Miêu Hoạn - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Miêu Hoạn


Chương 3


Không biết từ khi nào, Jung Joongie cũng đã tỉnh, lúc này nó vừa kêu lên vừa cào cào ống quần tôi, rất có tinh thần, tôi đưa tay đem nó đẩy sang một bên:

“Hiện tại không có tâm tình chơi với mày, qua bên kia chơi một mình đi.”

Không ngờ con mèo nhỏ dưới chân chẳng những không bỏ đi, trái lại còn kêu lớn tiếng hơn, làm cho đại miêu trên sofa hướng nó nhìn sang.

Tôi nhìn ánh mắt lập loè phát sáng của cậu ấy, thầm nghĩ: không tốt! Quả nhiên giây tiếp theo, Kim đại miêu liền nhào tới chỗ tôi và Joongie,hai người một mèo vô cùng thê thảm té ngã trên thảm trải sàn.

Tôi vô thức đưa tay ôm lấy thắt lưng của Jaejoong bảo vệ cậu ấy, cũng không ngờ cậu ấy lại có sức lực lớn như vậy, thậm chí có thể đánh ngã cả tôi, tôi thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu ấy:

“Jaejoong ngoan, đứng lên… Đừng nháo.”

“Meo ——” Mèo Jaejoong thoải mái kêu một tiếng, lại dựa vào người tôi không di chuyển, đem đầu tựa ở hõm vai tôi cọ cọ, tôi thở dài, nhìn cậu ấy không có ý muốn đứng dậy, bộ dạng nhìn trông vô cùng dễ chịu, cuối cùng đành mặc cho cậu ấy coi mình là cái đệm,khẽ xoa xoa lưng cậu ấy.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy trên tay đau nhói, ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện quả nhiên là do con mèo nhỏ cào tôi, chỉ thấy nó trừng to mắt nhìn tôi, sau đó xoay người vểnh đuôi cao ngạo bước đi.

Trong lòng tôi cảm thấy buồn bực, mọi người bảo mèo là động vật rất giỏi ghen tị… Xem ra, thật đúng là như vậy.

Buổi tối lúc ăn cơm tôi có chút buồn phiền, không chỉ mình tôi buồn phiền mà còn có ba người khác đang ngồi cùng bàn với nhau cũng như vậy, chúng tôi nhìn Kim Jaejoong đem toàn bộ khuôn mặt vùi vào trong bát cơm mà ăn, một câu cũng không nói ra nổi…

Tôi không thể nhịn được mà một phát đoạt lấy bát của Jaejoong, cậu ấy bắt đầu tức giận hướng tôi nhe nanh múa vuốt, tôi chế trụ hai móng vuốt của cậu ấy, mà Changmin Yoochun Junsu lập tức đem bàn ăn dời đi, tránh bị chiến tranh lan đến.

“Ầm!” một tiếng, tôi cúi đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, thì ra là Jung Joongie bắt Yoochun phải mạo hiểm đến độ suýt bị fans tóm được để mang về cái túi thức ăn cho mèo đang đổ ra sàn kia, chỉ vì đã đến giờ ăn của nó. Nó hướng tôi nhe răng, sau đó lần thứ hai vểnh đuôi bước đi, lưu lại cho tôi một cái mông cao ngạo.

Hừ, nó là đang chọc vào ai chứ!

Cuối cùng, tôi cầm bát cầm thìa một ngụm một ngụm cho Jaejoong ăn, ban đầu trong lòng tràn đầy oán giận cùng bất mãn, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy bởi vì được ăn đồ ăn mà híp híp đôi mắt xinh đẹp thì, tất cả đều hoá thành cảm xúc đầy thoả mãn.

Vấn đề ăn uống đã được giải quyết, kế tiếp là vấn đế khó nhất – tắm rửa. Jaejoong là người yêu sạch sẽ, một ngày không tắm không bằng giết cậu ấy còn tốt hơn, thế nhưng tôi tin rằng nếu Jaejoong trước mắt có thể nói, thì cậu ấy nhất định sẽ nói cái gọi là tắm không phải là đem da lông của chính mình liếm sạch sẽ sao? Nhìn cậu ấy hiện tại liên tục làm hành động liếm liếm mu bàn tay thì biết.

Trong lòng tôi thiên nhân giao chiến1, tôi kỳ thực là không muốn cho Jaejoong tắm, tuy rằng cảm thấy điều đó không có gì là xấu nhưng đồ đã dâng đến miệng mà không được ăn thì thật sự là rất đau khổ, tôi từ xưa đến nay không phải là người lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn, huống chi hiện tại thần trí của Jaejoong vẫn còn mơ hồ, còn cho rằng mình là một con mèo, thay đổi cả giống loài luôn… Thế nhưng, để người khác cho Jaejoong tắm, tôi một nghìn một vạn lần không bao giờ đồng ý.

Vì vậy hít sâu một cái, tôi đành phải lôi Jaejoong – người vẫn đang liếm liếm mu bàn tay của mình vào trong phòng tắm. Xả nước, sau đó nóng mặt cởi hết quần áo của Jaejoong ra, thân thể đã xem qua vô số lần nhưng vô luận mỗi khi nhìn đều có lực hấp dẫn trí mạng, tôi lần thứ hai hít sâu, ôm ngang rồi đưa cậu ấy đặt vào trong cái bồn tắm lớn ——

“Ào!” Jaejoong không hề báo trước bỗng nhiên giãy giụa vùng dậy, trong miệng kêu “Meo meo meo meo” không ngừng, vẻ mặt hoảng hốt cùng sợ sệt, trong lòng tôi đau xót, đem cậu ấy từ trong nước vớt ra ôm vào trong lòng vỗ về.

“Ngoan… Ngoan… Đừng sợ đừng sợ.” Tôi quên rằng Jaejoong trước có nói qua —— mèo đều sợ nước.

Kim đại miêu co rụt trong lòng tôi ngao ngao kêu lên, tôi ôn nhu xoa xoa lưng cậu ấy, cậu ấy cuối cùng cũng từ từ im lặng trở lại. Tôi để cậu ấy dựa vào người tôi, cầm lấy vòi hoa sen ôn nhu nhẹ nhàng tưới nước lên lưng cậu ấy, cậu ấy đầu tiên là run rẩy, thế nhưng không hề giãy giụa lần hai.

Cuối cùng cũng tắm xong, tôi cả người ướt sũng, nhưng cũng chẳng thèm thay quần áo, tôi dùng khăn tắm lớn bọc lấy đại miêu ở trong lòng, sau đó dùng khăn mặt lau tóc cho cậu ấy…

Bị hơi nóng làm cho làn da trở thành một màu hồng phấn, đôimôi hồng bĩu ra, còn có ánh mắt hoàn toàn tin tưởng, khăn mặt ngầm lộ ra khuôn mặt hấp dẫn tôi đến chết người,tôi như bị thôi miên, chậm rãi tới gần… tới gần…

“Đau!” Khi tôi sắp hôn Jaejoong, trên chân bỗng truyền đến một trận đau nhói, tôi cúi đầu, nhìn thấy Jung Joongie, mà nó cũng hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi. Hung tợn? Tôi tự cảm thấy kì quái, làm sao lại nhìn thấy tâm tình cấp cao như vậy trong ánh mắt của một con mèo cơ chứ, lắc đầu, dẫn Jaejoong trở về phòng ngủ.

Cho tổ tông thay áo ngủ, đem cậu ấy đặt yên ổn trên giường, lúc sau Jung Joongie cũng nhảy lên giường, đôi mắt của Kim đại miêu lấp lánh nhìn nó, bỗng nhiên đem đầu vươn tới bộ lông của Jung Joongie cọ cọ trên mặt, “Meo~” một tiếng.

________________________________

(1) Thiên nhân giao chiến: tựa như đấu tranh tư tưởng cực mạnh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN