dật.
Bước chân của Cừu Nhạn Quy thoáng dừng, sau đó bước tiếp lần nữa, âm thanh của dây xích lanh lảnh, Tả Khinh Việt buông bút lông, ngước nhìn.
Thích khách gầy gò mang cảm giác mong manh sau cơn bạo bệnh hơn, những đốm loang lổ bên cổ dần che lấp trong xiêm y màu trắng, không còn giống với thích khách kiêu ngạo lạnh lùng trong ấn tượng của y nữa, ánh mắt Tả Khinh Việt hơi loé lên, thản nhiên nói, “Lại đây.”
Cừu Nhạn Quy cụp mắt đi tới phía trước thiếu chủ, Tả Khinh Việt đang cầm thứ gì đó cùng màu với huyền thiết, hình như là chìa khoá.
Y không lên tiếng, chỉ cầm dây xích của thích khách lên, cắm chìa vào lỗ khoá, xiềng xích theo tiếng mở ra toàn bộ, rớt xuống.
Cổ tay và mắt cá chân không còn mang nặng bối rối nhúc nhích khẽ, Cừu Nhạn Quy ngây ra một chốc, vô thức sờ cổ tay, cõi lòng phức tạp.
– – Thế này được coi là gì?”
“Nghe ám vệ nói mấy ngày nay ngươi ăn không ngon.” Tả Khinh Việt đứng dậy, áp sát hắn, khí thế cực kì áp bức, rõ ràng là lời quan tâm nhưng vẫn bị y nói ra như lời mời Hồng Môn yến.
Bây giờ Cừu Nhạn Quy không muốn ăn uống gì, nhưng hắn đã bị nhốt nhiều ngày, ấn tượng với thế giới bên ngoài đều đã nhạt nhoà hết, với lại….hắn cũng muốn xem Miêu Cương của thiếu chủ có dáng vẻ thế nào.
“Được, nghe sự phân phó của thiếu chủ.” Cừu Nhạn Quy thấp giọng nói.
Trong mắt Tả Khinh Việt hiện lên ánh sáng yếu ớt, khẽ bật cười, y cũng không tốt bụng đến thế.
Một mặt là trạng thái của thích khách không ổn, dẫn ra ngoài đi dạo có lẽ sẽ tốt lên.
Mặt khác….mấy con chuột trong bóng tối nào đó theo dõi bao lâu nay, đương nhiên y phải dẫn người dạo trước mặt bọn hắn một vòng, thăm dò thái độ của đối phương là gì.
Tả Khinh Việt dừng tầm mắt trên gương mặt gầy gò của Cừu Nhạn Quy, ngón tay thon dài động đậy như muốn giơ lên, song lại kiềm chế bỏ xuống.
3
“Đi theo.”
Y xoay người đi ra cửa, che giấu chút bực dọc thoáng hiện trên mặt, nhưng rồi không biết nghĩ đến điều gì mà bước chân đột nhiên chậm hơn trước, uể oải ngáp một cái nhỏ.
Cừu Nhạn Quy không kịp nghĩ nhiều, phải phải nhanh bước đuổi theo, đau trướng khác thường khiến hắn hít một hơi, nhưng cũng chỉ hơi khựng lại một tí.
Chút không thoải mái này không là gì với hắn, chẳng qua là cảm thấy xấu hổ thôi.
Nhưng may mà thiếu chủ đã giảm tốc độ, nên hắn mới có thể đuổi theo đỡ vất vả.
Khoé mắt Tả Khinh Việt bắt được một cái bóng màu trắng, điềm nhiên phủi y phục, hơi kéo khoé môi như châm chọc.
Thích khách đầu bảng gì chứ, rõ ràng là một tên phế vật.
Giống như con búp bê giẻ, vừa chạm vào liền muốn đứt ra.
Gầy sắp xọp đi rồi, đến dùng thiện cũng tốn sức.
1
Lề mề, phiền phức