Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc
Chương 50: Trở lại
Cả đại điện lập tức ồn ào lên, họ khó có thể tin được nhìn Tư Vũ không thể nào chấp nhận được sự thật này. Sau đó các nàng đều nhìn qua Nhược Vũ hỏi: “Quý phi nương nương, xin hỏi đang có chuyện gì xảy ra vậy? Nô tì sinh ra đã là người của điện hạ, chết là người của hoàng gia, nương nương làm sao có thể đuổi nô tì đi như vậy được?”
“Đúng vậy, nương nương, rốt cục nô tì phạm phải tội gì, tại sao lại bị như vậy. Nô tì đã nghe lời người nói, an phận thủ kỷ ở Lạc Nhã Các.”
“Nương nương, điện hạ muốn đi đâu? Có thể mang theo nô tì được không. Xin hãy cho nô tì tiếp tục được hầu hạ điện hạ.”
…
Thấy các nàng trở nên kinh hãi, khóc lóc nỉ non, Nhược Vũ không hề hà thở dài một hơi, nhấc tay ý bảo các nàng yên tĩnh, sau đó dõng dạc nói: “Thái tử sẽ đến nơi khác, các ngươi không thể đi theo được. Việc này, thái tử sẽ không bao giờ trở về nữa. Đối với các ngươi, thái tử cảm thấy cực kỳ có lỗi, không đành để các ngươi chết già trong cung nên đã thỉnh cầu bổn cung cho các ngươi một ân huệ thích đáng. Các ngươi từ trước đến nay đều ở trong phủ, bổn cung sẽ thường xuyên lưu ý tới, tận lực giúp các ngươi tìm được một đấng phu quân thích hợp. Hơn nữa, bổn cung sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ, tối hôm hộ tống các ngươi thì lễ vật cũng sẽ xuất cung cùng.
“Nô thì không cần cái gì về sau, nô tì chỉ cần điện hạ.” Các nàng đau khổ cầu khẩn, sau đó lại hướng về Tư Vũ quỳ xuống: “Tỷ tỷ, xin cho muội đi theo các người, đảm bảo sẽ không tranh thủ tình cảm, muội muội chỉ đứng bên cạnh điện hạ, phục thị tốt cho điện hạ mà thôi.”
Tư Vũ run sợ nhìn họ, nước mắt không kìm nén được mà tuôn trào, đều là nữ nhân với nhau, so với họ thì mình còn hạnh phúc hơn nhiều. “Thực xin lỗi! Thực sự xin lỗi! Thế giới của chúng ta không phải là nơi mọi người có thể đến được. Cám ơn tâm ý của mọi người, cám ơn sự chăm sóc đối với điện hạ trước nay của mọi người.” Nàng rưng rưng nhìn họ, từ trước luôn làm bộ không thấy họ, trong lòng còn chứa tia kinh bỉ họ; nhưng hôm nay cô lại cảm thấy vô cùng áy náy. “Các ngươi còn trẻ, không cần phải ôm trong người lễ giáo như vậy, xuất cung đi thôi, đi tìm hạnh phúc thuộc về bản thân mình, thuộc về người yêu của các ngươi.”
Mọi người đều sửng sốt, bình tình nhìn chằm chằm nàng. Trước kia, họ luôn ghen ghét nàng, luôn đố kỵ nàng, thậm chí còn nguyền rủa nàng. Hôm nay, những oán niệm đó đã thong thả biến mất.
Nhược Vũ lại một lần nữa lên tiếng “Tư Vũ nói đúng, các ngươi không nên sống như vậy. Tương lai của các ngươi hẳn là tràn ngập sức sống sáng lạn. Yên tâm đi, có bổn cung thì không ai dám hỏi các ngươi nửa câu đâu.”
“Nhưng…” Họ vẫn không cách nào đồng ý.
“Đừng do dự nữa, các ngươi đều có quyền lợi quyết định vận mệnh của mình. Còn về phần điện hạ, hãy coi như là một người qua đường mà các ngươi từng gặp.” Chết vào cảm khái vạn đoan “Các ngươi về trước đi, hãy suy nghĩ thật kỹ. Hy vọng các ngươi có thể nghĩ thông suốt.”
Các nàng tinh thần hốt hoảng nhìn về phía Nhược Vũ và Tư Vũ hành lễ, sau đó cùng nhau rời khỏi điện.
Đại điện lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, Tư Vũ đảo mắt nhìn về phía Nhược Vũ “Mẫu hậu, con và Thác có phải quá ích kỷ không?”
Nhược Vũ cười mỉm an ủi nàng “Đồ ngốc, tình yêu không có sự ích kỷ, Thác nhi không thương họ, đã không cho họ hạnh phúc, không bằng nên sớm cho họ ra đi, để người khác mang cho họ hạnh phúc.”
Tư Vũ đau thương gật đầu “Hy vọng họ có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.”
Thần sắc Nhược Vũ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc “Tư Vũ, từ nay về sau Thác nhi giao cho con, từ nhỏ tính cách nó không được tốt, đối với việc chấp vặt của nó hoàn toàn không tay đổi, từ nay về sau con hãy khoan dung nhiều hơn. Tham muốn giữ lấy của nó rất lớn, nhưng con hãy nhớ, tất cả những việc nó làm đều vì yêu con.”
“Vâng, con hiểu được, con sẽ luôn tha thứ đối với tình cảm chân thành của Thác.” Thấy nước mắt lưng tròng, Tư Vũ cảm thấy vô cùng đau lòng “Mẫu hậu, xin người thứ lỗi, nếu như không phải do con thì Thác sẽ không dời xa người. Con xin lỗi!”
Nhược Vũ nhịn lại tiếng khóc “Đồ ngốc, không có việc gì phải áy náy hết, tất cả đều đã được an bài. Ta chỉ hi vọng Thác nhi và con tương lai có thể trở nên hạnh phúc.”
“Xin người yên tâm, con nhất định sẽ gìn giữ hôn nhân và tình yêu với Thác.”
“Ừ, ta thật sự yên tâm.” Tâm tình Nhược Vũ có chút hồi phục, khuôn mặt có chút suy nghĩ liếc nhìn nàng tiếp tục hỏi: “Tư Vũ, ta nghe Thác nhi nói ở thế kỷ hai mươi mốt còn có vài nam nhân thích con. Lần này trở về, đừng làm những chuyện khiến Thác nhi bị tổn thương có được không? Có khi thương tổn cuối cùng trong lúc vô tình sinh ra.”
Tư Vũ cho bà một hứa hẹn khẳng định “Con đồng ý với người, mẫu hậu. Có lẽ họ đối với con có chút gì đó, nhưng đã lâu rồi chắc cũng không còn. Huống hồ, con đối với họ chưa từng có suy nghĩ khác, trong lòng con chỉ có một mình Thác là người duy nhất.”
Lời hứa của nàng làm cho tâm tình nặng nề của Nhược Vũ trở nên thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bà vẫn còn lo lắng, có đôi khi nam nhân chấp nhất cũng không hề thua kém gì nữ nhân, hôm nay chỉ hy vọng họ giống như nàng nói, đã tìm được đối tượng mới.
Đầu tháng sáu. Thời gian Lê Minh, Kỳ Lân Sơn được bao phủ bởi một mảng sương mù trắng xóa.
Trạc Thác đã đến sớm được nửa giờ. Lúc này, anh ôm lấy Tư Vũ, Trạc Thac thì đứng cạnh Nhược Vũ, tất cả đứng cùng với nhau.
“Tư Vũ, hay nhớ kỹ lời ta…tình yêu cần sự bao dung và tha thứ, hãy giữ gìn cuộc hôn nhân không dễ dàng có được này.”
“Mẫu hậu, phụ hoàng, hai người yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thác. Hai người cũng phải bảo trọng thân thể.”
Ánh mắt Nhược Vũ lại chuyển đến Trạc Thác “Thác nhi, từ nay về sau đứng quá tùy hứng, trong lòng Tư Vũ chỉ có mình con. Ngàn vạn lần đừng để hiểu lầm và ghen tức che mờ hai mắt mình, tình yêu cần sự tín nhiệm lẫn nhau, có gì không vui hãy thẳng thắn để giải quyết với nhau.”
Đôi tay đặt ở vai Tư Vũ rơi run lên, Trạc Thác khẽ gật đầu đồng ý “Mẫu hậu, con hứa. Con sẽ không bao giờ nghi ngờ Vũ nhi nữa. Mặt khác, con sẽ cố gắng tìm ông bà ngoại và cậu. Con sẽ nói cho họ biết cuộc sống hiện giờ của người rất hạnh phúc.”
“Thác nhi, thật sự không cần phụ hoàng chuẩn bị lễ vật cho các con?” Lần đầu tiên Trạc Thác lên tiếng đề nghị “Mẫu hậu con nói, nhưng vật này mang đến thế kỷ hai mươi mốt đều là đồ cổ, rất đáng tiền.”
“Đa tạ phụ hoàng, thật sự không cần. Ở có con có cơ nghiệp riêng, không thiếu tiền.” Trạc Thác cảm kích cự tuyệt.
“Nhưng, con mất tích đã cả năm trời rồi, có thể chắc chắn rằng tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp?” Nhược Vũ có chút lo lắng.
“Không có chuyện gì đâu, họ đều là những người trung thực, Hơn nữa, đây là sản nghiệp của con, họ không thể chiếm đoạt được.” Trạc Thác đầy sự tin tưởng.
Trạc Thạc nhìn thoáng xung quanh, chần chờ hỏi: “Vũ nhi, liệu có tin được ông lão đó không…từ nãy đến giờ ta chẳng thấy có gì lạ cả. Thật sự sẽ có chùm sáng xuất hiện chứ?”
“Không sai. Theo như lời ông lão ấy nói lại thì hẳn là trong lúc này. Thời gian cũng sắp đến rồi, đến lúc dó chảng phải chúng ta sẽ biết sao?”
Họ cứ thế tiếp tục trò chuyện, lưu luyến mãi không rời, cả đỉnh núi cũng lộ ra một loại thương cảm nồng đậm.
Giờ mẹo chính khác, trước chỗ đó bỗng xuất hiện một đao lục quang, cực kỳ chói mắt bắn thẳng về phía Thiên Không.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên theo dõi. Hóa ra chuyện này có thật ư., ông lão kia thật thần kỳ.
Trạc Thạc là người đầu tiên gấp gáp nói: “Thác nhi, Tư Vũ, các con nhanh tranh thủ thời gian!”
Trạc Thác nghe được liền ôm chặt Tư Vũ, cùng nhau cúi chào tạm biệt họ lần cuối rồi xoay người đi vào bên trong chùm sáng.
Nhược Vũ đau lòng như đứt từng khúc ruột, nước mắt cứ thế lăn dài trên hai gò má. Nếu như không phải Trạc Thạc ôm chặt lấy bà thì không chừng bà cũng sẽ cùng xông vào.
“Mẫu hậu, xin người đừng khóc! Thác nhi sẽ nhớ về mọi người.” Trạc Thác đang khóc ở trong lòng.
“Mẫu hậu, chúng con sẽ hạnh phúc. Phụ hoàng, tạm biệt!” Tư Vũ cũng ảm đạm rơi lệ.
Trạc Đại mặt mũi đầy khổ sở “Các con bảo trọng!”
Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang, lục quang dần rời khỏi mặt đất, Trạc Thác và Tư Vũ cũng vì thế mà cùng bay lên.
“Vũ nhi, hãy nhớ rằng trong lòng nàng vẫn muốn ta.” Trạc Thác chăm chú ôm nàng.
Tư Vũ dựa vào lòng anh, cẩn thận lắng nghe tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực anh “Ừ, anh cũng vậy!”
Chỉ là chậm rãi không thấy, họ chầm chậm biến mất.
Nhược Vũ dựa vào lòng Trạc Thác lớn tiếng khóc, không thể nào bình phục được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!