Minh Tinh PR - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
226


Minh Tinh PR


Chương 27


“Cao! Thực sự rất cao!” Bác sĩ nói với Bạch Duy Minh, “Huyết áp của cậu!”

Lúc nhận điện thoại của Liên Xuân Huyên, Bạch Duy Minh đang kiểm tra huyết áp.

Liên Xuân Huyên bên kia điện thoại đang đợi Bạch Duy Minh trả lời.

Hắn cho rằng đề nghị của mình không tệ, hy vọng nhận được sự ủng hộ của Bạch Duy Minh.

“Rốt cuộc thế nào?” Liên Xuân Huyên truy hỏi với giọng điệu cấp bách.

Bạch Duy Minh liếc bác sĩ một cái, bác sĩ tháo dụng cụ trên tay giúp anh. Bạch Duy Minh đi ra ngoài, nói hai câu với điện thoại rồi cúp máy, mới vòng trở lại, vươn cánh tay ra, nói với bác sĩ: “Đo lại lần nữa đi.”

Khi Bạch Duy Minh tiến hành kiểm tra theo thường lệ, Vu Tri Vụ đang chạy tới chạy lui ở bên ngoài, mua sắm quà cáp Bạch Duy Minh đã liệt kê. Tuy rằng Vu Tri Vụ đã làm việc nhiều năm, nhưng bởi vì lúc trước Dung Quân Tiện mãi không nổi lên được, tiền của Vu Tri Vụ cũng không nhiều. Sau khi Dung Quân Tiện hot lên, Bạch Duy Minh ngăn chặn không cho Dung Quân Tiện tham gia quá nhiều hoạt động thương nghiệp, Vu Tri Vụ cũng không thừa cơ làm giàu nữa, xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, mua từng phần quà một, mặc dù không phải tiêu tiền của mình, nhưng bản thân Vu Tri Vụ cũng xót xa.

Vu Tri Vụ xót xa đương nhiên không tránh được phàn nàn hai câu trước mặt bạn tốt Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện cũng cảm thấy tiêu nhiều tiền quá, cũng không vì điều gì khác, Dung Quân Tiện biết tiền này từ chỗ Bạch Duy Minh mà ra.

Sau cuộc họp tổng giám đốc lần trước, Đường Tùng Nguyên lúc nào cũng xị mặt, chớ nói chi là đưa tiền, chỉ nói: “Chuyện này thuộc vào kinh phí quan hệ công chúng! Hỏi quản lý quan hệ công chúng của mấy cậu mà đòi tiền!”

Bạch Duy Minh cũng rất hào phóng, không chối từ đã hứa hẹn thanh toán.

Dung Quân Tiện càng thấy ngại. Cậu tự lặng lẽ tính toán một khoản, bắt đầu từ “Tăng Phàm Truyện”, Bạch Duy Minh trải cầu dựng đường cho Dung Quân Tiện, tổng cộng cũng không biết bỏ ra bao nhiêu tiền. Dung Quân Tiện nghe giọng điệu của Đường Tùng Nguyên, chắc là cũng không bỏ vào được bao nhiêu? Vậy chẳng phải Bạch Duy Minh sẽ bị lỗ vốn?

Nghĩ đến chuyện này, Dung Quân Tiện lại giận Vu Tri Vụ, nói: “Còn không phải vì anh à! Bạch tiên sinh mới tốn nhiều tiền!”

Vu Tri Vụ tự biết đuối lý, bị mắng cũng không dám lên tiếng.

Dung Quân Tiện cũng hơi bận tâm đến tình trạng tài chính của Bạch Duy Minh, lại lần nữa chạy đến căn hộ của Bạch Duy Minh, lấy cớ uống trà đến hỏi Bạch Duy Minh: “Bù vào có nhiều không?”

Bạch Duy Minh vừa châm trà cho Dung Quân Tiện, vừa cười nói: “Vẫn có thể chấp nhận được.”

“Hầy! Tôi đúng là một món hàng lỗ vốn!” Dung Quân Tiện vỗ đùi cảm thán.

Bạch Duy Minh nghe vậy dở khóc dở cười: “Ít có ai hình dung bản thân như vậy.”

Dung Quân Tiện nghĩ ngợi, lại nói: “Thật ra, tôi ra sức bảo vệ Vu Tri Vụ là bởi vì tình bạn của anh ta và tôi rất tốt. Nhưng Vu Tri Vụ làm mích lòng anh rồi, anh còn bảo vệ anh ta, tại sao vậy?”

“Chuyện lần này cậu ta làm hỏng, là cậu ta quá rốt ruột. Sau này chậm rãi học, thì có thể tốt như người khác.” Bạch Duy Minh nói, “Nhưng trên người cậu ta có thứ mà người khác học tốt cỡ nào cũng không học được.”

“Là gì vậy?” Dung Duân Tiện rất tò mò, lại suy nghĩ một lần xem Vu Tri Vụ có phẩm chất riêng gì mà người khác không có, “Là… là… Người khác không khờ như anh ta hả?”

Bạch Duy Minh nở nụ cười, hồi lâu mới gật đầu: “Ừ, đúng thế. Có thể nói vậy.”

“Vậy hiếm lạ thật.” Dung Quân Tiện cảm thấy buồn cười, “Từ khi nào khờ cũng là một loại ưu thế?”

“Tìm một người tăng ca ăn bào ngư cùng cậu thì dễ, tìm một người tăng ca ăn mì tôm cùng cậu mới khó.” Bạch Duy Minh đành phải giải thích.

“Ừm… vậy còn anh? Lúc tôi không có tiền, anh cũng bằng lòng tăng ca cho tôi à?”

“Thú vị thật. Bây giờ cũng chưa thấy cậu kiếm được nhiều tiền.”

Dung Quân Tiện nghe lời này cũng không phục: “Bây giờ tôi vẫn không có tiền? Giọng điệu của anh đừng có mà lớn như thế! Có bản lĩnh lấy giấy lương của anh ra nói chuyện?”

“Giấy lương của người đàn ông như tôi, chỉ cho tài vụ, thuế vụ còn có vợ xem thôi.”

“Anh…” Dung Quân Tiện ngớ người, lại nhỏ giọng hỏi: “Anh có vợ chưa?”

“Chưa có.” Bạch Duy Minh thừa nhận trạng thái độc thân của mình, “Đang tìm.”

Dung Quân Tiện khó nói được trong lòng có cảm giác gì, chỉ nói: “Tôi thấy anh như vậy rất khó tìm được vợ!”

“Thế thì càng phải cố gắng.” Bạch Duy Minh đáp.

Dung Quân Tiện lại không cảm thấy Bạch Duy Minh đang cố gắng tìm vợ. Dù gì, mỗi ngày Bạch Duy Minh đều bận rộn bên cạnh Dung Quân Tiện, đâu ra thời gian rảnh mà đi tìm người yêu? —— Nghĩ đến đây, Dung Quân Tiện lại yên tâm hơn nhiều.

Vu Tri Vụ bên kia đã chuẩn bị đủ danh sách quà mà Bạch Duy Minh muốn tặng, dựa theo dặn dò của Bạch Duy Minh, đưa hết đến nhà Đỗ Mạn Hoài. Nhưng chuyện này cũng không mấy thành công, Vu Tri Vụ nhìn quà cáp quý giá, hơn nữa người lại mang trọng trách mời ăn cơm, anh ta không muốn mượn tay người khác nên tự mình đến nhà. Không ngờ lúc nào cũng bị sập cửa vào mặt. Đỗ Mạn Hoài đều không ở nhà.

Bị mấy lần đóng sập cửa vào mặt, Vu Tri Vụ đành phải gọi điện thoại cho Đỗ Mạn Hoài để xác nhận, Đỗ Mạn Hoài uể oải, nói: “Không ở nhà. Làm khó cậu có lòng, quà cáp không cần tặng nữa. Tấm lòng của cậu, tôi đã nhận rồi.”

Vu Tri Vụ nghe giọng điệu của Đỗ Mạn Hoài, trong lòng cũng nói thầm, Đỗ Mạn Hoài này thật sự không ở nhà, hay là giả vờ không ở nhà?

Đỗ Mạn Hoài thật sự không ở nhà.

Trên cơ bản hắn không ở chỗ của mình, suốt ngày ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Vu Tri Vụ nghe ngóng biết được, độ này Đỗ Mạn Hoài thường đến một câu lạc bộ dưỡng sinh, anh ta cố ý đi đến đó tìm vận may.

Dung Quân Tiện nghe nói kỹ thuật mát-xa của câu lạc bộ kia là số một, nhàn rỗi nhàm chán nên cậu cũng đi cùng Vu Tri Vụ.

Hai người đi dạo trong câu lạc bộ, cũng không gặp được Đỗ Mạn Hoài. Hai người rảnh rỗi đi vòng, đổi lại gặp được Lý Thần và người đại diện Triệu Tình của cậu ta ở hòn non bộ nhỏ bên cạnh suối nước.

Vu Tri Vụ vừa nhìn thấy hai người này là giận. Dưới sự chỉ điểm của Bạch Duy Minh, Vu Tri Vụ đã nhận ra rằng mình không phải “bẫy” của Đỗ Mạn Hoài, mà là “bẫy” của Triệu Tình.

Triệu Tình cố ý chạy tới xúi giục trong khi chưa rõ tình hình, xui Vu Tri Vụ đi tranh nam số một với Đỗ Mạn Hoài, đó là nhìn trúng hậu trường vững vàng sau lưng Đỗ Mạn Hoài. Mọi người đều biết Đỗ Mạn Hoài nổi tiếng nhiều năm, kéo dài không suy, có thể thấy được hắn là cây lớn rễ sâu trong ngành giải trí, đơn giản không đụng vào được. Triệu Tình thấy Vu Tri Vụ không có tâm cơ, Dung Quân Tiện lại hoành hành ngang ngược, đúng lúc để lợi dụng, khiến Dung Quân Tiện đối đầu với Đỗ Mạn Hoài, chẳng phải Lý Thần rất dễ dàng có thể ngư ông đắc lợi à?

Bàn tính như ý của Triệu Tình và Lý Thần gõ kêu vang lắm, thật sự trúng tâm ý của họ, bây giờ đang mặt mày hớn hở đây.

Mà Vu Tri Vụ, Dung Quân Tiện đột nhiên chạy đến trước mặt bọn họ, bọn họ cũng hú hồn chim én. Lý Thần và Triệu Tình đứng lên, cười ha ha, nói: “Trùng hợp vậy?”

Dung Quân Tiện là kiểu trên mặt không giấu được chuyện, vừa nhìn thấy hai người, lại nhăn mặt, chỉ nói: “Ồ! Vốn định đến thư giãn một lát, không ngờ đụng phải hai người, đúng là xui xẻo!”

Thứ nhất, Lý Thần là được nhà đầu tư chọn, thứ hai là có Đỗ Mạn Hoài làm chỗ dựa, danh tiếng đang thịnh, đâu ra mà có thể chịu đựng vẻ mặt của Dung Quân Tiện? Lý Thần cũng cười, nói: “Anh Quân Tiện, trước đó không phải anh đã thư giãn hai năm à? Sau này còn có nhiều thời gian thả lỏng!”

Dung Quân Tiện nóng tính, nào có chịu được khiêu khích kiểu này, càng không chịu nhượng bộ: “Cậu cho rằng dùng thủ đoạt để cướp vai của tôi là có thể khiến tôi không có cơm ăn? Dung Quân Tiện tôi đang hot đấy, cũng không giống như cậu, bám được một vai mà cứ như bảo bối gì không bằng!”

“Rốt cuộc là ai cướp nhân vật của ai!” Lý Thần cũng là tuổi trẻ nóng tính, ngay mặt tranh cãi với Dung Quân Tiện, “Ban đầu là bên đầu tư đã chọn tôi, là anh dùng thủ đoạn trước chen tôi xuống để chiếm chỗ chứ gì?”

Dung Quân Tiện trái lại bị nghẹn, cậu biết mình có thể có cơ hội tham gia diễn “Trời thiêu Xích Bích”, nguyên nhân phía sau đúng là có Bạch Duy Minh giở trò.

Thấy Dung Quân Tiện không lên tiếng, Vu Tri Vụ lại nhảy ra nói: “Bên đầu tư chỉ nói là phải dùng cậu, cũng không nói phải cho cậu diễn nam số một nhá! Đổi lại là Dung Quân Tiện của chúng tôi đường đường chính chính trải qua thử vai được đạo diễn chọn! Một thằng nhóc mặt búng ra sữa không có kỹ năng diễn xuất như cậu có tư cách gì so sánh với ông chủ Dung của chúng tôi?”

Lý Thần bỗng dưng bị mỉa mai, tức giận hơn, lại là giận đến cười: “Thôi, tôi với mấy người hơn thua tranh giành cái gì? Anh tiếp tục đi diễn phim truyền hình cẩu huyết đi. Tôi đi diễn phim điện ảnh của Mai Mân! Nghe nói là tác phẩm nhằm vào giải Kim Cung đấy!”

Thốt ra lời này, Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ đều trợn tròn mắt giải —— Kim Cung?!

Sau khi giành được giải Kim Mai, Dung Quân Tiện từng nói ra lời lẽ hùng hồn, nói rằng nhất định phải thực hiện Grand Slam[1] trước ba mươi tuổi chia ra là lấy được giải Kim Mai, giải Kim Cung và giải Kim Dực.

[1] trong môn quần vợt Grand Slam là trong một năm dương lịch giành được chức vô địch của một trong 4 giải: Úc mở rộng, Pháp mở rộng, Wimbledon, Mỹ mở rộng. 4 giải này do đó cũng gọi là các giải Grand Slam, và được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho đấu thủ. Các chức vô địch 4 giải cũng được gọi là các danh hiệu Grand Slam. (Wikipedia)

Cho dù Dung Quân Tiện đã không quay phim trong hai năm, gần đây sản xuất cũng chỉ có một bộ phim cổ trang thiên lôi cẩu huyết, nhưng Dung Quân Tiện chưa từng từ bỏ lý tưởng này. Cậu muốn lấy được giải Kim Cung —— nhất định phải.

Nếu như bởi vì chuyện này mà cậu bỏ lỡ cơ hội với giải Kim Cung —— Dung Quân Tiện có thể sẽ khóc cũng nên?

Nhìn trên mặt Dung Quân Tiện lúc đỏ lúc trắng, Lý Thần bỗng cảm thấy đắc ý, diễu võ giương oai rời đi.

Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ đến câu lạc bộ dưỡng sinh tìm kiếm Đỗ Mạn Hoài, vồ hụt không nói, còn bị Lý Thần chế nhạo một phen, đúng là vô vị. Cuối cùng Vu Tri Vụ đành phải chán nản nói cho Bạch Duy Minh: “Là tôi hành sự bất lực, anh bảo tôi hẹn Đỗ Mạn Hoài. Tôi lại ngay cả anh ta cũng không thấy, quà cáp càng không tặng đi được.”

“Thế hả?” Xem ra Bạch Duy Minh hơi bất ngờ, nhưng trong giọng nói không có ý trách cứ, chỉ nói, “Không sao, cậu vẫn đi đặt bàn vào tám giờ tối mai như cũ. Tôi hẹn anh ta.”

Vu Tri Vụ không nghi ngờ gì, lập tức đi làm.

Bạch Duy Minh nhìn Vu Tri Vụ từ không phục tùng đến biết vâng lời, cũng có phần hài lòng.

Ban đầu, Vu Tri Vụ không phục Bạch Duy Minh, Bạch Duy Minh cũng không có ý định làm cho anh ta phục, chỉ muốn đợi anh ta lỡ lời mắc lỗi, tự động rời đi. Nhưng về sau, Bạch Duy Minh lại phát hiện quan hệ của Dung Quân Tiện và Vu Tri Vụ rất tốt, Dung Quân Tiện tuyệt đối không nỡ bỏ Vu Tri Vụ. Bạch Duy Minh mới tìm cách đi “Dạy dỗ” Vu Tri Vụ, để anh ta ngã chổng vó một cái, mới có thể tốt lên.

Khúc mắc của ba người Lý Thần, Triệu Tình, Vu Tri Vụ, đã rơi vào mắt Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh nhìn thấu mà không nói toạc ra, chỉ đợi đến khi Vu Tri Vụ gặp nạn, Bạch Duy Minh dễ đóng vai “Chúa cứu thế”, để đạt được “Vạn dân kính ngưỡng”.

Nói cho cùng, cái hố Vu Tri Vụ nhảy, Bạch Duy Minh có thể lấp lại. Hơn nữa, Bạch Duy Minh đã nghĩ kỹ, cái hố này phải dùng Lý Thần để lấp lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN