Minh Nguyệt Thiên Lý - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
214


Minh Nguyệt Thiên Lý


Chương 20


“Lư phu nhân.” Triển Chiêu ôm quyền khẽ vái.

“Được rồi được rồi, Triển Chiêu, đệ cẩn thận nằm xuống, hành cái gì lễ a” Lư phu nhân là giang hồ hiệp nữ, nói chuyện làm việc tất nhiên là mang theo vài phần hào khí, “Ừm, hôm nay khí sắc không tệ, xem ra Ngũ đệ ta chăm sóc đệ rất tốt.”

Triển Chiêu cười hòa nhã, nhưng nhìn thấy ánh mắt Lư phu nhân lưu luyến trên người mình, cúi đầu, y sững sờ, cái bụng hơi nhô lên bên dưới lý y nhìn qua một cái là chẳng sót gì cả, vội vàng kéo nhẹ chăn che kín lại.

“Ha ha ha ha” Lư phu nhân cười nói, “U, người nói Nam hiệp Triển Chiêu là quân tử hiệp trung, ta thấy, quả nhiên không giả, có điều quân tử hơi bảo thủ. Đại tẩu ta lại không phải chưa điều trị cho người có thai, đến, để cho ta xem. Hơn bốn tháng rồi phải không?”

Triển Chiêu gật đầu, y thuật của Lư phu nhân trên giang hồ đúng là số một số hai.

Lư phu nhân kéo tay Triển Chiêu bắt mạch, lại vén chăn lên sờ sờ bụng y, nói: “Triển Chiêu, không phải đại tẩu ta nói đệ, đệ đối với đứa nhỏ này thực sự là quá không tốt.”

Triển Chiêu ngẩng đầu: “Có phải là hài tử có vấn đề gì?”

“Hiện tại thì không có, có điều, nếu như đệ lại không nghỉ ngơi thật tốt, ta thấy sẽ có vấn đề lớn.” Lư phu nhân nghiêm mặt nói, “Từ khi có hài nhi này, đệ không biết nghiêm túc cẩn thận chăm sóc tốt thân thể, thậm chí lần trước suýt nữa khó giữ được thai nhi, hơn một tháng tới đệ nhất định phải đàng hoàng nằm trên giường nghỉ ngơi, không có sự cho phép của ta và Công Tôn tiên sinh, không được đi lung tung.” Lư phu nhân ra lệnh cũng đúng là quyết tuyệt.

“Nhưng mà Lư phu nhân…” Triển Chiêu nói.

“Gọi đại tẩu!” Lư phu nhân nói chuyện như chặt đinh chém sắt.

Hả? Triển Chiêu vừa nghe, nghẹn lời, nếu như kêu đại tẩu, chẳng phải là không thể vứt bỏ được quan hệ mập mờ với Bạch Ngọc Đường hay sao?

“Triển Chiêu!” Lư phu nhân hạ thấp giọng, “Đại tẩu biết đệ đang lo lắng gì, đệ yên tâm ở lại đàng hoàng tĩnh dưỡng, chuyện tìm Bao đại nhân cứ giao cho Ngũ đệ cùng bốn ca ca của nó đi.”

“Hãm Không đảo Ngũ Nghĩa cũng đến?” Triển Chiêu sững sờ.

“Đương nhiên, nếu không thì làm sao mà ta đứng ở chỗ này!” Lư phu nhân nhìn chằm chằm Triển Chiêu, “Lúc Ngũ đệ chạy về đã thúc chúng ta đồng loạt đến, nói là vì tiểu chất tử vì Bao đại nhân nhất định phải tới giúp việc này, Đại gia hỏa vừa nghe đương nhiên là mừng rỡ, chỉ là chẳng qua chúng ta không có nóng ruột như hắn mà thôi.”

Triển Chiêu trong lòng lại nóng lên, nghĩ Bạch Ngọc Đường kia, cũng thật là một người có tâm, vậy mà mình lại đối với hắn như vậy, không khỏi tự trách.

Lư phu nhân thấy bộ dạng kia của y, trong lòng đoán được mấy phần, bèn trấn an y: “Được rồi Triển Chiêu, Ngũ đệ cũng không phải kẻ hẹp hòi, đệ bây giờ, cẩn thận ở lại dưỡng cho tốt thân thể, chính là an ủi lớn nhất đối với bọn họ.”

“Lư phu nhân!” Triển Chiêu nói nhỏ, vẻ cảm kích lộ rõ trên mặt.

“Gọi đại tẩu!!” Lư phu nhân cười nói.

Triển Chiêu cúi đầu cười khẽ, bắt đầu có chút hơi ngại ngùng.

Lại nói Ngũ Nghĩa vừa bắt đầu tìm kiếm Bao đại nhân, cả đám Dương Thành Khánh kia lại mất tích hệt như lần trước.

Việc điều tra lại lâm vào tình trạng không có manh mối.

Điểm tâm hôm đó, Triển Chiêu rốt cuộc được phép ra khỏi phòng ăn cơm, rời giường rất sớm. Bụng hơi nhô lên khiến y hơi ngượng, có điều Đoàn thiếu hiệp đã điều hết đầy tớ tạp vụ trong biệt viện đi, chỉ còn dư lại Ngũ Thử và người Khai Phong phủ. Cũng không có gì kiêng kị.

Hôm nay y đổi một bộ thường phục mới màu lam, bộ lần trước bị xé nát bét, bộ này, Công Tôn tiên sinh nói là Bạch Ngọc Đường mua về cho y, mặc quần áo xong, cầm lấy đai lưng, quấn quấn mấy vòng, nhìn dáng vẻ kỳ quái của mình trong gương, Triển Chiêu khẽ thở dài.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa.

“Bạch huynh.” Triển Chiêu cười nói.

“Há, ta tới xem một chút, xem… y phục này có vừa người không.” Bạch Ngọc Đường gãi đầu một cái, cười nói.

“Thì ra Bạch huynh biết trước, biết Triển mỗ hôm nay sẽ mặc bộ y phục này.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, nói.

Bạch Ngọc Đường ngây ra, ấp úng: “A a, Đoàn huynh, Đoàn huynh, đi ăn cơm sao? Chờ ta cùng đi.” Vừa nói vừa chạy biến.

Triển Chiêu cười cười, xem ra, Bạch Ngọc Đường xác thực không có giận mình.

Trên bàn cơm, lần đầu tiên náo nhiệt như vậy.

Hàn huyên một trận, đề tài lại chuyển tới điều tra chuyện Bao Chửng.

Hôm nay Bát vương gia cuối cùng cũng tới cùng ăn bữa sáng, mọi người liền hỏi thăm tình huống của ngài liên quan với Dương Thành.

Đáng tiếc Bát vương gia vì trúng Hàng Đầu của Dương Thành Khánh, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như mình bị mang tới một cái sơn động rất lớn rất lớn.

Sơn động, Triển Chiêu ngẫm lại lời Bát vương gia, sơn động.

Y vừa ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Bạch Ngọc Đường, hai người nhìn nhau nở nụ cười: “Điểm Thương sơn.”

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cơm nước xong lập tức xuất phát.” Thần kinh nhạy cảm của Triển Chiêu được huy động lên, ánh mắt lóe sáng, lớn tiếng nói.

“Không được!” Một bàn người đột nhiên trăm miệng một lời, “Ngươi không được đi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN