Minh Cung Truyện - Chương 21: Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt (hạ) (Đã sửa)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Minh Cung Truyện


Chương 21: Nguyên tiêu chi dạ hoa lộng nguyệt (hạ) (Đã sửa)


MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 21:

NGUYÊN TIÊU CHI DẠ HOA LỘNG NGUYỆT (HẠ)

(Đêm tết thượng nguyên, hoa lồng với ánh trăng)

——————–

Hắn liền lên tiếng, đổi cách gọi với nàng thành “tiểu thư”: “Chu mỗ vô tình trông thấy câu thơ tiểu thư viết, muốn thỉnh giáo tiểu thư một ít.”

Tiểu thư kia không đứng đối mặt với hắn, hắn không nhìn thấy mặt nàng, nhưng hắn lại cảm giác vị tiểu thư kia như đang cười. Đoạn, nàng đáp lời hắn thản nhiên: “Câu thơ ta viết vừa không đăng đối, vừa không ăn nhập, lại còn không hợp cảnh, công tử đang có ý mỉa mai ta sao?”

Phải, nàng thừa biết câu thơ này không hay.

Chu Hậu Thông hơi ngạc nhiên. Tự biết câu thơ không đối, không ăn nhập, không hợp cảnh, điều đó chứng tỏ vị tiểu thư Y Nhiên này quả nhiên cũng am hiểu thơ phú. Thế nhưng lại viết một câu đăng đối không hoàn toàn? Có lý do gì đó khiến nàng viết ra câu này sao? Hắn không khỏi nghi ngờ đây là người mình tìm kiếm. Trong phút chốc, hắn quên đi chuyện Tích Nguyệt đã qua đời từ mười năm trước đó.

Bình tĩnh, hắn cười: “Tiểu thư khiêm tốn quá. Chu mỗ cũng ít học, nào biết bình thơ hay dở thế nào. Chỉ là ta muốn hỏi, tiểu thư viết câu thứ nhất… Từ “Tích nguyệt” [2] quả thực có nghĩa là “trăng sáng”. Nhưng chữ “tích” này có nghĩa là “rõ ràng, sáng sủa”, rất ít dùng, lại không hợp nghĩa. Dám hỏi tiểu thư, tại sao tiểu thư không dùng “minh nguyệt” như thơ ca truyền thống?” Hắn cho rằng chữ “tích nguyệt” ẩn chứa điều gì đó thâm sâu của nữ tử kia.

[2] Từ 晰 (Tích) có nghĩa là rõ ràng, sáng sủa. Tích nguyệt có nghĩa là trăng sáng.

Nàng không quay lại nhìn hắn, chỉ cười nói với hắn: “Chữ “minh” là “nhật trên nguyệt dưới” [3]. “Nhật trên nguyệt dưới”, ngụ ý là mặt trăng bị ánh dương của mặt trời làm cho lu mờ. Ta không thích mặt trăng nương nhờ hào quang của mặt trời. Vì thế ta ghét chữ “Minh”.”

[3] Từ “minh” 明 được ghép từ chữ Nhật (日) ở trên và chữ Nguyệt (月) ở dưới. Đó cũng là quốc hiệu Đại Minh.

Nữ tử trước mặt nói rất thẳng thắn, không chút ái ngại nào.

Chu Hậu Thông nghe lời đáp của nàng, quả thực chỉ muốn ngồi cười. Thật là một nữ tử cao ngạo. Không hiểu vì sao Chu Hậu Thông lại cảm thấy nữ tử trước mặt đang mỉa mai chàng. Thật là một cô nương rất thâm sâu, mà cũng rất cá tính.

“Sao… Ta đã hỏi xong, tiểu thư cũng đáp xong rồi, sao tiểu thư còn chưa rời đi?” Chu Hậu Thông cố ý thăm dò. Dường như hắn đọc được chút ít suy nghĩ của nàng. Nàng hình như…

Nhạc Hy sững người trước câu hỏi của người phía sau. Tim nàng bỗng nhiên bị hẫng một nhịp. Nàng cũng không hiểu mình… đứng lại để làm gì? Sao nàng còn chưa đi? Lẽ nào, nàng đang chờ hắn hỏi tiếp? Tự cười giễu, nàng nghĩ ngợi rồi đáp: “Công tử và ta hình như không hợp nhau. Công tử đã hỏi xong mà ta ngỡ vẫn còn. Để công tử chê cười rồi.” Dứt khoát, nàng nói thật lãnh đạm: “Cáo từ!”

Quả đúng như Chu Hậu Thông đoán, nàng cũng tưởng hắn định hỏi tiếp. Một câu “Công tử và ta hình như không hợp nhau” của nàng giống như một bàn tay vô hình nào đó, vô ý kéo dài thêm khoảng cách giữa hắn và nàng, đột nhiên cũng khiến hắn ứ họng, không biết nói thêm điều gì. Hắn vốn cho rằng nàng thân quen song chỉ câu nói đó khiến hắn tỉnh lại, bước ra khỏi giấc mộng mơ hồ. Đến lúc này hắn mới sực nhớ ra một điều vô cùng quan trọng.

Hắn không hiểu mình đang bị làm sao nữa. Rõ ràng nàng đã qua đời mười năm rồi. Hắn đã cho người đến tận Thường gia kiểm chứng.

Người phía trước hắn phất tay áo rời đi khiến hắn đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối dù lý trí luôn nhắc nhở hắn: Cô nương đó không phải người hắn kiếm tìm.

Nhạc Hy bước đi. Nàng làm sao thế? Trong lòng đột nhiên hồi hộp, còn có cả bồn chồn. Hai tay nàng đan chéo thật chặt, cố gắng kìm nén tâm trạng. Đan chéo hai tay, nàng mới đột nhiên phát hiện mình thiếu đi thứ gì đó. Khăn tay! Đúng rồi, lúc viết tên Trần Thái Uyển, hình như nàng đã đánh rơi nó ở chỗ ấy. Vội vàng quay đầu chạy, nàng nói với Phương Hà: “Phương Hà, ta đánh rơi khăn tay ở chỗ thả đèn trời rồi. Mau cùng ta quay lại thôi!”

Phương Hà cầm chiếc đèn Nhạc Hy vừa lấy được, vội chạy theo nàng. Mòn rút chân chạy lại được đến chỗ lúc nãy. Một cô nương gương mặt thanh tú trông thấy dáng điệu của nàng, dễ dàng đoán được sự tình, liền đưa chiếc khăn tay đẹp đẽ cho nàng, dịu dàng nói: “Cô nương tìm chiếc khăn tay này?”

Nhạc Hy hơi bất ngờ, nhận lấy chiếc khăn tay rồi nhẹ giọng: “Phải! Thật đa tạ cô nương!”

Cô nương kia nhìn nàng như thể có ý thăm dò, nhưng rồi nhận ra mình đã thất thố, nàng ta cũng không nán lại lâu.

Nhạc Hy không mấy để ý đến kẻ kia, quả là một người kỳ cục. Nàng chỉ khẽ phủi sạch rồi bảo Phương Hà: “Tìm lại được rồi. Mau đi thôi. Cũng còn nhiều chỗ ta chưa đi qua nữa.” Nói xong nàng chạy như thể một đứa trẻ được đi chơi.

Phương Hà cầm theo chiếc đèn lồng, chen qua đám người qua đường để chạy theo Nhạc Hy, không ngừng gọi: “Tiểu thư!”

“Sầm!” Đột nhiên Nhạc Hy đâm vào một ai đó. Nàng chạy nhanh cho nên lực đập cũng rất mạnh. Phương Hà nhìn thầy nàng ngã, hoảng hốt chạy tới, thất thanh gọi: “Tiểu thư, tiểu thư!”

Đường hơi nhiều người, họ hiếu kỳ dừng lại, song đều bị Phương Hà khéo xua xua đi. Phương Hà và người đâm vào Nhạc Hy vội đỡ Nhạc Hy dậy, phủi phủi những vết bẩn trên y phục của nàng. Người kia chưa kịp hỏi câu “Cô không sao chứ?” thì đã bị Phương Hà chặn họng lại: “Ta còn tưởng ai nữa. Hóa ra là chủ tớ các người. Tối nay hai lần gặp các người, đúng là đen đủi quá!” Phương Hà “hứ” một tiếng rồi cúi đầu xem xét tình hình của Nhạc Hy. Anh Từ bất mãn nhìn Chu Hậu Thông, chỉ tay vào chủ tớ Nhạc Hy, mặt đầy phẫn nộ lắp bắp: “Hoàng… chủ nhân, người xem nàng ta…”

Chu Hậu Thông gạt đi, nói: “Là chúng ta đâm vào cô ấy!”

Nhạc Hy vẫn cúi đầu, phủi vết bẩn trên y phục, kiểm tra lại chiếc bảo xuyến kim trân [4], không hề để ý đến vết thương trên người, càng không để ý đến vụ rối ren giữa thị tỳ của mình với hai kẻ kia.

[4] Bảo xuyến kim trân: Vòng tay bằng vàng quý giá.

Chu Hậu Thông cúi người lên tiếng: “Ta xin lỗi tiểu thư, là do ta bất cẩn.” Chu Hậu Thông là người cao ngạo, hắn không chấp nhặt nữ nhân, cho nên chủ động nói luôn lời xin lỗi. Lời của hắn khiến Anh Tử phẫn nộ nhìn Phương Hà, còn Phương Hà chỉ cười đắc ý. Bọn họ kẻ xướng người họa, không ai để ý đến Nhạc Hy. Nhạc Hy sau lời Chu Hậu Thông mới định thần lại. Nàng phủi nốt vết bẩn, từ từ ngẩng đầu lên nói: “Không sao, cũng tại ta…”

Ngẩng đầu, hắn bắt gặp ánh mắt đó, gương mặt đó. Nàng giống như được trở về nhiều năm về trước, vào cuộc gặp gỡ thoáng qua dưới gốc cây hồng hạnh đó.

Bao lâu rồi, trong giấc mơ của nàng luôn có ánh mắt hiền hòa, nụ cười chân phương đó.

Bỗng có kẻ thúc ngựa đi qua, vô tình đụng phải nàng khiến nàng lại ngã. Phương Hà hoảng hốt đỡ nàng dậy. Người kia cũng lo lắng đưa tay kéo nàng lên: “Tiểu thư không sao chứ?”

Nàng lắc đầu, nước mắt chảy dài, tay trái nắm chặt lấy tay áo người kia. Chu Hậu Thông không khỏi ngạc nhiên trước biểu hiện kỳ lạ của nữ tử đó. Hai lần gặp mặt, Chu Hậu Thông dường như được gặp hai người khác nhau: một người trầm tĩnh hiền hòa, một người yểu điệu đa cảm.

“Chắc tiểu thư đau lắm? Vết thương có nặng lắm không?” Chu Hậu Thông thấy nước mắt trào ra từ đôi mắt nàng như suối, cứ ngỡ nàng đang rất đau.

Ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi Chu Hậu Thông, đôi tay run rẩy của nàng vẫn túm chặt lấy tay áo hắn. Nàng lắc đầu: “Vết thương có gì đau đâu chứ?” Mười ba năm sống trong Trương phủ, nàng đã nếm trải đủ mọi cay đắng, cuộc sống vất vả đã tôi luyện nàng thành một người mạnh mẽ và giỏi chịu đựng.

Nghe nàng nói thế, Chu Hậu Thông cười hiền hòa: “Vậy sao tiểu thư lại khóc thế?”

Nhạc Hy càng khóc nhiều hơn, song nàng giữ bình tĩnh, nàng hỏi Chu Hậu Thông: “Công tử, tên của huynh là…?”

Trong lòng nàng thầm mong hắn sẽ nói rằng, tên hắn là Thiên Quang.

Chu Hậu Thông không rõ bởi vì sao Nhạc Hy muốn biết tên hắn nhưng lòng hắn đột nhiên cảm thấy mừng vui vô hạn. Hắn vui vẻ đáp lại: “Chu Trường Nguyên!”

Nhạc Hy tỉnh mộng, thở dài một tiếng chán nản, buông tay áo Chu Hậu Thông ra. Phải thôi! Sao có thể chứ? Thiên Quang đã đi rồi.

Người trước mắt chẳng phải là Thiên Quang, không phải Thiên Quang.

“Còn tiểu thư? Tiểu thư tên là gì?” Chu Hậu Thông vội vàng hỏi. Có lẽ sau khi nàng buông tay áo hắn ra, hắn lại rất sợ nàng rời đi. Vì thế hắn nhanh chóng hỏi nàng câu đó để kéo dài thời gian.

Nàng lâu hết nước mắt, lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh thường có, đáp lại hắn: “Ta tên là Thẩm Nhạc Hy.”

Chu Hậu Thông giật mình: “Nguyệt… Nguyệt [5] gì cơ?”

[5] Từ “Nguyệt” và “Nhạc” đồng âm với nhau, đều đọc là “yue”. Từ “Tích” và “Hy” gần âm với nhau, đều đọc là “xi”. Như vậy “Nhạc Hy” và “Nguyệt Tích” gần âm với nhau.

Phương Hà chép miệng, tốt bụng nhắc nhở hắn gọi cho đúng: “Công tử, tên tiểu thư là Nhạc Hy. Nhạc sơn đăng lộ hiểm hy đa. [6] Không phải là Nguyệt Tích.”

[6] Nhạc sơn đăng lộ hiểm hy đa: Đường lên núi Nhạc đầy hiểm nguy.

Chu Hậu Thông “à” lên một tiếng. Hóa ra nữ tử này có cái tên thâm sâu như thế đấy. Ban đầu, hắn cứ tưởng Nhạc Hy là “an bình vui vẻ” [7].

[7] Nhạc Hy mà Chu Hậu Thông nghĩ: Nhạc trong “trường nhạc”; Hy là vui vẻ, điềm lành. Nhưng thực tế Nhạc trong “Nhạc sơn”, Hy trong “hiểm hy”.

Hóa ra nữ tử này cũng có một cái tên thâm sâu như vậy.

“Tiểu thư cảm thấy chúng ta có thể kết giao bằng hữu được không?” Chu Hậu Thông nhanh chóng đề xuất.

Nhạc Hy tròn mắt nhìn hắn. Dù người trước mặt nàng không phải Thiên Quang nhưng Nhạc Hy vẫn cảm thấy vui vẻ. Đường xá xung quanh càng lúc càng thưa người hơn, cứ một thêm vắng vẻ. Nhạc Hy nói với hắn: “Ta chưa bao giờ kết giao bằng hữu, cũng không có ý định kết giao bằng hữu.” Mặc dù nàng muốn kết bạn với người này nhưng nàng cố ý nói thế, xem ý tứ hắn thế nào. Nàng không ngờ, hắn lại nói: “Không kết giao thì chúng ta kết nghĩa cũng được mà. Nhạc tiểu thư sinh năm nào?”

Một câu “Không kết giao thì chúng ta kết nghĩa” vô tình chặn họng Nhạc Hy, không cho nàng có cơ hội từ chối nào. Nhạc Hy cười trong lòng. Thôi thì cứ thuận nước đẩy thuyền vậy. Dẫu sao thì sau này nàng cũng không gặp hắn nữa.

Trích Nguyệt sinh năm Chính Đức thứ ba nhưng Nhạc Hy thì sinh năm Chính Đức thứ chín. Nàng liền đáp lại: “Năm Chính Đức thứ chín.”

Chu Hậu Thông cười ha ha rất đắc ý: “Ta sinh năm Hoằng Trị cuối cùng, cũng là năm Chính Đức thứ nhất.” Chỉ là hơn tuổi thôi nhưng hắn cũng vui vẻ. Nàng nói ra năm sinh của nàng, tức là ngụ ý đồng tình việc kết nghĩa này rồi. “Trông tiểu thư có vẻ lớn hơn so với tuổi thật nhỉ? Không giống người mười bảy tuổi cho lắm.” Chu Hậu Thông nói.

Dù khăn che đi dung mạo, nhưng dáng vóc nàng không thấp hơn so với Chu Hậu Thông là bao, cho nên nàng cho hắn cảm giác lớn hơn nhiều so với tuổi mười bảy. Nàng “xí” một tiếng nhưng trong lòng có hơi sợ để lộ sơ hở, nói khẽ: “Biết đâu vì công tử thực chất sinh năm Gia Tĩnh thứ nhất nên thấy ta già chăng?”

Chu Hậu Thông và Tiểu Anh Tử cười sái quai hàm. Không biết nếu sau này nàng biết Gia Tĩnh là niên hiệu do chính hắn đặt ra, nàng sẽ có cảm xúc gì khi nghĩ lại chuyện bảo hắn “sinh năm Gia Tĩnh thứ nhất”?

Nhưng liệu có còn sau này chăng?

“Chung quy tiểu thư đã đồng ý kết nghĩa, ta lại hơn tiểu thư đến tám tuổi liền. Vậy có phải tiểu thư nên gọi ta là nghĩa huynh không?” Hắn phấn khởi như một đứa trẻ được ăn kẹo. Lần đầu tiên hắn lại hiếu thắng đến thế. Còn muốn làm đại ca của nàng.

Nhạc Hy “hả” một tiếng, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi rất thản nhiên: “Hóa ra từ nãy công tử hỏi tuổi là vì chuyện “ca ca”, “tỷ tỷ” này hả?”

Thấy Chu Hậu Thông gật gật nhẹ đầu, nàng mới nhẹ nhàng nói với hắn: “Vậy thật buồn, Trường Nguyên đệ đệ. Vậy để ta nói đệ nghe. Có lẽ đệ không chuyên thuộc giang hồ nên không biết. Kết nghĩa nào dựa vào tuổi tác, phải so sánh bản lĩnh chứ?”

Giọng Nhạc Hy có lẫn rõ ý chế giễu. Kỳ thực, nàng cũng chẳng phải dân giang hồ gì. Đây là lần đầu nàng bước ra khỏi bốn bức tường, căn bản không hiểu chút gì về giang hồ, chỉ nói bay bướm với Chu Trường Nguyên vài câu thể hiện chút uy khí.

Chu Hậu Thông tức đến đỏ mặt, nghiến răng nói: “Vậy tiểu thư cho rằng nên so tài gì?” Hắn cười đắc ý. “Thơ sao? Không, viết một câu thơ không đăng đối như cô, thi với ta cái này sẽ thua chắc chắn.” Thực chất, Chu Hậu Thông thấy rõ chất thư hương toát ra từ người Nhạc Hy. Nếu so tài thơ phú, hắn chắc sẽ thua triệt để.

Nhạc Hy lấy quạt hợp hoan tròn, khẽ phe phẩy, vừa đi vừa ung dung nói với hắn: “Cứ chọn đi, trò gì tỷ tỷ cũng sẽ đồng ý.”

Câu “tỷ tỷ” của nàng khiến hắn càng thêm hiếu chiến hơn. Hắn nói: “Thi võ.” Chưa để Nhạc Hy bất ngờ, hắn đã nói: “Tiểu thư chuyên thuộc giang hồ, chắc chắn võ nghệ rất cao siêu. Hôm nay Trường Nguyên may mắn được lĩnh giáo.”

Nhạc Hy quả thực cũng không ngờ Chu Trường Nguyên nghĩ đến điều này. Nàng bèn nở nụ cười giả lả: “Xùy xùy, tưởng gì chứ?”

Lúc Chu Hậu Thông kéo nàng dậy, hắn sớm đã cảm nhận được lực tay của nàng. Đó không phải lực của người từng được học võ công. Vậy mà nàng vẫn đồng ý đề nghị của hắn. Quả là một nữ tử cực kỳ khó hiểu.

Phương Hà kín đáo nhủ tai Nhạc Hy mấy câu: “Tiểu thư, sao người đồng ý lời hắn ta? Người có biết võ công đâu?” Giọng thị hơi lo lắng.

Nhạc Hy cũng nói thầm vào tai Phương Hà: “Ta lỡ bảo rằng trò gì cũng chơi, nhưng không ngờ hắn lại nghĩ ra được trò này. Ta đành phải tiếp tục thôi.” Chẳng lẽ nhận thua? Không, nàng không thể thua, cũng không muốn thua.

Nhạc Hy bất lợi vì nàng chưa từng được học qua chút võ công nào. Tuy nhiên nàng cũng nhìn Thẩm Tịch Thành học võ vài lần, chiêu thức cơ bản gần với vũ đạo mà nàng học. Chẳng qua võ công thì cứng rắn, nhiều lực; còn vũ đạo mềm mại, nhẹ nhàng, uyển chuyển. Hay là cứ tỉ thí? Hắn có tay chân, nàng có mưu kế. Cho dù hắn võ công cái thế giang hồ cũng chưa chắc thắng được nàng. Gương mặt nàng tràn ngập khí thế cao ngạo, nàng oai phong dõng dạc nói với hắn: “Ta đông ý lần tỉ thí này. Nhớ lấy, nếu ta thắng, ta là tỷ tỷ của ngươi.”

Nàng chợt nghĩ, hóa ra nàng cũng muốn làm tỷ tỷ của hắn. Nàng từng cho rằng, mình là một nữ tử rất giỏi che giấu nội tâm, nhưng không thể ngờ trước mặt nam tử này, nàng lại vô cùng trẻ con và hiếu thắng. Nàng sợ bị thương nhưng vẫn không ngại đọ sức với hắn.

Phương Hà đứng bên cạnh nàng, hiển nhiên gương mặt thị đầy hoang mang và lo sợ. Thị chỉ e Nhạc Hy bị thương, bị thua.

“Công tử ra chiêu thức trước. Dù sao phần thắng cũng thuộc về ta, ai ra chiêu thức trước cũng đều như nhau hết cả thôi.” Nhạc Hy phe phẩy chiếc quạt hợp hoan màu trắng tinh, đôi mắt sắc sảo yêu kiều nhìn về phía Chu Hậu Thông đầy ý khiêu khích. Nàng vốn không biết chút võ công, căn bản không thể ra chiêu thức trước được.

Nghe lời khích chiến, máu hiếu thắng của Chu Hậu Thông dâng cao, thêm cái dáng vẻ lúc nào cũng điềm điềm tĩnh tĩnh của Nhạc Hy như đang chọc tức, khiến hắn càng muốn bản thân giành phần thắng.

Hắn không nể nang, bắt đầu tung ra chiêu thức trước. Thủ chưởng của hắn lao về phía Nhạc Hy. Thân hình nàng giống như chim yến liệng mình theo gió. Hắn tung ra đòn tấn công, đồng thời bước lên phía trước chiếm lợi thế. Song Nhạc Hy nắm bắt thế trận và chiêu thức của hắn rất nhanh, vội ngửa người ra phía sau né đòn; bước chân uyển chuyển, linh hoạt; duy trì khoảng cách cố định với hắn.

———-

ine:noanSS

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN