Minh Cung Truyện - Chương 17: Bán thị tư quân bán hận quân (Đã sửa)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Minh Cung Truyện


Chương 17: Bán thị tư quân bán hận quân (Đã sửa)


MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 17:

BÁN THỊ TƯ QUÂN BÁN HẬN QUÂN

(Nửa nhớ nhung vua, nửa hận vua)

*Trích Trường Môn Oán – Tề Cán.

————————

Sau khi Tương Quý nhân lên tiếng, tất cả đám phi tần còn lại đều khẳng định rằng, túi hương đó chính xác là do Hoàng hậu tặng cho Thuận Quý phi nương nương. Có người còn cố ý mách lẻo, lúc nào Thuận Quý phi cũng mang theo bên mình vì sợ Hoàng hậu sẽ gây khó dễ. Hoàng hậu bị một mẻ muối mặt, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Nàng ta vội vàng lên tiếng thanh minh: “Hoàng thượng, thần thiếp… thần thiếp không hề hại Thuận Quý phi. Hoàng thượng phải tin tưởng thần thiếp.”

Giọng Hoàng hậu rất đỗi tha thiết và thành khẩn. Hoàng đế cũng quay sang nàng ta, ánh mắt nàng ta thật khiến cho người ta phải xót thương. Hắn không bảo tin hay không tin, chỉ nói: “Hoàng hậu đừng lo. Nếu kiểm tra bên trong túi hương không có vấn đề gì, chẳng phải sẽ chứng minh được cho nàng sao?”

Trần Thái Uyển im bặt, chỉ còn biết khấn trời cho Ngự y không nhìn ra mánh khóe của nàng và Dương Đình Hòa. Ngự y dùng ngân chước múc một ít hương liệu và dùng một số công cụ khác tiến hành kiểm tra túi hương. Một lúc sau, Ngự y cúi đầu báo cáo kết quả: “Thưa Thái tôn Thái phi, Thái hậu, Hoàng thượng, thần kiểm tra xong. Nhận thấy túi hương hoàn toàn bình thường.”

Thái hậu cười trừ. Hương liệu này bình thường là điều dễ hiểu. Hoàng hậu thì thở phào, nở nụ cười đắc ý. Nàng ta nghiến răng nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, hai người thấy chưa? Thần thiếp rõ ràng vô tội.”

Thái hậu định lên tiếng nhưng Thái tôn Thái phi đã nói trước: “Hoàng thượng, ai gia cho rằng, nếu chỉ trộn một ít xạ hương vào Vân Diên hương thì sẽ không nhận ra được. Vì hai thứ này đều có mùi tương tự hoa lan nên sẽ rất khó phát hiện. Để cho Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thuận Quý phi và tất cả mọi người ở đâu đều phục, ai gia nghĩ nên cho người thực sự am hiểu về hương liệu thẩm định kỹ lại túi hương này.”

Cả Thái hậu và Thuận Quý phi đều hơi có chút bất ngờ. Thái tôn Thái phi lại nói ra hết những lời Thái hậu định nói khiến Thái hậu không cần phí tâm nữa. Hoàng đế nghe những lời Thái tôn Thái phi nói cũng hơi ngạc nhiên.

Dừng một lát, Thái tôn Thái phi giải thích: “Thời Hiến Tông tiên đế, Cung Túc Hoàng Quý phi Vạn thị từng dùng túi hương có trộn lẫn xạ hương để hại Thuần Hoàng hậu – cũng chính là Thái hoàng Thái hậu của chúng ta – sảy thai. Mà khi kiểm tra, hóa ra xạ hương không nằm trong thành phần hương liệu.”

Trong những ngày Trần Hoàng hậu vắng mặt, Thái tôn Thái phi xử lý mọi việc hậu cung đâu ra đấy, ai nấy đều kính phục bà, nhất là về đức tính cẩn trọng và công minh. Đám tần phi Nhu Quý nhân, Tương Quý nhân hay Văn Cung phi đều đồng tình với lời nói của Thái tôn Thái phi.

Thuận Quý phi đương nhiên cũng hoàn toàn đồng ý.

Trương Trích Hoa chỉ trầm tĩnh quan sát mọi chuyện. Hóa ra cách của Trần Thái Uyển không phải được dùng lần đầu. Sau lời nói của Thái tôn Thái phi, gương mặt Trần Thái Uyển không còn một tia huyết sắc, vội vàng nói: “Thái tôn Thái phi nương nương, người nói như vậy chẳng phải cố ý cho rằng thần thiếp đã hại Thuận Quý phi sao? Nếu không, sao nhất định phải kiểm tra lại như thế?” Gương mặt Thái Uyển đã để lộ không ít lo sợ, khiến nhiều người tâm tư tinh tế như Thái hậu hay Thái tôn Thái phi không khó để nhận ra suy nghĩ trong lòng Hoàng hậu lúc này.

Tương Quý nhân Triệu thị lúc nãy lại lần nữa lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, nếu như nương nương không hạ thủ vào túi hương, việc gì phải lo lắng việc khám xét chứ? Hoàng hậu, người nói có phải không?” Lời Triệu Tương rất cay đắng, khiến cho Thái Uyển càng thêm tức giận.

Một người khác cũng lên tiếng: “Tương tỷ tỷ nói đúng. Hoàng hậu nói với Thái tôn Thái phi như thế, chẳng phải có tật giật mình sao?” Người nói câu này ngồi ngay cạnh Triệu Tương. Nàng ta tên Giang Tầm Phương, tước vị Quý nhân, phong hiệu Nhu.

Trần Thái Uyển tái xám mặt lại. Cười khẩy trong lòng, có vẻ đám tần phi trong hậu cung đều muốn nhân cơ hội này kéo nàng khỏi ngôi Hoàng hậu. Nàng nhất thời á khẩu, không thể nói ra lời nào thêm.

Hoàng đế liền nói: “Được, vậy theo ý Thái tôn Thái phi, để người kiểm tra lại túi hương của Thuận Quý phi cho chắc chắn.”

Thái tôn Thái phi gật đầu tỏ ý hài lòng.

Thái hậu theo đó liền lên tiếng: “Hoàng thượng, ai gia nhớ có một lần Hoàng thượng từng nhắc tới vị công tử Thẩm gia. Thẩm công tử học y thuật từ vị thần y Giáng Tuyết môn trên núi Yên Sơn. Y học rất giỏi về hương liệu, có thể nhận biết nhiều loại hương liệu khác nhau trộn lẫn. Có lẽ phụ tử Thẩm gia chưa rời khỏi Tử Cấm thành, chi bằng mời họ quay lại giúp đỡ.”

Hoàng đế nghiến răng, quay sang dặn dò Tiểu Anh Tử: “Lời Thái hậu rất hợp ý trẫm. Anh Tử, mời Thẩm công tử và Thẩm thượng thư quay lại Thượng Ninh điện.”

Sắc mặt Trần Thái Uyển hết trắng lại xanh, hai chân hai tay đều mềm nhũn như chẳng còn chút sức lực nào. Nàng đang chuẩn bị tư tưởng, lỡ chẳng may Thẩm công tử kia phát hiện ra huyền cơ đó… Vội vứt những suy nghĩ tiêu cực khỏi đầu, nàng đành phải ngồi lặng thinh mà chờ đợi.

Thế nhưng nàng lại không biết, thực ra từ lúc đầu, Trích Hoa đã dựng nên âm mưu này rồi. Dù nàng có đợi chờ vào may mắn thì cũng là vô vọng, kết quả sớm đã định trước.

Rất nhanh, phụ tử Thẩm thượng thư đã trở lại Thượng Ninh điện. Không đợi bọn họ hành lễ, Hoàng đế đã nói ngay: “Thẩm thiếu gia, trẫm nghe nói ngươi tuổi trẻ tài cao, còn là Đại Minh đệ nhất tài tử. Không chỉ vậy còn học sâu về hương liệu. Hôm nay, trẫm gọi ngươi quay lại vì muốn ngươi giúp trẫm một chuyện.” Hắn mở lời rất trịnh trọng với Thẩm Tịch Thành.

Thẩm Tịch Thành hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Thảo dân tuân mệnh. Không biết, việc Hoàng thượng nhờ là…?”

Nhìn qua biểu hiện của Thái hậu, Thuận Quý phi, cả Hoàng hậu, Thẩm Tịch Thành phần nào đoán được lần này Hoàng đế gọi y quay lại để làm gì. Y cũng rất nhớ lời nói của Nhạc Hy: Giúp Trương gia cũng chính là giúp Thẩm gia.

Y không phải kẻ ngốc, đương nhiên y hiểu tại sao hôm nay mình phải một lần nữa kiểm tra túi hương này. Y cũng nhìn rõ được mưu kế của Thuận Quý phi. Chuyện túi hương này đã là chuyện của một năm trước. Bây giờ Thuận Quý phi mới lật tẩy, ắt hẳn là kế của nàng ta. Y cho rằng lần này Hoàng hậu sẽ không thể thoát tội bởi y và Thẩm thị luôn đứng về phía Thuận Quý phi.

Thẩm Tịch Thành lấy một ít hương liệu trong túi ra, đổ vào lòng bàn tay ngửi thử rồi lại đổ lại vào túi. Sau đó y dùng sức gỡ một viên trân châu trên túi xuống, đồng thời rũ một ít kim tuyến trên túi ra. Thẩm Tịch Thành chuẩn bị các dụng cụ để kiểm tra nhưng sự thật y nào có phải kiểm tra thêm điều gì. Kết quả kiểm tra này, y và Nhạc Hy đã có từ gần một năm trước.

Cuối cùng, y từ tốn nói với mọi người: “Hồi Hoàng thượng, Thái tôn Thái phi, Thái hậu, hồi Hoàng hậu, Quý phi, thảo dân đã kiểm tra xong rồi.”

Ai nấy đều vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Tịch Thành. Có kẻ mong chờ theo kiểu sợ hãi, có kẻ mong chờ theo kiểu sung sướng.

“Nói đi!” Hoàng đế ra lệnh cho Thẩm Tịch Thành.

Thẩm Tịch Thành chậm rãi thưa: “Thảo dân phát hiện ra có xạ hương phủ trên trân châu và được trộn lẫn trong kim tuyến trên lụa. Ngoài ra còn một ít trong chỉ thêu và giữa hai lớp gấm này nữa.”

Trần Hoàng hậu đã nghe rõ đáp án, nàng ta thở mỗi lúc một dốc, tim đập loạn nhịp. Tay nàng đổ mồ hôi nhớp nháp như thể bị nhúng nước. Trời đất như quay loạn trước mắt nàng ta khiến nàng ta choáng váng, vội vàng phải vịn vào Nhữ Phần đứng bên cạnh. Nàng ta vừa không cam lòng, vừa không thể nào tin được. Trần Thái Uyển chưa biết nên đối diện với Hoàng đế như thế nào.

Gia Tĩnh đưa ánh mắt về phía Thái Uyển. Ánh mắt của hắn có căm giận, có phẫn nộ. Hắn nắm chặt tay, rít lên một tiếng: “Hoàng hậu!”

Trần Thái Uyển vội vàng phủ phục dưới chân hắn, y phục hoa lệ thêu bám chặt lấy tay áo của hắn. Nước mắt nàng giàn giụa, miệng mấp máy, mãi không thốt được ra lời nào. Mãi sau, nàng ta mới lên tiếng: “Hoàng thượng, người… người tin thần thiêp, thần thiếp không hại Thuận Quý phi.” Nàng khóc nhiều đến mức khiến người ta phải thương cảm. Nàng cố gắng biện hộ những lời vô nghĩa với hắn.

Thái hậu chỉ thở dài một tiếng mà nói: “Ai gia mệt rồi, xin phép về Nhân Thọ cung trước.”

Thái tôn Thái phi cũng thất vọng rời đi. Lúc này trong lòng Thái hậu đương nhiên là sự đắc ý tột độ.

Thẩm Tịch Thành chỉ nói thêm: “Vì xạ hương được trộn lẫn trong thành phần nguyên liệu làm túi, cho nên không thể có chuyện Thuận Quý phi trộn thêm xạ hương để hại Hoàng hậu người được.” Ý y rất rõ ràng. Chỉ có người làm túi mới có thể thêm xạ hương vào.

Lời Tịch Thành khiến Hoàng đế càng thêm thất vọng. Y nói như thế để khẳng định rất chắc chắn rằng, Hoàng hậu chính là người hạ thủ vào túi hương của Thuận Quý phi.

Lát sau, phụ tử Tịch Thành rời đi.

Thượng Ninh điện hoa lệ chỉ còn lại đế hậu, đám phi tần cùng các cung nhân.

Trần Thái Uyển vẫn than khóc thành tiếng, bám lấy tay áo Hoàng đế, không ngừng kêu oan: “Hoàng thượng, thần thiếp không hại Quý phi… Hoàng thượng…”

Gia Tĩnh lạnh lùng hất tay khiến Thái Uyển ngã nhào trên nền đất. Trương Trích Hoa hiển nhiên đắc ý trong lòng, nhưng nàng vội làm gương mặt khổ sở, lo lắng, quỳ xuống, nỉ non: “Hoàng thượng minh giám, trước giờ… Hoàng hậu nương nương nhu hòa, hiền đức, người sao có thể hại thần thiếp chứ?”

Lời của Thuận Quý phi ngoài thì mang tính hòa hoãn nhưng lại như thể chậu dầu đổ vào đống lửa.

Trần Hoàng hậu nhìn bộ dạng giả tạo thường thấy trước mặt Hoàng đế của Thuận Quý phi thì càng thêm phẫn nộ, quát: “Tiện nhân, ngươi đừng giả nhân giả nghĩa. Bản cung thừa biết ngươi oán hận bản cung. Chắc từ lâu ngươi đã phát hiện ra trong túi có xạ hương, nhưng ngươi đợi lúc bản cung đắc sủng mới lật tẩy. Ngươi…”

Hoàng hậu đột nhiên im bặt. Nàng ta nhận ra lời nói của mình có quá nhiều sơ hở. Trong một phút quá nóng vội và sơ suất, nàng lại vô tình giấu đầu hở đuôi. Gia Tĩnh trừng mắt nhìn nàng, rít lên: “Hoàng hậu, nàng nói thế có nghĩa là…”

Trước đó thì nói “không hại Thuận Quý phi”, sau đó lại nói “từ lâu ngươi đã phát hiện ra túi có xạ hương”. Đến kẻ ngốc cũng nhận ra sự bất nhất trong lời nói của Trần Hoàng hậu.

Hoàng đế chán nản nói với đám phi tử: “Các nàng hồi cung đi!”

Sự trầm tĩnh bất thường của hắn khiến ai nấy không khỏi bàng hoàng.

Đám phi tần hơi sợ hãi, người nọ nhìn người kia, cuối cùng mới nối tiếp nhau rời đi, chỉ còn mình Thuận Quý phi ở lại. Nàng định nói thêm điều gì nhưng rồi Hoàng đế lại giơ tay cho nàng yên lặng. Dường như đây là một cú sốc lớn với Hoàng đế. Hắn vừa mới lấy lại thiện cảm với Hoàng hậu, nhưng rồi tất cả đã lại qua nhanh trong chốc lát.

Hoàng đế quay sang khéo vỗ về nàng ta: “Hoa Nhi, nàng cũng hồi Tích Thúy cung đi. Việc này trẫm muốn tự mình nói với Hoàng hậu.”

Thường Thảo đỡ Trích Hoa đứng dậy, khẽ nói: “Nương nương, chúng ta hồi cung thôi.” Trích Hoa khẽ nhún người cáo lui.

Thượng Ninh điện chỉ còn lại Hoàng hậu, Hoàng đế cùng mấy kẻ hạ nhân.

Trần Hoàng hậu thấy Hoàng đế yên lặng hồi lâu, liều mình lên tiếng: “Hoàng… hoàng thượng.”

Gia Tĩnh lại thở dài nặng nề một tiếng. Lần này, hắn không nói to và dữ dằn, giọng rất trầm ổn. Nhưng chính thế lại khiến Thái Uyển lo lắng không ngừng: “Thái Uyển, có lời này trẫm nhất định phải nói với nàng.”

Đây là lần đầu Hoàng đế trực tiếp gọi tên nàng. Trước đây khi nghe Hoàng đế gọi khuê danh của Thuận Quý phi và Văn Ngọc Hiểu, Thái Uyển luôn ghen tỵ với nàng ta. Hôm nay, Hoàng đế gọi tên nàng, nàng không thấy vui vẻ, ngược lại còn có chút sợ hãi.

Hắn nhẹ giọng nói với nàng: “Có lẽ cả nàng, cả Hoa Nhi, tất cả phi tần hậu cung này đều biết… biết trẫm không yêu ai trong số phi tần các nàng. Đương nhiên, Thuận Quý phi cũng không ngoại lệ.”

Đây cũng là lần đầu tiên Thái Uyển cảm thấy mình thật gần hắn, cảm thấy ấm áp. Cũng là lần đầu chỉ có hắn và nàng, không có Thuận Quý phi, không có hậu cung vô vàn giai lệ. Chỉ có hắn và nàng ở cạnh nhau, cùng dốc bầu tâm sự như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Trẫm không yêu Thuận Quý phi nhưng nàng ấy là người mà trẫm rất trân trọng. Nàng ấy có thể không xinh đẹp nhất trong hậu cung, không dịu dàng như nàng và Ngọc Hiểu; dung nhan chỉ có vài phần giống với hồng nhan tri kỷ của trẫm nhưng trẫm vẫn thực sự quý nàng ấy. Có lẽ bởi người trẫm yêu đã không còn trên đời nữa nên dẫu Hoa Nhi chỉ giống có đôi phần, trẫm vẫn muốn coi nàng ấy như Tích Nguyệt, ở bên an ủi trẫm. Nhưng Thái Uyển, nàng hết lần này đến lần khác đố kỵ vô cớ với nàng ấy, làm khó nàng ấy, làm khó cả trẫm. Lần trước tết Nguyên đán, lần này là tết Trung thu.”

Nhưng hắn không biết sự ích kỷ đó khiến biết bao nữ nhân khổ đau.

Trần Thái Uyển.

Nhu Quý nhân. Tương Quý nhân.

Không ngoại trừ cả sủng phi Thuận Quý phi của hắn.

Thêm vô vàn nữ nhân bị hắn bỏ mặc không thèm nhìn lấy một cái lạnh lùng.

Thái Uyển rơi nước mắt. Hoàng thượng vốn dĩ không thể hiểu phụ nữ các nàng được. Tình yêu của nam nhân là thoáng qua, còn tình yêu của nữ tử là độc chiếm. Nữ tử các nàng, ai cũng muốn nam nhân mình yêu chỉ thuộc về mình. Nàng không muốn chia sẻ bất cứ điều gì, nhất là tình cảm của Hoàng thượng với Thuận Quý phi. Chắc chắn Thuận Quý phi cũng thế, cũng không muốn cho nàng hưởng cùng sủng ái.

“Trẫm biết Hoa Nhi rất ghét nàng, ghét cay ghét đắng. Trẫm cũng thừa nhận, nàng ấy không phải chưa từng bày kế. Ngay như hôm nay và hôm tết Nguyên đán, nàng ấy cố ý nói vài câu thêm dầu vào lửa, để trẫm tức giận. Những điều này, trẫm đều biết cả.”

Trần Thái Uyển khóc rất nhiều, rất nhiều. “Hoàng thượng, ả không đơn giản, trong sáng như người nghĩ đâu. Ả… lần tết Nguyên đán, là ả bày mưu dẫn thần thiếp vào tròng… Thần thiếp…”

Nàng không ngờ Gia Tĩnh lại ngắt lời nàng ngay: “Thái Uyển!” Ngừng một lát hắn mới nói tiếp: “Nhưng nàng ấy chưa từng nói mấy lời không hay về nàng với trẫm. Khi nàng bị giam lỏng trong Khôn Ninh cung, trẫm biết Hoa Nhi muốn có quyền quản lý lục cung song nàng ấy vẫn khuyên trẫm tới thăm nàng. Nhưng nàng lần nào gặp trẫm cũng kể tội nàng ấy, thậm chí còn gọi thẳng nàng ấy là “tiện nhân” khiến trẫm càng muốn lánh xa nàng. Hôm nay nàng gảy Trường Môn phú, trẫm thực sự xót thương, muốn bù đắp cho nàng. Trẫm đã suy nghĩ lại chuyện Thần Vũ đài hôm tết Nguyên đán. Trẫm cho rằng lần đó nàng ác khẩu chứ không ác tâm, chẳng qua do trẫm quá hà khắc. Nhưng đến hôm nay, trẫm không ngờ túi hương của Quý phi…”

Hắn nói đến đó rồi ngừng lại. Thái Uyển rưng rưng lệ. Nghiệt oán này đều do nàng ngốc nghếch, nàng có thể than thở thêm điều gì chứ? Có trách phải trách nàng không biết ẩn náu, không khéo léo bằng Trương Trích Hoa.

Chung quy, nàng không thoát được số phận bi đát như Trần A Kiều.

“Lần trước, trẫm nổi nóng, muốn phế ngôi hậu của nàng. Nếu không phải xót thương nàng vừa sảy thai, cả việc Thuận Quý phi và Dương Nhất Thanh xin trẫm giữ thể diện cho nàng thì trẫm đã… Nhưng lần này… trẫm có muốn giữ nàng ở ngôi Hoàng hậu cũng không được. Hôm nay, chuyện nàng hại Thuận Quý phi như thế, tần phi đều nhìn thấy, phụ tử Thượng thư đều biết rõ. Ngày mai, tin này được truyền khắp hậu cung tiền triều, tất cả mọi người biết. Chắc chắn họ không muốn trẫm để nàng ở ngôi hậu nữa. Nhưng trẫm thực sự không muốn phế truất nàng lúc này.”

Lời của hắn khiến cho Thái Uyển có chút ngạc nhiên. Khó khăn, hắn nói tiếp với nàng: “Thái y bí mật nói với trẫm, nàng sau khi sảy thai luôn không chú trọng ăn uống, thân thể bị suy nhược nặng… không thể… không thể sống quá mùa thu năm nay. Cũng vì thế mà trẫm… trẫm không muốn…”

Hắn không nói thêm nữa, còn Thái Uyển thì sững sờ. Không thể sống quá mùa thu năm nay… Nàng không biết mình nên buồn hay nên vui lúc này. Có lẽ là cả hai. Buồn vì sắp rời xa dương thế. Vui vì ít nhất hắn còn một chút xót thương với nàng.

“Trẫm định mặc kệ lời các đại thần trong triều. Trẫm sẽ ém nhẹm tin nàng hại Quý phi trong tối nay. Nàng qua đời, trẫm vẫn sẽ truy phong hậu vị cho nàng. Trẫm biết nàng có ngày hôm nay đều do trẫm mà thành. Trẫm không muốn phế nàng, khiến nàng mất đi sự tự tôn của Hoàng hậu đại Minh. Coi như… đây là việc cuối cùng trẫm có thể làm để trả duyên phu thê với nàng suốt tám năm qua.”

Cuối cùng, hắt phất tay áo rời đi, chỉ nói: “Anh Tử, truyền chỉ của trẫm. Hoàng hậu Trần thị mạo phạm trẫm, tạm thời cấm túc tại Khôn Ninh cung, tước phượng ấn. Lục cung giao cho Thái tôn Thái phi.”

Tiểu Anh Tử cũng đi theo hắn. Bóng hắn khuất dần vào màn đêm đen mịt mờ. Chỉ còn mình Thái Uyển ở lại Thượng Ninh điện.

Cuộc đời mỗi người, khi đã vào cung, giống như một ván bạc. Sẽ người có thắng lớn, cũng có kẻ thua to. Trong ván bạc cuộc đời đó, Thái Uyển nàng mất hết tất cả. Cuộc đợi nàng từ nay đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nàng ngồi trên nền đá cẩm thạch của Thượng Ninh điện mà khóc ai oán, nhìn theo cái bóng lưng lạnh lùng của kẻ đế vương. Cung phục rực rỡ của nàng cũng xõa trên mặt đất, tựa như một bông hoa sen hồng khoe những cánh thật mềm mại. Tiếc là đóa sen ấy rồi đã héo tàn.

Cuộc đời này của nàng, đau đớn, buồn thương, độc ác, dịu dàng, mềm mỏng, cố chấp, đều là vì người ấy. Nàng đã yêu đến độ si cuồng.

“Hoàng thượng, Uyển Nhi yêu người đến thế, vì sao người không từng hiểu lòng Uyển Nhi?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN