Minh Hôn Với Quỷ - Chương 38: C38: Kiến nhiều cắn chết voi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Minh Hôn Với Quỷ


Chương 38: C38: Kiến nhiều cắn chết voi


LÚC Tang Ca nửa kéo nửa Ồm Hồng Liên đi tới trong Ma cung, nàng nhìn thấy đám nô tì đang treo lồng đèn đỏ khắp nơi, Tang Ca không khỏi thầm nghĩ, không phải là đã qua Tết Nguyên Tiêu rồi hay sao, tại sao lại còn treo đèn lồng đỏ?

Nhưng nàng cũng không phải thắc mắc lâu, bởi vì nghi vấn của nàng rất nhanh đã được Ma hậu giải đáp.

Đương lúc Tang Ca dẫn Hồng Liên tới trước mặt Ma hậu, Ma hậu đang chăm sóc loài hoa Bích Liên mà Ma quân lấy từ trên miệng Ma vực về. Loài hoa này rất kỳ lạ, không sinh trưởng ở nơi nhiều ánh sáng mà lại thích hợp trong bóng tối, mặc dù màu sắc của nó rất rực rỡ.

Ma hậu Nguyên Trân yêu thích loài hoa này tới mức không nỡ buông tay, ngày nào cũng phải tự tay chăm sóc, nghe dân gian ốôn gốc Bích Liên này được Ma hậu nuôi bằng chính máu tươi của mình, ăn được thì công lực sẽ đột phá cực lớn.

Tất nhiên đấy cũng chỉ là lời tương truyền dân gian, sự thật thế nào con dân Ma tộc và người trong cung hiểu rõ nhất, gốc Bích Liên này chỉ là một loài hoa bình thường không hơn không kém, lại nói Ma hậu Nguyên Trân là một người sợ đau, sao lại nỡ dùng máu của mình đi nuôi cây chứ.

Nguyên Trân nhìn thấy Tang Ca và nữ nhi của mình tới cũng không để tâm cho lắm, nhẹ nhàng phất tay ý bảo thị nữ lui ra ngoài.

Thị nữ cung kính lui ra, lúc ra ngoài còn không quên khép cửa.

Mặc dù nhìn thấy mầu thân của mình, nhưng Hồng Liên cũng không có vẻ gì là kích động, bởi lẽ từ nhỏ con bé đã sống bên cạnh Tang Ca, tuy rằng biết nữ nhân trước mặt là mẫu thân ruột thịt của mình nhưng cũng không thể áp chế nồi sợ hãi với hai từ – Ma hậu.

Nhưng Ma hậu lại làm như không nhìn thấy phản ứng đó của Hồng Liên, bà vươn tay về phía con bé nhẹ nhàng nói: “Lại đây.”

Hồng Liên ngoan ngoãn nghe lời đi về phía mẫu thân của mình.

“Có chuyện gì mà lại dẫn nó tới đây?” Ma hậu Nguyên Trân ôm Hồng Liên vào lòng, nghiêng đầu hỏi Tang Ca.

“À, chỉ là rất lâu rồi nó chưa nhìn thấy người, cho nên con mới dẩn nó tới cho người xem…” Tang Ca sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói.

Ma hậu Nguyên Trân phì cười: “Rất lâu cái gì chứ… Khõng phải mới nhìn thấy tối qua sao?”

“Ây…” Tang Ca ngạc nhiên, nàng có cảm giác thời gian ở trong kết giới đã rất lâu, chẳng lẽ là do nàng cảm giác nhầm, hay là… Là do tác dụng của kết giới?

Đương nhiên Tang Ca sẽ không ngốc đến nỗi nói thẳng ra là mình và Hồng Liên bị nhốt trong kết giới, nàng ép nỗi nghi vấn này xuống, nhẹ nhàng hành lề

với Ma hậu.

Nàng muốn đi thỉnh giáo Phong Liên Dực vài điều, đặc biệt là về kết giới này.

Ma hậu cũng muốn có không gian riêng với nữ nhi của mình, cho nên phất tay cho nàng ra ngoài.

Trước khi cửa phòng hoàn toàn được khép lại, Tang Ca còn loáng thoáng nghe được lời của Nguyên Trân và Hồng Liên.

“Hồng Liên, con lại béo lên rồi.”

“Mầu hậu, con không có!”

Nơi ở tạm thời của Phong Liên Dực là ở cung u Lan, cảnh vật nơi này y như tên gọi của nó, yên tĩnh lạnh lẽo, trong không khí thoang thoảng hương thơm của hoa lan thanh nhã, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái khiến Tang Ca không nhịn được hít sâu một hơi đầy thoải mái.

“Tiền bối, vãn bối còn có chuyện, ngày khác sẽ tiếp tục tới thỉnh giáo.”

“Được fôi, tiểu tử ngươi tư chất không tệ, khống ngờ một nơi như Ma giới này lại còn có thế bồi dưỡng ra một người như vậy, đáng tiếc! Quả là đáng tiếc!” Giọng điệu tiếc hận này chính là của Phong Liên Dực.

Chỉ nghe một giọng nam nhân ôn nhuận đáp lại: “Tiền bối quá lời rồi… Tư chất của vãn bối cũng thuộc loại tầm thường, nào có thể sánh được với tiền bối đây.”

Nghe thấy giọng nói của hai người, Tang Ca không khỏi thả nhẹ bước chân, có vẻ là Phong Liên Dực đang có khách, nàng làm phiền lúc này hình như không được hay cho lắm.

Nàng xoay người muốn quay ra, nào ngờ người từ bên trong đã đi ra ngoài, nhìn thấy bộ dạng muốn rời đi của Tang Ca, chậm rãi lên tiếng: “Quận chúa mời dừng bước.”

Tang Ca rất bình tĩnh quay đầu lại nhìn người đó, đập vào mắt nàng là nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, gương mặt tuấn mỹ như ngọc, ngũ quan ôn hòa, hắn mặc một bộ bạch y, trong tay còn cầm theo một cái quạt giấy.

Công tử Cơ Diệp!

Trong đầu Tang Ca bỗng chốc bật ra cái tên này.

Tang Ca nhìn hắn chằm chằm, nhưng người nọ lại không nhìn nàng mà ngược lại ôm quyền nhìn về phía Phong Liên Dực: “Tiền bối, vãn bối cáo từ!”

Phong Liên Dực phất tay: “Đi đi.” Sau (Tó cũng không thèm nhìn Tang Ca mà xoay người đi vào trong.

Lúc này người nọ mới quay đầu nhìn Tang Ca, người đó đi về phía nàng, chuấn xác dừng lại cách người nàng ba bước chân.

“Quận chúa Tang Ca, lần đầu gặp mặt, thất lề ĩ II

roi.

Tang Ca không đáp lại mà nghi hoặc nhìn hắn.

Người nọ mỉm cười tiếp tục nói: “Tại hạ họ Cơ, tên một chữ Diệp, nếu quận chúa không ngại thì có thể gọi ta một tiếng Diệp đại ca.”

Khóe miệng Tang Ca giật giật, nàng không khách khí nói: “Ta ngại.”

Cơ Diệp vẫn không hề nao núng, cũng không vì lời này của nàng mà tức giận, ngược lại vẫn ôn hòa nói: “Vậy thì để ta gọi quận chúa là tiểu muội.”

Tang Ca hình như cảm thấy bản thân nghe được tiếng răng rắc của thứ gì đổ vỡ ở trong lòng. Trên mặt nàng viết rõ hai chữ ‘khó chịu’. Nhưng hình như Cơ Diệp không hề biết tâm tình hiện tại của Tang Ca, có lẽ hắn có chuyện gấp thật, cho nên chỉ kịp chào hỏi nàng một câu, sau đó quay đầu rời đi.

Dựa theo cách nói chuyện ban nãy của hắn, Tang Ca có thể đoán được đại khái về tính cách của hắn, nhưng điều này lại càng khiến nàng tò mò hơn, rốt cuộc một người như Cơ Diệp có gì mà cần phải thỉnh giáo Phong Liên Dực cơ chứ?

Tang Ca bắt đầu cào tâm cào phổi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường. Lúc nàng đi vào trong cung u Lan, Phong Liên Dực đã nằm ngủ trên chiếc ghế mà hắn kéo ra tới gốc cây đào từ lâu.

Tang Ca cũng không tiện đánh thức hắn, chỉ đành tìm đại chỗ nào đó ngồi xuống chờ hắn tỉnh lại.

Chỉ là Tang Ca thời gian chờ đợi thật sự quá nhàm chán khiến cho nàng ngủ quên lúc nào không hay.

Tang Ca không biết rằng nàng vừa mới nhắm mắt tiến vào giấc ngủ thì người vốn đang nằm ngủ say trên ghế, Phong Liên Dực đột nhiên mở mắt. Đôi mắt sắc lạnh nào có vẻ buồn ngủ gì.

“Ngươi nói cách đó thật sự có tác dụng sao?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

Nếu như Tang Ca thức giấc nhất định sẽ ngạc nhiên phát hiện người vốn ở trong kết giới kia – Huyết Vũ, hiện tại lại xuất hiện ở bên cạnh Phong Liên Dực.

“Không biết.” Phong Liên Dực cũng không thèm nhìn Huyết Vũ, lạnh nhạt đáp.

Gương mặt Huyết Vũ tái nhợt không chút huyết sắc, môi hắn khẽ mấp máy, cuối cùng đành thở dài nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ hy vọng là có tác dụng.”

“Nếu không có tác dụng, vậy thì giết là được.” Phong Liên Dực liếc mắt nhìn Tang Ca, bâng khua nói một câu.

Huyết Vũ lắc đầu: “Chuyện này khồng đơn giản như ngươi nghĩ… Tang Ca, nàng…”

“Con kiến hôi mà thôi, từ bao giờ người như ngươi lại sợ một con kiến hôi vậy hả?” Phong Liên Dực cau mày nhìn Huyết Vũ, hiển nhiên không hài lòng với thái độ này của hắn.

Huyết Vũ cười khổ một tiếng: “Kiến nhiều cắn chết voi.”

“Nhưng chúng ta không phải là voi, chúng ta là rồng, chỉ là một Tang Ca mà thôi, chưa kể quả trứng kia…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN