Minh Tinh PR - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
241


Minh Tinh PR


Chương 13


Tề tổng – một trong những nhà đầu tư của “Tăng Phàm Truyện” đã rút vốn bởi vì lý do không thể nói rõ. Trần Lễ Bỉnh cũng không cảm thấy có phiền toái gì, bởi Tề tổng vẫn chưa chính thức nói rời khỏi, vì vậy một đống nhà đầu tư chạy tới nói với Trần Lễ Bỉnh: “Chọn tôi! Chọn tôi! Tôi cho anh tiền!”

Bây giờ “Tăng Phàm Truyện” là bộ phim rất hot, thương gia đầu tư, tài trợ đều không thiếu được, chẳng hề thiếu một Tề tổng.

Đạo diễn ban đầu bị đá ra khỏi đoàn, Trần Lễ Bỉnh bảo Tiểu Thái của tổ biên kịch tới làm đạo diễn. Tiểu Thái rất kinh ngạc: “Tôi làm đạo diễn? Có thể làm ư? Tôi là biên kịch mà!”

Trần Lễ Bỉnh đáp: “Đầu năm nay, ai cũng có thể làm đạo diễn!”

Tiểu Thái được đề cử, cũng rất vui, thế là tới làm đạo diễn ngay. “Tăng Phàm Truyện” mùa thứ nhất này cũng quay gần xong rồi, Tiểu Thái cầm kịch bản mới ra đưa cho mỗi người đọc, bảo họ cẩn thận nghiên cứu diễn xuất cuối mùa của mình. “Tăng Phàm Truyện” ít nhất còn phải quay bốn mùa, kết cục của mùa đầu tiên cũng đã viết xong: Mặc dù Tăng Phàm bị hủy nhan sắc, nhưng vẫn khôi phục thành công, lại được sủng, tiếp tục chiến đấu với Phạt phi. An Liên Dung bị đẩy xuống nước có ý chí cầu sinh rất mạnh, bệnh nặng mới khởi, học được tính toán lòng người, cũng đã nhận được sủng hạnh của nữ hoàng đế. Mùa tiếp theo, ba người sẽ triển khai tranh giành mới.

Dương Thụ Hi xem hết kịch bản, biết rõ mình vẫn có thể diễn mùa tiếp theo nên yên tâm. Côn Hạnh cũng vậy, cậu ta nghĩ rằng mình coi như không nhận không sự vũ nhục của Đỗ Mạn Hoài.

Đổi lại là Dung Quân Tiện không lo lắng chút nào cả, nhìn kịch bản này, nghiêm túc học lời thoại, toàn tâm toàn ý nghiên cứu nhân vật và cách diễn. Sau khi diễn xong một cảnh cuối cùng, Dung Quân Tiện có phần thoải mái lại có phần thổn thức.

Không ngờ cậu đã không quay phim trong hai năm, lần nữa nhận vai diễn là phim tám giờ cẩu huyết lúc trước mình chướng mắt. Đương nhiên, dựa theo thói quen nghề nghiệp của cậu, chỉ cần đã nhận vai, bất kể cậu có thích kịch bản này hay không, cũng sẽ cố gắng diễn. Phần cố gắng này, cũng có hồi báo. Dung Quân Tiện trở nên hot dựa vào bộ phim có tỉ lệ người xem cao này, lời mời kinh doanh, lời mời chương trình, v.v ùn ùn kéo đến.

Mặc dù như thế, cuộc sống của Dung Quân Tiện cũng không trở nên quá bận rộn. Bạch Duy Minh giúp cậu từ chối rất nhiều lời mời, nói là phải giữ gìn “Tần suất lộ ra ánh sáng thấp” của Dung Quân Tiện. Vu Tri Vụ lại không đồng ý cho lắm: “Những chương trình phỏng vấn kia thì thôi, tôi cũng không mấy tán thành ông chủ Dung tham gia chương trình. Nhưng mà, lời mời kinh doanh này vẫn nên nhận nhiều lên! Phong cách cao hơn nữa, cũng phải ăn cơm!”

“Xem đi.” Bạch Duy Minh nói, “Đại ngôn vẫn phải cẩn thận một chút.”

Vu Tri Vụ đi theo Dung Quân Tiện chịu mấy năm nghèo khó, bây giờ trở nên hot rồi, dù sao vẫn trông chờ thừa dịp tình thế tốt kiếm thêm mấy đồng tiền, không ngờ rằng, Bạch Duy Minh lại liên tục ngăn cản rất nhiều hợp tác kinh doanh kếch xù, Vu Tri Vụ vốn đã kệ rồi, chỉ thấy một trăm vụ hợp tác đến Bạch Duy Minh có thể từ chối chín mươi chín cái, một cái còn lại còn là phí đại ngôn khá thấp.

Vu Tri Vụ quả thực ngồi không yên, chạy tới văn phòng tổng giám đốc tìm Đường Tùng Nguyên phân xử. Vu Tru Vụ kể khổ với Đường Tùng Nguyên nửa ngày, đến cuối cùng, lại thêm một câu: “Tôi cân nhắc như vậy, cũng là vì lợi ích của công ty! Sau khi Dung Quân Tiện hot lên lần nữa, công ty cũng không thu được mấy đồng! Đây chẳng phải làm không công một trận à?”

Đường Tùng Nguyên lắng nghe gật đầu: “Đúng là vậy, tôi cũng sốt ruột. Nhưng mà, công ty đã ký hợp đồng với Bạch Duy Minh, đã nói quyết sách về phương diện này giao toàn quyền cho Bạch Duy Minh.”

“A?! Thật sao?!” Vu Tri Vụ há to miệng đến mức có thể nhét quả trứng gà.

Bản hợp đồng quan hệ công chúng này là Đường Tùng Nguyên trực tiếp ký với Bạch Duy Minh, ngay cả Vu Tri Vụ cũng không rõ nội dung cụ thể, cho nên mới kinh ngạc đến thế.

Đường Tùng Nguyên gật đầu, nói: “Tôi giống như tâm tư của cậu, hy vọng có thể thừa dịp bây giờ Dung Quân Tiện đột ngột nổi tiếng để kiếm thêm tiền. Nhưng hợp đồng ở đó, ai cũng phải tuân thủ. Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng không có cách nào ngăn cản Bạch Duy Minh.”

Vu Tri Vụ trái lại có phần như đưa đám: “Sao vậy? Quyền hạn của Bạch Duy Minh lớn đến vậy? Không phải anh ta được mời đến làm quan hệ công chúng à? Sao còn bá đạo hơn công ty quản lý?”

“Ha ha, con người cậu ta là bá đạo thế đó.” Đường Tùng Nguyên cười, “Nhưng cậu suy nghĩ chút đi, nếu không có cậu ta, Dung Quân Tiện có thể trở nên hot không? Nghĩ như vậy, đã thăng bằng rồi.”

“Tôi thấy Dung Quân Tiện cũng chưa chắc không thể.” Vu Tri Vụ trả lời, “Điều kiện của Dung Quân Tiện tốt như vậy, cuối cùng rồi sẽ có ngày nổi tiếng. Lại nói, Dung Quân Tiện dựa vào ‘Tăng Phàm Truyện’ chuyển hot. Từ đầu trước khi Bạch Duy Minh đến, tôi đã giúp Dung Quân Tiện kéo được tài nguyên của ‘Tăng Phàm Truyện’! Tôi thấy cũng không phải dựa cả vào Bạch Duy Minh kia.”

Đường Tùng Nguyên từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Tóm lại, cậu phối hợp đi! Mọi người đều vì phát triển sự nghiệp của Dung Quân Tiện mới tụ lại một chỗ, đừng nói gì mà không thoải mái mới phải.”

Vu Tri Vụ đụng phải cái đinh mềm[1] ở chỗ Đường Tùng Nguyên, trong lòng càng bất mãn Bạch Duy Minh. Bây giờ Bạch Duy Minh tới rồi, nói là làm quản lý quan hệ công chúng, nhưng mọi chuyện đều phải hỏi anh trước, mà Vu Tri Vụ – người đại diện chính quy này lại không được phân công, giống như một vật trang trí.

[1] cái đinh mềm: chỉ lời từ chối hoặc phê bình uyển chuyển; chỉ người mềm nắm rắn buông 

Nhưng mà Dung Quân Tiện, cũng rất giống như lăn lộn quên mất ban đầu là Vu Tri Vụ đi cùng cậu vượt qua thung lũng mấy năm, hiện giờ lại thân cận, tin tưởng Bạch Duy Minh hơn.

Bây giờ tuy Dung Quân Tiện đúng là rất thân cận với Bạch Duy Minh, mỗi ngày không có việc lại đến căn hộ của Bạch Duy Minh dùng trà. Chỉ uống vẫn chưa đủ, mấy ngày nay trời lạnh, Dung Quân Tiện còn mang theo thịt bò để ăn lẩu đến nhà Bạch Duy Minh nấu lẩu. Nhưng hai người ăn lẩu không có hứng thú, Dung Quân Tiện lại hỏi có muốn gọi thêm mấy người đến không: “Lần trước ớ, nhóm của các anh cũng rất vất vả nhỉ? Mời họ đến cùng ăn một bữa cơm đi!”

Bạch Duy Minh nói: “Có thể. Nhưng gặp mặt rồi, cũng đừng nói gì mà nhóm các anh, là nhóm chúng ta.”

Dung Quân Tiện cười khà khà, nói: “Thật à? Tôi chỉ sợ bọn họ chỉ nhận anh là thủ lĩnh của họ, tôi lại không phải.”

“Tôi và cậu đều giống nhau.” Bạch Duy Minh trả lời như vậy.

Dung Quân Tiện nghĩ, mình là bên A, đúng là “Thủ lĩnh.”

Dung Quân Tiện lại nhớ ra, lần trước, cậu ra vẻ là “Bên A” với cô gái tên là Cherry kia, còn căn dặn Cherry để mặt mộc đi làm, bây giờ nhớ lại, cũng rất ngại. Cậu là đàn ông tức giận gì với con gái? Nói ra cũng không dễ nghe.

Cậu lại nghĩ, đợi Cherry tới, thì phải nói vài lời hay, làm dịu làm dịu.

Lại không ngờ rằng, đợi nồi lẩu đã sôi, Cherry cũng không đến. Vẻ mặt Dung Quân Tiện thấp thỏm, nghĩ thầm: Chắc không phải cô ấy sợ mình, không dám tới ăn cơm chứ?

Cơm đã ăn xong rồi, lần lượt tiễn từng thành viên của nhóm, trong căn hộ chỉ còn lại hai người Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh đang thu dọn. Dung Quân Tiện không nhịn được hỏi: “Sao không thấy Cherry?”

Bạch Duy Minh cười, hỏi: “Ai?”

“Thì… thì lần trước tăng ca ở Thụ Điếm, tôi chê cổ làm việc không tập trung, kêu cổ để mặt mộc đi làm ấy.” Dung Quân Tiện cẩn thận hỏi, “Có phải tôi khó tính quá, khiến cổ sợ tôi, không dám tới?”

“Thế không phải.” Bạch Duy Minh thản nhiên đáp, “Cô ấy không làm việc ở chỗ chúng ta.”

“Không phải thế!” Dung Quân Tiện kinh hãi, “Chắc không phải vì tôi, cổ mới ấm ức phải từ chức chứ?”

“Cậu cùng lắm chỉ nói hai câu, huống hồ lời nói cũng không quá đáng, làm sao lại có thể khiến cho cô ấy ấm ức?” Bạch Duy Minh vừa thu dọn đồ trên bàn, đi về phía phòng bếp, lại bắt đầu rửa bát. Dung Quân Tiện theo sát phía sau Bạch Duy Minh, hỏi: “Vậy thì tại sao?”

Bạch Duy Minh mở vòi nước ra, quay đầu nhìn Dung Quân Tiện một cái, đáp: “Tôi sa thải cô ấy rồi.”

“Anh sa thải cổ!” Dung Quân Tiện giật mình hơn, “Tại sao?”

“Cô ấy không thích hợp để làm công việc này.” Bạch Duy Minh đáp.

Dung Quân Tiện đứng bên cạnh bồn rửa tay, bắt đầu thấp thỏm. Cậu cứ cảm thấy là mình nổi nóng với con gái người ta, hại cô ấy bị sa thải. Một lúc sau, Dung Quân Tiện lại hỏi: “Làm sao lại không thích hợp? Tôi thấy cổ rất lanh lợi!”

“Cô ấy làm quan hệ công chúng, là công việc đối nhân xử thế. Nếu như không biết nhìn mặt nói chuyện, cố gắng hiểu người bên cạnh, thế thì không đạt tiêu chuẩn.” Bạch Duy Minh liếc nhìn Dung Quân Tiện, nói, “Cô ấy quá thất bại ở phương diện này, nếu công việc này không thích hợp với cô ấy, vẫn nên nhanh chóng kết thúc công việc, mới là tốt đối với cô ấy.”

Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, nói: “Cổ không biết nhìn mặt nói chuyện? Tôi thấy cổ chỉ là quá muốn lấy lòng anh mà thôi.”

“Nếu như cô ấy thật sự muốn lấy lòng tôi, thì càng phải hiểu tôi. Mà không phải ý đồ thả thính tôi.”

Dung Quân Tiện hơi nghẹn lại, hồi lâu nói: “Anh cũng cảm thấy cổ đang thả thính à?”

“Chuyện này không phải rất rõ ràng sao?” Bạch Duy Minh để bát đũa đã cọ rửa xong vào máy rửa bát, cũng không nhìn Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện lại nói: “Cho nên, ai thả thính anh, anh sẽ sa thải người đó?”

“Cũng không phải vì cái này. Tôi nói rồi, là vì cô ấy không có cách quan sát người bên cạnh. Nếu như cô ấy thật sự muốn đưa tình với tôi, nên cố gắng quan sát tôi, vậy cô ấy sẽ biết, tôi là một người đồng tính. Ngay cả kết luận này cũng không đưa ra được, với tư cách là quan hệ công chúng cô ấy cũng quá kém cỏi rồi.”

Dung Quân Tiện nghẹn họng, hồi lâu, lại hỏi: “Anh… anh là cái gì cơ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN