Minh Nguyệt Thiên Lý - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
197


Minh Nguyệt Thiên Lý


Chương 6


Suốt một đêm không nói chuyện.

Nhóm người Bao Chửng ở khách điếm đợi đến hừng đông, mới nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở về.

Hai người một trước một sau đi vào khách điếm, vẻ mặt cũng rất kỳ quái, bạch y của Bạch Ngọc Đường dính đầy đất cát, trên đầu Triển Chiêu cũng dính ít lá cây.

Bao Chửng lo lắng nhìn dáng vẻ hai người, có thể khiến cho Triển hộ vệ lúc nào cũng sạch sẽ thanh tịnh biến thành bộ dáng này, nhất định là hai người đã chiến đấu vô cùng ác liệt với tặc nhân kia.

“Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, cực khổ rồi.” Bao Chửng ân cần hỏi han.

“Đại nhân.” Triển Chiêu hành lễ, lại đột nhiên không biết nói gì nữa, chuyện này, bảo y phải nói thế nào? Khi tỉnh lại y nhận thấy mình đã mặc y phục đàng hoàng, nhìn quanh không thấy Bạch Ngọc Đường, thế nhưng y biết là Bạch Ngọc Đường đang trốn trong rừng cây, nói vậy hắn cũng không muốn đối mặt với mình để tránh lúng túng khó xử. Chỉ là bây giờ trở về khách điếm, nói không gặp cũng không được. Mà phía Bao đại nhân, phải nói thế nào?

Bạch Ngọc Đường bấy giờ đứng sau lưng Triển Chiêu, cũng chỉ chắp tay chào, không nói một câu. Tuy Bạch gia lang bạt giang hồ nhiều năm, thế nhưng cùng nam nhân… vẫn là lần đầu tiên, huống chi nam nhân đó còn là Ngự Miêu Triển Chiêu, hầy, cứ nghĩ đến là đầu lại đau.

Công Tôn Sách ở một bên thấy Triển Chiêu muốn nói lại thôi, Bạch Ngọc Đường dáng vẻ đăm chiêu, biết là sự tình có gì đó, nói: “Đại nhân, Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp lần theo tặc nhân một đêm đã mệt mỏi, không bằng để bọn họ về phòng nghỉ ngơi trước, nghỉ xong lại nói.”

“Cũng tốt.” Bao Chửng nhìn sắc mặt Triển Chiêu hơi nhợt nhạt, gật đầu nói.

Rửa mặt xong, khi gặp lại đã đến giờ cơm trưa.

Năm người ngồi vây quanh một chiếc bàn, yên lặng ăn cơm, ngay cả Đoàn Nguyên Tư là người không biết gì cũng nhận ra ngày hôm nay Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có gì đó không ổn, chỉ là, rốt cuộc là không ổn chỗ nào, tạm thời không nhìn ra được.

Vẫn là Triển Chiêu rất bình tĩnh, nếu cứ lạnh nhạt như thế này, sợ là mọi người đều biết là đang giận dỗi, buông đũa xuống, y nói: “Đại nhân, tối hôm qua chúng ta đuổi tới rừng rậm, người kia liền chui xuống đất đi mất, thuộc hạ phát hiện, hắn chạy thoát bằng một bí đạo.”

“Ồ!” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu, đứa nhỏ này có thể mở miệng, phỏng chừng là tâm tình không vui cũng qua rồi, “Triển hộ vệ có biết, bí đạo đó thông hướng nào?”

“Đại nhân, vì khu rừng kia quá quỷ dị, vừa mở bí đạo ra thì có một trận khói tỏa lên, vì lẽ đó, thuộc hạ và… Bạch huynh không đi vào bí đạo.” Triển Chiêu cúi đầu không liếc Ngọc Đường.

“Đúng vậy Bao đại nhân.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Ta e sợ có bẫy, cho nên, không truy kích.”

“Cũng tốt.” Bao Chửng gật đầu, có Bạch Ngọc Đường ở đây, Triển hộ vệ hình như cũng bắt đầu không liều mạng nữa, “Bất luận như thế nào, chúng ta vừa đến đây, chưa quen tình hình, an toàn trở về là quan trọng nhất.”

“Đúng,” Đoàn Nguyên Tư cũng nói tiếp, “Trước khi các ngươi trở về ta vừa định nhắc nhở các ngươi, thủ hạ Dương Thành Khánh không chỉ võ công cao cường, hơn nữa đối với ám khí, độc dược, trận thuật đều phi thường tinh thông, trước đây quốc vương phái người đi vây quét, không có chỗ nào mà không trúng bẫy rập và ám hại của đối phương.”

Triển Chiêu thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, bản lĩnh phóng độc bỏ thuốc này, chúng ta đã được kiến thức.

Đang nghĩ, lại nghe Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm: “Bản lĩnh phóng độc bỏ thuốc này, chúng ta lần này đã được kiến thức.”

Triển Chiêu kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường biết mình lỡ lời, muốn đổi giọng đã không kịp, cả một bàn đều nhìn hắn, hắn sửng sốt một chút, liên tục giải thích: “Ta là nói, ta là nói, chúng ta sở dĩ không đuổi theo, là bởi vì đám khói trắng kia bay lên, chúng ta liền té xỉu, hóa ra là khói mê.” Dứt lời, hắn vội vàng và hai miếng cơm, cười một cách mất tự nhiên.

Bao Chửng lại thầm nhủ, thì ra Triển Chiêu lại giấu chuyện này: “Triển hộ vệ, các ngươi nên chú ý chút.”

“Vâng, đại nhân.” Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường một cái, đáp, “Xem ra dựa vào lần này, e rằng Dương Thành Khánh đã biết hướng đi của chúng ta, bây giờ, kẻ địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, càng lúc đại nhân càng phải cẩn thận mới phải.”

“Đúng!” Công Tôn Sách bấy giờ mới lên tiếng, “Nếu Dương Thành Khánh đúng là muốn bắt cóc con tin để uy hiếp, như vậy, đại nhân lần này tới Đại Lý, vừa vặn lại là lựa chọn không tồi.”

“Bản phủ hiện đang lo lắng, Dương Thành Khánh biết chúng ta muốn tới giải cứu vương gia, liệu có thể gây bất lợi cho vương gia hay không?” Bao Chửng cau mày.

Mấy người khác nghe xong, trong lòng vô cùng cảm động.

“Đại nhân, hiện tại chúng ta cần phải cố gắng thương nghị, tranh thủ trước khi Dương Thành Khánh hành động, tìm ra chỗ ẩn thân của bọn chúng.” Công Tôn Sách nói.

“Bao đại nhân, nếu có chuyện cần đến Bạch mỗ, cứ việc lên tiếng.” Bạch Ngọc Đường ôm quyền vái chào. Khóe mắt liếc qua Triển Chiêu, thấy hình như y cũng đang liếc hắn.

“Đoàn mỗ cũng vậy. Tuy rằng Đoàn mỗ không phải người Hán, nhưng có thể tận lực dốc chút sức mọn vì Bao đại nhân, cũng nghĩa bất dung từ.” Đoàn Nguyên Tư nói.

Bao Chửng gật đầu, ôm quyền.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN