Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng
Chương 7
Vào giữa trưa hôm nay, Viên Kha Kha xách theo túi lớn túi nhỏ cùng thợ chụp ảnh đến nhà Lương Thần.
Lương Thần mới ngủ dậy, còn đang luyện thanh đột nhiên cửa phòng bị mở làm cho giật mình, âm cao bị nén lại nơi cuống họng, suýt chút nữa thì vỡ luôn.
Lương Thần hớp hai ngụm nước, nói: “Kha Kha, em là muốn thất nghiệp sao?”
Viên Kha Kha đang sắp xếp đồ đạc, bỗng chốc ngẩng đầu, hai mắt đờ ra: “Hả?”
Lương Thần từ từ bước đến, nắm bả vai cô, “Nếu em hù chết chị thì ai trả lương cho em.”
Rồi cô lướt mắt qua ba stylish ở phía sau nói: “Chị Trương, sao mọi người lại đến đây?”
Chị Trương đem bộ cọ trang điểm bọc trong túi da ra, dàn trải trên bàn trang điểm của Lương Thần, rồi rút ra một cây phẩy một cái, thoạt nhìn có chút giống đầu bếp.
Khi chị Trương nhìn Lương Thần, Lương Thần cảm thấy bản thân xuất hiện đầy chữ
Thịt thủ – thịt chân giò – sườn heo – cốt
“Là Kha Kha gọi chúng tôi đến.”, chị Trương nói, ” Hôm nay không phải là có buổi ghi hình chương trình sao?”
“Đúng vậy.” Lương Thần nói, “Nhưng sao mọi người lại đến nhà tôi?”
Nhóm của chị Trương trước giờ vẫn lo liệu sửa soạn cho Lương Thần nhưng thông thường sẽ làm việc trong phòng hóa trang của đài truyền hình.
“Vì hôm nay”, Viên Kha Kha vừa trợn mắt vừa múa may cây lược trong tay, “Mạnh Lam Chi cũng đến đài truyền hình Bắc Nguyên!”
Lương Thần: “Thì sao?”
Viên Kha Kha nói: “Tuy không cùng ghi hình nhưng lỡ chạm mặt nhau trong phòng trang điểm thì làm thế nào? Chị không thể thua!”
Lương Thần ngẫm nghĩ một lúc rồi xoay người bước vào phòng.
Viên Kha Kha ở phía sau gào lên: “Chị đi đâu vậy?”
Lương Thần trả lời: “Đi đắp mặt nạ dưỡng da! “
*
Đến hậu trường đài truyền hình Bắc Nguyên, Lương Thần đi vào một mạch nhưng cũng không gặp Mạnh Lam Chi mà gặp một người khác.
Lúc Lương Thần đứng trên lầu đang bị vây quanh bởi nhóm stylish thì một bóng dáng lẻ loi đến thê thảm đang đứng trước cửa văn phòng nhà sản xuất phim.
– — Nhạc Vũ Huân.
Ở hành lang hình chữ T, ánh sáng nơi hành lang Lương Thần đứng không đủ sáng còn Nhạc Vũ Huân đứng ngay ngã ba giao giữa hai lối đi đến trường quay số 1 và trường quay số 2
Dù đứng nơi thiếu sáng nhưng Lương Thần lại tỏa sáng rực rỡ trong khi Nhạc Vũ Huân dù đứng ngay nơi sáng lại như bị ngược sáng, vẻ ngoài sáng lạn cũng bị lu mờ.
Mọi người đột nhiên dừng bước, đắn đo xem có nên đổi hướng khác không.
Khó xử nhất vẫn là nhân viên của đài truyền hình Bắc Nguyên, họ không nghĩ đến việc Nhạc Vũ Huân mãi mà không chịu rời đi, còn chạy đến đây.
Lương Thần hất hất tóc mái, mi mắt nhẹ nâng, bày ra một bộ dạng lạnh nhạt.
Nhưng ở dưới chân, đôi giày cao gót màu đen của cô như muốn đâm thủng nền nhà.
“Anh ta làm gì ở đây?” Lương Thần với âm lượng không to không nhỏ hỏi làm nhân viên đài truyền hình Bắc Nguyên nghi ngờ liệu có phải để cho Nhạc Vũ Huân nghe được hay không.
“Anh ta, anh ta”, khi nhân viên còn đang ấp úng tìm lời giải thích thì bên kia Nhạc Vũ Huân nghe được liền quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc, gương mặt đẹp trai của anh ta tựa như đèn flash, cứ vài giây là đổi màu, đỏ, đỏ, xanh, xanh, tím, tím và cuối cùng trở nên vừa đỏ vừa trắng bệch.
Anh ta há miệng thở dốc, “Thần Thần…”
Giọng nói quyến rũ vang lên trong hành lang dài, dội vào tai của tất cả mọi người.
Sau đó thì chìm vào trong tĩnh mịch.
Mọi người đều đang chờ Lương Thần sẽ phản ứng lại như thế nào.
“Hỏi anh đấy.” Lương Thần vẫn một chân thẳng, một chân cong chạm nhau ở đầu gối, chỉ có mũi giày chạm đất, “Anh ta làm gì ở đây?”
Từ đầu đến cuối thái độ không hề thay đổi, tựa như Nhạc Vũ Huân không hề hiện diện.
Nhân viên đài truyền hình Bắc Nguyên có ngốc cũng hiểu được ý tứ của Lương Thần.
“À là như thế này, cách đây ít lâu, đài chúng tôi có chuẩn bị một tiết mục âm nhạc cần 2 người chủ trì, anh ta là một trong hai người đó, nhưng vụ việc kia xảy ra nên đài quyết định thay anh ta, vì thế hôm nay anh ta đến đây để tranh thủ một chút.”
Tranh thủ?
Tiết mục gì mà lại cần nghệ sĩ phải chạy đến phòng làm việc của nhà sản xuất tranh thủ?
Nói nôm na chính là sau khi bị từ chối thì Nhạc Vũ Huân đã mặt dày ương bướng không chịu rời đi.
Hai từ “tranh thủ” dùng cũng thật là tử tế.
Mấy tháng trước, Nhạc Vũ Huân dựa hơi Lương Thần mà nhận chương trình tống nghệ mỏi tay, sao Mạnh Lam Chi lại không cho nổi anh ta tài nguyên?
À, có thể Nhạc Vũ Huân đã quên rằng Mạnh Lam Chi cũng là nhờ vào kim chủ phía sau nâng đỡ. Để xảy ra cớ sự như vầy, kim chủ không hài lòng, Mạnh Lam Chi còn dám mang theo Nhạc Vũ Huân?
Lương Thần à một tiếng, sải chân bước thẳng đến văn phòng nhà sản xuất.
Nhạc Vũ Huân thấy cô đi đến, yết hầu chuyển động lên xuống, bàn tay hơi duỗi về phía trước, hai chân tách ra một chút, là tư thế nghênh đón.
Lương Thần nghiêng người cách anh ta nửa thước.
“Nhạc Vũ Huân, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
“Thần Thần…… Anh…”
“Suỵt… ” Lương Thần ý bảo anh ta ngậm miệng, “Ngoại tình rồi lại trở mặt hất nước bẩn vào tôi, là ai dạy anh vậy?”
“Xảy ra chuyện còn muốn tôi giúp anh gánh, da mặt anh sao trở nên dày thế?
“Thần Thần, chúng ta trở về rồi nói, chúng ta ——” Nhạc Vũ Huân nhìn những người phía sau đều đang nhìn hai người bọn họ, gương mặt hơi mất kiềm chế, “Em nghe anh giải thích đi mà.”
Từ khi chuyện anh ta ngoại tình với Mạnh Lam Chi bị phơi bày đến nay, công ty Lương Thần đã đơn phương cắt đứt mọi quan hệ với anh ta, bản thân Lương Thần cũng thế cho nên đến bây giờ mới xem như là lần chạm mặt chính thức của bọn họ.
“Anh và Mạnh Lam Chi không phải như báo chí đưa tin đâu, anh chỉ chơi đùa cô ta một chút thôi, đàn ông ai cũng sẽ phạm sai lầm như vậy, em tha lỗi cho anh có được không?”
Lương Thần liếc nhìn phía trường quay phía sau anh ta một cái, lưng tựa vào tường, khoát tay ý bảo anh ta tiếp tục.
Nhạc Vũ Huân hít sâu, dồn hết sức lực, suy nghĩ hôm nay phải lay chuyển được Lương Thần cho bằng được nếu không thì đến cơ hội gặp mặt lần sau cũng không có.
“Thần Thần, tối hôm đó anh uống quá nhiều, em phải tin anh, anh trước sau không quen biết cô ta, do bạn bè rủ đến chơi một chút, sau đó uống nhiều quá, anh cũng không biết chuyện thế nào, mà cô ta cứ quấn lấy anh, anh lúc đó nhất định nửa tỉnh nửa mê không biết gì…”
Viên Kha Kha cùng các nhân viên khác khi nghe đều tin là thật.
Nhất định Mạnh Lam Chi cho anh ta uống xuân dược, sau đó cô gái một mét sáu mấy lôi kéo gã đàn ông một mét tám mấy vào khách sạn.
Chắc là dạng vậy.
Lương Thần gật gật đầu, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, sau đó thì bị chụp hình……” sắc mặt Nhạc Vũ Huân đỏ lên, mạch máu trên cổ nổi lên, quả thực đã dùng cả mạng để diễn.
“Thật mà, Thần Thần em tin anh đi, anh sao có thể xem trọng Mạnh Lam Chi hơn em được?”
“Phải không?” Lương Thần cong cong khóe miệng, không giống như là đang cười, không thể biết là loại biểu cảm gì, làm Nhạc Vũ Huân trong lòng hoang mang tột cùng.
“Mạnh Lam Chi là người như thế nào trong giới chúng ta còn không biết sao? Anh sao có thể coi trọng cô ta được!”
“Nhạc Vũ Huân!”
Đột nhiên, một giọng nữ chói tai xé nát hành lang yên tĩnh.
Giọng nói này, Nhạc Vũ Huân quen thuộc hơn tất thảy mọi người ở đây.
Dây thần kinh của anh ta trong nháy mắt như bị một bàn tay vô hình túm lấy từ đỉnh đầu treo lên toàn bộ, lấy đi toàn bộ lý trí của anh ta.
Anh ta máy móc xoay người, thầm mong vừa rồi chỉ là ảo giác, mà khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Nhạc Vũ Huân nghĩ thầm: “Hoàn toàn lạnh băng.”
“Anh, anh tại sao lại ở đây?”
Phía sau Nhạc Vũ Huân, ở hành lang thông giữa 2 trường quay, Mạnh Lam Chi tức giận đến phát run.
Cô ở hậu đài trang điểm, tóc được làm một nửa, mặc cái áo nỉ màu vàng có thêu hình một con ngỗng – rõ ràng là trang phục kỳ quặc, lại bị Nhạc Vũ Huân làm cho tức giận đến mặt mũi méo mó.
“Anh vừa mới nói cái gì?”
Mạnh Lam Chi đột nhiên hạ thật thấp giọng, mỗi một chữ đều đang run rẩy, so với tiếng gào thét vừa rồi lại càng càng khủng khiếp hơn.
“Anh, anh,” Nhạc Vũ Huân xoay trái nhìn Lương Thần, xoay phải nhìn Mạnh Lam Chi, chỉ ước vào giây phút này có thể tan biến đi cho rồi.
Đột nhiên điện thoại Lương Thần kêu lên một tiếng.
Lục Cảnh gửi cho cô một tấm hình, giết 12 mạng trong một vòng đấu đơn.
Đại Thần: “Phục không?”
Lương Thần cúi đầu, bắt đầu đánh chữ, hoàn toàn đã quên chính mình vừa mới khơi mào trận chiến.
Tranh Tử: “Buổi tối mang tôi đi ăn gà!”
Đại Thần: “Buổi tối có tiết.”
Đại Thần: “Buổi chiều có thể miễn cưỡng mang chị đi.”
Tranh Tử: “Buổi chiều tôi có việc”
Đại Thần: “Chị cũng có việc à?”
Tranh Tử: “?”
Đại Thần: “Tôi nghĩ chị mỗi ngày đều ăn chơi lêu lổng.”
Tranh Tử: “… A, công việc của tôi nói ra sẽ dọa chết cậu đó.”
Đại Thần: “Xưởng sản xuất hộp tinh?”
Tranh Tử: “Tôi bây giờ đã không phải là hộp tinh nữa sao?”
Đại Thần: “Phải mà.”
Tranh Tử: “Tôi không phải!”
Đại Thần: “Phải.”
Khi Lương Thần đang tính cùng Lục Cảnh tranh cãi về việc cô có phải là hộp tinh hay không thì Viên Kha Kha không biết từ đâu xuất hiện, kéo nhẹ tay áo cô.
“Thần tỷ, có phải hai người này sắp sửa đánh nhau rồi không?”
Lương Thần ngẩng đầu, cơn giận của Mạnh Lam Chi đã lên đến đỉnh điểm, người đại diện cùng 3 trợ lý phía sau đang lôi kéo Mạnh Lam Chi, nhưng mấy người này trong lòng cũng tức giận không kém nên cũng không ra sức lắm, Mạnh Lam Chi dễ như trở bàn tay vươn tay ra, cho Nhạc Vũ Huân một cái tát.
“Bang” lên một tiếng, âm thanh vang vọng.
Nhạc Vũ Huân đứng trơ trọi ăn một cái tát, cũng không có người đến giúp.
Lương Thần yên lặng không một tiếng động mà rời khỏi, dẫn theo cả đoàn đội nhân viên của cô rời đi.
Làm xong chuyện phất áo ra đi, mai danh ẩn tích.
*
Tiết mục thu hình hôm nay là buổi biểu diễn đặc biệt của tân ảnh đế Đinh Gia Vận, ca khúc chủ đề của bộ phim điện ảnh sắp chiếu của anh ta do Lương Thần trình bày nên tiết mục lần này cũng mời Lương Thần.
Lương Thần không phải giỏi tham gia chương trình tống nghệ, toàn bộ chương trình chỉ biết cười gượng gạo, cho nên Đinh Gia Vận vẫn luôn giúp cô ứng phó, nhờ thế lần thu hình này cũng hoàn thành một cách nhẹ nhàng.
Ghi hình xong, Đinh Gia Vận không chờ nổi liền bắt đầu tháo trang sức.
Đinh Gia Vận diện mạo ngay thẳng chí khí, thân hình cao lớn, rất có lộ nhân duyên, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất thượng thừa, thái độ đối với công việc nghiêm túc, trong giới nhận được rất nhiều khen ngợi.
Đây là Lương Thần lần thứ hai cùng anh hợp tác, lần đầu là ở một lễ trao giải thưởng điện ảnh, Lương Thần làm khách mời biểu diễn, ở hậu đài cũng giao lưu với Đinh Gia Vận chút ít.
“Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm không?” Đinh Gia Vận vừa thay quần áo vừa nói.
Anh một thân tây trang nghiêm chỉnh cho buổi ghi hình. Vừa kết thúc liền đổi thành quần áo rộng thùng thình, còn tự giễu: “Già rồi nên thích mặc đồ rộng thùng thình.”
“Được.” Lương Thần nói, “Lần trước nói mời anh đi ăn cơm nhưng vẫn luôn không cơ hội, hôm nay anh chọn chỗ nào?”
Đinh Gia Vận nói với người trợ lý bên cạnh: “Đến nhà hàng Lang Kiều đặt bàn.”
Ánh mắt lại hướng đến Lương Thần, tràn đầy ý cười, “Tôi không có thói quen để con gái trả.”
Lương Thần đem bông tai đang mang tháo xuống, đưa cho Viên Kha Kha, “Tôi đã 25 tuổi rồi, còn con gái gì nữa.”
“25 thì có làm sao?” Đinh Gia Vận nói, “So với những cô gái mười tám mười chín tuổi, tôi càng thích 25-26 hơn.”
Hai người cùng nhau bước ra ngoài, gặp bậc thang, Đinh Gia Vận quen thuộc mà đỡ Lương Thần, “Cô gái mười tám mười chín tuổi quá ngây ngô, 30 tuổi quá lõi đời, 25-26 vừa tốt, trưởng thành nhưng không quá khôn khéo, vẫn còn sự ngây thơ của tuổi trẻ, không có gì tốt hơn.”
Lương Thần bị anh chọc đến phì cười, “Theo anh nói như vậy thì tôi càng phải quý trọng những năm tháng này. ”
Đinh Gia Vận ừ một tiếng, lại nói: “Chuyện mấy hôm trước là sao vậy?”
Nụ cười trên môi Lương Thần chợt tắt, “Đừng, anh vừa mới khen đó mà nhìn xem, không phải có minh chứng sống cho việc không thích phụ nữ 25 – 26 tuổi và đi ngoại tình với gái 20 tuổi sao?”
Đinh Gia Vận nhẹ cười nói: “Tôi nghe nói hôm nay anh ta và Mạnh Lam Chi cãi nhau trong hậu trường à?”
“À, anh ta cho rằng tôi là tôm hùm đất, tưởng lừa gạt được, kết quả bị Mạnh Lam Chi nghe được.”
“Tôm hùm đất?”
“Chính là kẻ vừa mù vừa điếc.”
“À, sau đó thì sao?”
“Tôi không quan tâm.”
Đinh Gia Vận bĩu môi, lắc lắc đầu.
“Mạnh Lam Chi là loại người não phẳng, đừng đi tranh cãi với một người thiếu não như vậy.”
Lương Thần hả một tiếng, “Anh cũng biết cô ấy à?”
Đinh Gia Vận nói: “Khi cô ta còn chưa nổi tiếng từng đóng nữ 4 trong một bộ phim của tôi, khi ấy cô ta và nữ 3 có bất hòa, cô ta trực tiếp đem toàn bộ những lời phỉ báng người khác đưa hết lên mạng. Sau khi nổi tiếng, công ty đã phải dốc sức xóa bài và Weibo để tẩy trắng.”
Lương Thần khóe miệng cong cong: “Thế thì cô ta và Nhạc Vũ Huân khá xứng đôi vừa lứa đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!