Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc - Chương 62: Tương kế tựu kế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc


Chương 62: Tương kế tựu kế


Chương 62: Tương kế tựu kế
“Chị Tư Vũ!” Lý Trọng Lân đau lòng nhìn cô, không biết từ bao giờ anh đã gọi cô một cách trìu mến như vậy.
Tư Vũ đạm bạc liếc mắt nhìn anh, sau đó tiếp tục nhìn xe cộ phía bên dưới. Từng đợt gió lạnh thổi trên sân thượng vấn vương trên khuôn mặt tái nhợt của cô, nhưng cô lại không hề hay biết.

“Chị biết Viên Thiến không? Đó là một người phụ nữ ngoan độc. Chị trở nên như vậy tất cả đều là do cô ta hại.” Lý Trọng Lân tựa lưng vào lan can sân thượng ngửa đầu lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, mãi sau mới nói “Cô ta muốn cướp mất Tổng giám đốc Trạc, muốn lấy anh ta thay chị. Thật ra tôi rất muốn nói tin kinh người này cho Tổng giám đốc Trạc biết, nhưng tôi không biết anh ta nghĩ gì. Nhìn tin tức tôi không dám khẳng định rằng nếu anh ta biết rõ chân tướng thì sẽ hành động thế nào, tôi không dám khẳng định rằng anh ta có thật lòng với chị hay không.”

“Chị Tư Vũ, tôi biết trong lòng chị rất yêu Tổng giám đốc Trạc, nhưng chị bây giờ làm tôi rất lo lắng. Tôi rất sợ người chị yêu cùng gia đình chị đều bị người khác cướp đoạt đi, còn bọn trẻ nữa, cuối cùng lại trở thành con của người khác.” Anh nói tiếp, không hề phát hiện ra được người ngồi bên cạnh anh ánh mắt lóe lên một cái.

“Vũ nhi!” Đột nhiên đằng sau lưng truyền đến một tiếng nói trầm thấp “Bên ngoài gió to lắm, hãy vào trong phòng đi.”

Lý Trọng Lân nhìn người đang bước tới sau đó lên tiếng chào hỏi “Tổng giám đốc Trạc!”

“Là anh đem Vũ nhi đến đây?” Trạc Thác trầm mặc, tên tiểu tử này luôn mượn cơ hội để đến đây, nếu như không phải hứa với Vũ nhi rằng sẽ không ghen thì anh thật sự muốn đuổi cổ hắn ra ngay.

“Tôi…” Lý Trọng Lân sợ hãi nhìn Trạc Thác không biết trả lời thế nào.

Lúc này, Tư Vũ không thèm để ý đến họ mà bước thẳng vào nhà.

“Vũ nhi…” Trạc Thác vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy bả vai mảnh khảnh của cô “Đói rồi à?”

Tư Vũ bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt đầy sự phức tạp sau đó lại tiếp tục trầm mặc.

“Mẹ, mẹ…” Tiểu Duệ, Tiểu Huyền trên xe nôi vừa thấy Tư Vũ liền chạy đến gần cô.

Tư Vũ nhìn qua chúng, đôi mắt chợt sáng lên một cảm giác khác thường.

Nghĩ rằng mẹ không để ý tới mình, bọn trẻ đều nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại nói với Trạc Thác “Cha… Cha!”

Mỗi tay Trạc Thác bế một đứa đặt xuống một cái hôn, yêu thương dụ dỗ “Các con ngoan ba yêu, mẹ không phải cố ý không để ý tới bọn con đâu, mẹ đang ốm nên các con phải thông cảm, biết không?”

“Tổng giám đốc Trạc…” Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, Lý Trọng Lân quyết định nói tin tức kia cho Trạc Thác biết.

“Sao cậu còn chưa đi?” Nhà mình vốn dĩ có bốn người, đột nhiên xuất hiện một người khác xâm nhập vào khiến Trạc Thác cảm thấy bất mãn vô cùng.

“Tôi…” Lý Trọng Lân ngây ra một lúc, nói “Tôi về đây.” Sau đó anh đảo mắt nhìn về phía Tư Vũ với ánh mắt sâu xa nói “Chị Tư Vũ, bảo trọng, tôi sẽ lại tới thăm chị…Nếu cần gì hãy gọi điện cho tôi.” Nói xong, không để ý mặt Trạc Thác đã trở nên đen xì, rất nhanh hướng thẳng cửa chính đi đến.

“Vũ nhi ôm Tiểu Duệ đi.” Chướng mắt cuối cùng cũng đã đi, Trạc Thác chuẩn bị hưởng thụ cảm giác hạnh phúc.

Tư Vũ nhận lấy Tiểu Duệ rồi lại ôm lấy Tiểu Huyền trong tay anh vào lòng mình, sau đó lớn tiếng quát “Trạc Thác, anh đi ra ngoài.”

“Vũ nhi!”

“Đi ra ngoài!”

Vừa giặt quần áo xong, bà Thẩm thấy thế liền lập tức chạy vào nhẹ nhàng trách cứ cô “Tiểu Vũ, sao con lại làm rối tinh lên rồi, tại sao luôn đối xử như vậy với A Thác.”

“Mẹ, con không muốn gặp lại anh ta, con ghét anh ta muốn chết.”

Trạc Thác vừa nghe, gương mặt hiện lên một biểu hiện vô cùng đau xót. Anh chăm chú ôm chặt cô vào lồng ngực lớn tiếng hét “Vũ nhi, rốt cuộc đến khi nào em mới chịu tỉnh lại, anh mệt mỏi lắm rồi, anh thật sự mệt mỏi lắm rồi! Tại sao em lại đối xử với anh như vậy, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Mọi lỗi lầm trước kia không phải em đều tha thứ cho anh rồi sao? Tại sao còn đối xử với anh như vậy? Vì sao…”

Tư Vũ ngơ ngác một chút, đến khi trong ngực mình truyền đến tiếng khóc của bọn trẻ cô mới khôi phục lại, giãy khỏi lồng ngực anh, ôm bọn trẻ lui về sau ghế sofa khóc lóc “Tôi thật sự không muốn gặp anh! Cầu xin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Cầu xin anh!”

Trạc Thác khó có thể tin nhìn cô, trong ánh mắt đó dường như anh nghe được tiếng tim mình tan nát, anh cầm lấy chìa khóa xe, điên cuồng lao ra khỏi nhà.

Bà Thẩm loạng choạng ôm lấy cánh tay Tư Vũ đau khổ chất vấn “Tiểu Vũ, rốt cuộc con còn muốn tra tấn mọi người bao lâu nữa, tại sao lại tra tấn mọi người như vậy?”

Hai hàng nước mắt của Tư Vũ chảy xuống hai gò má không có chút huyết sắc nào chậm rãi chảy tới khóe miệng. Cô lè lưỡi liếm, trong lòng dâng lên một tia khổ sở, bi thương và oán hận.

Những ngày sau đó, Tư Vũ càng thêm khác thường, đối với bọn trẻ thì hờ hững, đối với Trạc Thác thì nhục mạ ẩu đả, ngay cả đối với ông bà Thẩm cũng không thể bình tĩnh được. Tất cả mọi người đều cho rằng cô điên rồi, cô thật sự bị điên rồi.

Cuối cùng, mọi người đành phải nghe theo lời đề nghị của Đông Nghị, Trạc Thác bất đắc dĩ đành phải chấp nhận dù không hề muốn đưa Tư Vũ vào bệnh viện tâm thần.

Ai cũng vào viện thăm cô. Tư Đồ Thụy, Mục Thuần, Lý Trọng Lân, Trần Tĩnh Di ai cô cũng nói chuyện, còn không cô như người không có ý nghĩ, chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ, tinh thần hoảng hốt. ông bà Thẩm nhìn cô thương thâm mà rơi lệ, khi họ nhắc đến bọn trẻ, gương mặt Tư Vũ hiện lên một tia đau lòng nhưng không ai chú ý tới.

Trạc Thác ngồi xổm xuống trước mặt cô, trăm mối cảm xúc ngổn ngang dừng ở cô “Vũ nhi…”

Nhưng tiếc rằng cô vẫn lạnh lùng, toàn thân dường như nâng một tầng cao tường khiến anh không cách nào tiếp cận cô được.

“Không có em bên cạnh thời gian khổ sở biết chừng nào, tại sao em lại nhẫn tâm như thế, tại sao lại vô trách nhiệm như thế? Em thật sự muốn bỏ rơi anh sao? Bỏ rơi bọn trẻ sao? Em bỏ được sao?” Trạc Thác vừa nói vừa tranh thủ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của cô.

“Ngươi là ai? Cút ngay!” Đột nhiên Tư Vũ đẩy mạnh anh một cái, không hề phòng bị nên Trạc Thác ngã ngồi trên mặt đất. Sàn nhà cứng nhắc lạnh như băng chẳng những khiến anh đau người mà còn khiến lòng anh đau nhói.

Tư Vũ tiếp tục cãi lộn, cả bác sĩ lẫn y tá đều đã chạy tới, kể cả Đông Nghị cũng vọt tới trước mặt Trạc Thác lo lắng hỏi “Kevin, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trạc Thác không hề để ý đến anh, hai mắt một mực chăm chú nhìn Tư Vũ, gương mặt tràn đầy bi thương và tuyệt vọng.

Cuối cùng, nhờ thuốc an thần gây mê, Tư Vũ cũng có thể an tĩnh trở lại. Thấy khuôn mặt bình tĩnh say ngủ, Trạc Thác bật khóc nức nở, thần sắc Đông Nghị cũng trở nên bi thiết.

Khắp nơi một mảng đen kịt, tâm tình Trạc Thác càng trở nên u ám âm trầm. Mấy ngày nay anh để nếm được mùi vị của sự tuyệt vọng. Mỗi lần đến bệnh viện nhìn cô là lần ấy cô đều thù hận với chính mình, trong miệng nỉ non những lời khó hiểu.

Không muốn lần nào cũng phải dùng đến thuốc an thần nên Đông Nghị khuyên anh rời đi. Đã hai ngày nay anh không tới thăm cô, hai ngày ngày anh đã trải qua một cuộc sống thống khổ nhất, khó khăn nhất. Trong nhà, nhìn thấy bọn trẻ càng khiến anh nhớ đến cô thế nên anh đành trốn về công ty, trốn trong cái không gian tịch mịch này.

Anh không thể phân việc công với việc tư, nếu như không phải nhờ cậu và Trương Thiên Minh giúp đỡ, không chừng tập đoàn Thịnh Trạc sẽ lâm vào nguy cơ không thể lường được. Hừ, dù có đóng cửa thế nào thì không có cô, tất cả mọi thứ đối với anh đều không hề có ý nghĩa.

Sớm biết như vậy thì sẽ không trở lại thế kỷ hai mươi mốt, mất đi bọn trẻ thì còn có cơ hội khác, anh sẽ dùng toàn bộ tình yêu để đền bù chỗ trống mà bọn trẻ mất đi; ở cổ đại, Vũ nhi sẽ không mắc chứng bệnh chết tiệt này, sẽ không trở nên như vậy. Hơn nữa, ở đó có mẫu hậu, người vạn năng như bà nhất định sẽ giúp mình nghĩ cách không để cô ấy cô độc bất lực như vậy.

Cửa mở ra, Viên Thiến bước đến nhẹ giọng họi anh “Kevin!” Thấy anh không hề phản ứng chút nào, cô đi đến mở đèn lên.

Đột nhiên xuất hiện ánh đèn làm Trạc Thác cảm thấy vô cùng chướng mắt, anh tức giận quát mắng cô “Ai cho cô mở đèn lên?”

Viên Thiến bị dọa đến run rẩy một chút, đồ ăn cầm trong tay run rẩy, lúng túng nói “Tôi mua đồ ăn cho anh.”

Nhìn thấy biểu lộ kinh hãi của cô, lửa giận trong lòng Trạc Thác không khỏi tiêu trừ đi một ít, nhàn nhạt nói “Để xuống đi.”

Viên Thiến đem đồ ăn đặt lên bàn, nhìn qua anh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là lặng yên rời đi.

“Chờ một chút!”

Vừa ra đến cửa, Viên Thiến nghe được những lời này thì vô cùng vui mừng, cô nhanh chóng dừng bước quay người lại.

“Trò chuyện với tôi một chút có được không?” Tuấn dung Trạc Thác trở nên đau xót, lòng anh bị đè nén, anh muốn đem buồn khổ nói hết ra với người trước mặt, người dường như đáng để anh thổ lộ hết mọi điều.

“Đương nhiên là có thể rồi.” Viên Thiến ngăn chặn vui sướng tròng lòng, lại một lần nữa trở lại trước mặt anh.

“Tư Vũ vào viện rồi, cô biết không?” Trạc Thác buồn bã nói “Cô ấy đã ở đó vài ngày, vài ngày đầu tôi còn tự mình vào thăm cô ấy, nhưng giờ tôi chỉ có thể biết tình hình cô ấy thông qua người khác mà thôi. Mới hai ngày không có cô ấy mà tôi đã hiểu được thế nào là sống trong mười tám tầng địa ngục, cái gì gọi là sống không bằng chết, tôi…cuối cùng cũng đã nếm qua.”

Viên Thiến lẳng lặng nghe, nghe đến đoạn Tư Vũ cuối cùng cũng đến bệnh viện mà tinh thần cô có chút vui mừng hả hê; còn về phương diện khác cũng là ghen tị với Thẩm Tư Vũ vì có tình yêu sâu đậm như vậy với Trạc Thác. Nhưng khuôn mặt không đổi sắc của cô giả vờ đồng tình nói “Kevin, anh có thể đứng từ xa nhìn cô ấy, chỉ cần không kích động đến cô ấy là được mà.”

“Không, như vậy càng khiến tôi thêm khổ sở.”

“Đừng khổ sở như vậy, tất cả sẽ qua thôi, Tư Vũ ở đó có thể tiếp nhận trị liệu chuyên môn của bác sĩ sẽ rất nhanh khỏi bệnh thôi.”

“Thật sao?” Trạc Thác uể oải tuyệt vọng “Tình hình của cô ấy càng ngày càng nghiêm trọng, chẳng những xem tôi là kẻ thù mà đến cả cha mẹ mình cô ấy cũng không nhận ra. Không chừng đến bản thân mình là ai cô ấy cũng không nhớ được.”

Viên Thiến càng nghe tâm lý càng có nhiều ý niệm trong đầu.

Trên bãi cỏ yên tĩnh, Viên Thiến nhỏ mọn nhìn người phụ nữ trước mặt, sắc mặt tái nhợt không ánh sáng, đầu tóc rối bời, thần sắc hoảng hốt, hai mắt mê ly trống rỗng.

“Ở đây khung cảnh rất yên tĩnh, thời gian rất nhàn hạ nhỉ.” Cô ta châm chọc nói.

Tư Vũ không hề có phản ứng, hai mắt vẫn nhìn về phía trước bãi cỏ.

“Thẩm Tư Vũ…Đây là kết quả của việc đắc tội với tôi. Lúc còn đi học cô lúc nào cũng tỏa sáng như vậy. Nếu như không phải do cô thì tôi chính là ngôi sao sáng của tất cả mọi người, là người đẹp nhất Thánh Thanh cao trung.” Ngữ khí Viên Thiến đột nhiên bén nhọn “Tất cả là tại cô, cô cướp hết tất cả mọi thứ vốn thuộc về tôi! Cho nên, trên thế giới này có Viên Thiến tôi tồn tại thì không thể tồn tại thêm Thẩm Tư Vũ cô.”

Thấy bộ dạng thờ ơ của cô, Viên Thiến cười lạnh “Đại hôn lễ thế kỷ sẽ rất nhanh trở thành quá khứ thôi. Bởi tôi cũng sắp tổ chức một lễ cưới xa hoa, long trọng như vậy, sẽ làm cho tất cả mọi người cùng hâm mộ và cùng khắc cốt ghi tâm trong lòng. Cô biết chú rể là ai không? Trạc Thác! Có phải cảm thấy rất quen thuộc không? Người đàn ông này có lẽ đã từng yêu cô, nhưng cô không thể hiểu được, giờ đây anh ấy thất vọng với cô như thế nào. Hừ, đó cũng là người đàn ông có người vợ mắc bệnh tâm thần. Chỉ có tôi mới xứng đôi với anh ấy, mới có thể cùng anh ấy sống đến bạch đầu giai lão. Mà cô chỉ có thể ở đây suốt những ngày tháng còn lại của cuộc đời.”

“A, quên chưa nói cho cô biết. Bọn trẻ của cô cũng thật là đáng yêu, lần đầu tiên gặp mặt chúng đã cười với tôi. Điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ rất nhanh trở thành mẹ của chúng, bọn họ vốn không nịnh nọt tôi trước không biết từ nay về sau sẽ thế nào đây? Nhưng cô yên tâm, tuy chúng không phải do ta sinh ra, nhưng sẽ nể tình Kevin mà đối xử tốt với chúng, sẽ thể hiện cho chúng biết chân ý làm mẹ của tôi. Còn chuyện cô là mẹ ruột của chúng, từ nay về sau chúng có nhớ hay không ta cũng không thể đảm bảo được đâu. Ha ha ha!”

“Chị Tư Vũ!” Lý Trọng Lân đột nhiên chạy đến trước mắt Tư Vũ, khi anh nhìn thấy Viên Thiến thì trở nên sững sờ, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn cô.

Khuôn mặt diễm lệ của Viên Thiến hiện lên một tia kinh hoàng, cô ta không khỏi tự trách mình sao lại sơ ý như vậy. Tên tiểu tử này liệu có nghe được những lời mình nói vừa nãy không? “Anh…Là ai?” Cô trầm mặc hỏi.

“Cô là ai?” Nghĩ đến chính cô ta đã khiến Tư Vũ trở nên như vậy, Lý Trọng Lân giận không thể bóp chết cô ta.

“Tôi là bạn tốt kiêm em kết nghĩa!” Chẳng biết tại sao Viên Thiến có cảm giác người đàn ông này có rất nhiều địch ý đối với mình.

Lý Trọng Lân không hề để ý đến cô, ánh mắt anh lại chú ý trên người Tư Vũ “Chị Tư Vũ, bên ngoài có gió rất lớn, chúng ta về phòng nhé.”

Tư Vũ không hề phản ứng chút nào, mặc anh dìu mà chậm rãi rời khỏi bãi cỏ.

Nhìn bóng lưng họ rời đi, vẻ mặt Viên Thiến đầy phức tạp, sau đó cũng xoay người rời khỏi bệnh viện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN