Minh Tinh PR - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
210


Minh Tinh PR


Chương 6


Khoảnh khắc Dung Quân Tiện mở cửa, vẻ mặt ung dung, như thể mình không để trần thân trên.

Với tư cách là một diễn viên chuyên nghiệp, Dung Quân Tiện phô bày ra tố dưỡng tốt đẹp, biểu cảm trên mặt thấy biến không sợ.

Đổi lại là biểu cảm của Bạch Duy Minh có thay đổi.

Ánh mắt Bạch Duy Minh luôn luôn rất trầm tĩnh rõ ràng xuất hiện gợn sóng.

Dung Quân Tiện cho rằng, chỉ với biểu cảm này của Bạch Duy Minh, đã đáng giá cậu để trần nửa thân trên chạy nửa vòng.

Nhưng, vẻ mặt này qua trong chớp mắt. Bạch Duy Minh nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Tôi tới không đúng lúc à?”

“Chuyện này cũng không tiện nói.” Dung Quân Tiện đáp, “Dù gì bây giờ đã muộn thế này rồi. Có chuyện rất quan trọng hả?”

Bạch Duy Minh gật đầu: “Nói cũng đúng, vậy tôi nói ngắn gọn thôi…”

“Không, anh có thể nói rõ chi tiết.” Dung Quân Tiện mở cửa làm bộ mời anh vào phòng, “Anh uống trà hay uống cà phê?”

Bạch Duy Minh vào phòng của Dung Quân Tiện, ngồi xuống theo lời mời mọc của Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện học dáng vẻ lần trước của anh, cởi trần pha trà cho khách.

Bạch Duy Minh cũng nói lời Dung Quân Tiện từng nói: “Cậu không sợ lạnh sao?”

“Không sợ, người trẻ tuổi hỏa khí cao.” Dung Quân Tiện cười đáp, lại đưa trà cho Bạch Duy Minh.

Bạch Duy Minh nhận lấy chén trà, nói: “Cảm ơn.” Nói xong, Bạch Duy Minh lại tiện tay để chén trà xuống, hỏi: “Trợ lý đã nói đơn giản tình huống tối nay cho tôi, tôi đến đối chiếu với cậu xem có khớp không?”

Dung Quân Tiện nghe thấy chuyện này lại không vui: “Chuyện này có gì phải để ý? Không phải chỉ là…”

“Tề tổng là một trong những nhà đầu tư ‘Tăng Phàm Truyện’, không được tùy tiện đắc tội đâu.” Bạch Duy Minh nghiêm túc nói, “Cho nên tôi mới muốn hiểu chi tiết tình hình.”

“Không được tùy tiện đắc tội, nhưng mà tôi cũng đã đắc tội rồi?” Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh, “Vậy phải làm sao?”

Bạch Duy Minh gật đầu nói: “Cho nên cậu thật sự uống kháng sinh trước mặt bọn họ à?”

“Đúng á.” Dung Quân Tiện khoanh tay, “Để tránh bọn họ không tin tôi.”

Bạch Duy Minh thở dài.

Dung Quân Tiện cũng quen thuộc vẻ mặt thế này, lúc trước Dung Quân Tiện tùy ý làm bậy, Vu Tri Vụ thường xuyên thở dài như thế, sau đó tận tình khuyên bảo khuyên nhủ Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh thở dài, bèn đi trước ngăn cản anh khuyên nhủ: “Anh không cần nói, tôi biết sai rồi, nhưng tôi sẽ không sửa.”

Bạch Duy Minh cũng cười: “Không bảo cậu sửa.”

“A?” Dung Quân Tiện hơi bất ngờ.

“Bảo cậu sửa,” Bạch Duy Minh hỏi, “Cậu sửa được không?”

Ngược lại Dung Quân Tiện có phần ngượng ngùng, xoa xoa gáy, nhưng lại cảm thấy người hơi lạnh, mới nhớ ra mình không mặc quần áo nên hơi lạnh. Cố tình cậu vừa mới nói mình tuổi trẻ không sợ lạnh, lúc này muốn mặc quần áo thì kém quá, thế là xoa xoa cánh tay một cái, chuyển sự chú ý.

“Chỉ sợ Tề tổng vẫn muốn kiếm chuyện với cậu.”

“Vậy phải làm sao?” Dung Quân Tiện vừa xoa, vừa hỏi, “Chẳng lẽ muốn tôi nhận lỗi nói xin lỗi với ổng?”

“Thế thì cũng không cần thiết, đã đắc tội rồi, thì đắc tội tới cùng đi.” Bạch Duy Minh tiện tay cầm tấm thảm trên sofa lên, khoác lên người Dung Quân Tiện, “Có phải cậu lạnh không?”

Mặt Dung Quân Tiện bỗng nhiên đỏ lên: “Tôi…”

Bạch Duy Minh rụt tay về, lại nói: “Tôi không yêu cầu cậu đi nhận lỗi, không yêu cầu cậu đi xin lỗi, cũng không yêu cầu cậu biết sai có thể sửa. Nhưng có một chuyện, sau này bất kể là ai lại tổ chức tiệc, cậu cũng đừng đi. Chút chuyện này có thể hứa với tôi không?”

Dung Quân Tiện quấn tấm thảm nhỏ, nhìn vào mắt Bạch Duy Minh, sững sờ gật đầu. “Có thể.”

Bạch Duy Minh đứng lên luôn, nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, Bạch Duy Minh rời đi.

Đến cùng Tề tổng vẫn chưa từ bỏ ý định, lần trước không được Dung Quân Tiện nể mặt nên ghi thù, kêu đạo diễn lại hẹn Dung Quân Tiện. Đạo diễn đổi mấy đợt người đi hẹn, lại đổi mấy cái cớ, đều bị Dung Quân Tiện kiên quyết từ chối. Đạo diễn thấy Dung Quân Tiện không ăn mềm, vì vậy đổi cứng, chỉ nói: “Cậu biết Tề tổng là ai không? Cậu đắc tội thế này! Nếu cậu không đi xin lỗi, ngày mai không cần đến quay nữa!”

Nghĩ cũng biết, lời như vậy sao có thể sinh ra ảnh hưởng với Dung Quân Tiện chứ?

Dung Quân Tiện còn hất cằm nói: “Đạo diễn, ý là ngày mai tôi có thể ngủ nướng hả?”

Đạo diễn suýt nữa tức đến cười ngất, quyết tâm báo lên “Triều đình”.

Thật ra, đạo diễn muốn tìm Trần Lễ Bỉnh tố cáo Dung Quân Tiện từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội. Thêm nữa, mấy ngày nay Trần Lễ Bỉnh lại đến nơi khác bàn dự án, hôm nay mới về Thụ Điếm bên này bàn chuyện hợp tác, như vậy đạo diễn mới có cơ hội đến gặp mặt Trần Lễ Bỉnh, thừa cơ có thể kéo Tề tổng, nói về chuyện này.

Trần Lễ Bỉnh cũng vừa xuống máy bay không lâu, về khách sạn cùng trợ lý.

Vào khách sạn, trợ lý giúp đỡ làm thủ tục, Trần Lễ Bỉnh ngồi một lát trên sofa ở đại sảnh. Nhưng, y vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy có người quen đi tới trước mặt. Trần Lễ Bỉnh thấy anh thì cười, đứng lên nói: “Là Bạch Duy Minh hả?”

Bạch Duy Minh nhìn thấy Trần Lễ Bỉnh, cũng cười nói: “Là tôi, là tôi.”

Trần Lễ Bỉnh mời Bạch Duy Minh ngồi xuống, nói: “Sao anh lại đến Thụ Điếm? Đi du lịch hử?”

“Du lịch?” Bạch Duy Minh nói, “Không thể là công việc à?”

“Công việc?” Trần Lễ Bỉnh cười nói, “Bây giờ anh vẫn làm việc hả?”

Bạch Duy Minh cười, nói: “Máy móc thi thoảng cũng phải đi đây đi đó, tránh cho rỉ sét.”

Trần Lễ Bỉnh nói: “Tôi nghe nói thỉnh thoảnh anh vẫn sẽ đích thân nhận một hai dự án, có lẽ là thật nhỉ?”

“Là thật.” Bạch Duy Minh trả lời, “Bây giờ tôi đang dẫn nghệ sĩ.”

“Nói đùa chắc?”

“Là thật.” Bạch Duy Minh nhìn Trần Lễ Bỉnh, “Dung Quân Tiện, anh biết không?”

Trần Lễ Bỉnh lấy làm kinh hãi: “Tôi biết… Anh đang dẫn Dung Quân Tiện?! Tại sao? Tại sao chọn dự án của Dung Quân Tiện?”

“Bốc thăm.” Bạch Duy Minh trả lời, “Có lẽ anh không tin.”

Trần Lễ Bỉnh cười: “Ha ha! Tôi lại tin… chuyện này cũng không biết nên nói anh gặp vận rủi lớn hay Dung Quân Tiện gặp may!”

Bạch Duy Minh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hạng mục của Dung Quân Tiện này đúng là không tốt lắm. Ngay từ đầu đạo diễn của ‘Tăng Phàm Truyện’ đã không coi trọng cậu ấy. Chặn video casting của cậu ấy không gửi đi, bây giờ lại biết rõ tính tình cậu ấy không tốt, dẫn cậu ấy đến tiệc rượu gây chuyện, đắc tội với Tề tổng, lấy Tề tổng làm súng, nghĩ rằng không đến lượt ngài không đồng ý đổi diễn viên. Đây là ép ngài đi vào khuôn khổ đấy.”

Trần Lễ Bỉnh nghe xong, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đạo diễn này là tôi tự dẫn dắt, tôi tin cậu ta. Anh cũng đừng vì khách nhà anh, đến châm ngòi ly gián chứ?”

“Là tôi nhiều lời rồi.” Bạch Duy Minh trả lời.

Trong lúc nói chuyện, trợ lý của Trần Lễ Bỉnh đã làm thủ tục xong và quay lại.

Bạch Duy Minh mỉm cười đứng lên: “Chúc anh vui vẻ. Tôi về trước.” Nói xong, Bạch Duy Minh quay người rời đi.

Đợi đến buổi chiều, đạo diễn lại đến tìm Trần Lễ Bỉnh, còn dẫn theo Tề tổng đến, ba người cùng ăn cơm. Tề tổng và đạo diễn vừa nhìn mặt là biết mang theo chuyện, Trần Lễ Bỉnh cũng không ngốc, thấy rõ ràng, bèn cố ý hỏi: “Quay phim sao rồi? Tề tổng đã đến nhìn chưa?”

Tề tổng nói: “Cũng chưa tới trường quay, tôi là người ngoài ngành, đến làm gì? Chỉ sợ còn cản trở người khác làm việc ấy chứ! Đổi lại là mời mấy diễn viễn cùng ăn xiên nướng, uống chén rượu, nhắc tới — ”

“Nhắc tới, ” Trần Lễ Bỉnh không đợi Tề tổng nói xong, ngắt lời bảo, “Lần trước tôi cũng đi ăn xiên nướng, uống ít rượu, là ông chủ than đá kia… Ông biết nhỉ, là người đầu tư vào ‘Tăng Phàm Truyện’ như ông, ông bỏ hai nghìn vạn, ông ta bỏ năm nghìn vạn.”

“À, nhớ rồi, nhớ rồi.” Tề tổng gật đầu.

“Ông ta nói gần đây mình bao một tiểu minh tinh, muốn cho cậu ta diễn nhân vật chính trong Tăng Phàm Truyện. Tôi nói không được, nhân vật kịch bản đã quyết định hết rồi, muốn diễn nhân vật chính, thì đợi mùa sau đi.” Trần Lễ Bỉnh nói, “Ông ta mất hứng ngay tại chỗ, nói  là sao đầu tư rồi vẫn không có chút quyền nói chuyện? Tôi nói xin lỗi, tôi quay phim là như thế. Trong bữa tôi cũng nói chuyện rất khách sáo với ổng, thật ra tôi quen các ông, tự nói với các ông vậy. Trần Lễ Bỉnh tôi quay phim, bao nhiêu người bưng mấy nghìn vạn thậm chí hơn trăm triệu đến xin đầu tư? Còn thiếu một ông chủ than đá là ổng à? Không thể chứ! Tóm lại, phim tôi tự mở, chủ định nhân vật vẫn làm được.”

Tề tổng và đạo diễn nghe xong lúng túng một hồi, nhưng cũng phải cười nói: “Đúng đó, đúng đó… Lễ tổng quay phim, đều là bánh trái thơm ngon!”

Trần Lễ Bỉnh cũng nâng ly cạn chén với họ, cười nhẹ nhàng uống mấy lần mới giản tán. Tề tổng đi về trước, Trần Lễ Bỉnh lại giữ đạo diễn lại, chỉ cười nói: “Cậu mới đạo diễn được bao nhiêu bộ phim đã muốn nâng diễn viên rồi?” Lời này dọa đạo diễn hồn vía lên mây, vội vàng nhận lỗi, nói: “Tôi chưa bao giờ muốn nâng diễn viên gì cả…”

Trần Lễ Bỉnh vẫn híp mắt cười cười, nói: “Tôi cũng nói bừa vậy. Cậu về đi, ngày mai còn phải quay phim mà.”

Mặt đạo diễn tái mét đồng ý rồi đi.

Mặc dù ở trước mặt Bạch Duy Minh Trần Lễ Bỉnh giả vờ như không để ý việc đạo diễn định điều khiển chuyện tuyển diễn viên, nhưng trên thực tế trong lòng lại cực kỳ để ý. Nhưng đây cũng là điều có thể tưởng tượng được, bất kỳ một người quản lý nào cũng không thể thích kiểu hành động lừa trên gạt dưới này được. Bạch Duy Minh chắc chắc cũng vậy, dùng chuyện này để khơi lên ý muốn kiểm soát của Trần Lễ Bỉnh. Trần Lễ Bỉnh tự cảm thấy bị xúc phạm, đương nhiên sẽ đàn áp đạo diễn, điều này cũng tương đương với bảo vệ Dung Quân Tiện.

Đạo diễn đã bị giáo huấn, vì vậy cúi đầu làm người, kéo theo không ngẩng đầu lên trước mặt Dung Quân Tiện được. Dung Quân Tiện lại cũng không nhận ra, chỉ coi như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày quay phim như thường.

Hôm nay là cảnh đối thủ của Côn Hạnh và Dung Quân Tiện, Côn Hạnh diễn một vai nghe lời nho nhỏ, nhân vật tên là “An Liên Dung”, là bạn của nhân vật chính.

Dung Quân Tiện quay phim cả ngày đều gọi “Liên Dung”, “Liên Dung”, gọi đến mức khiến mình đói bụng luôn. Dung Quân Tiện vừa trang điểm lại vừa cười nói: “Bỗng nhiên thèm ăn, muốn ăn bánh nhân hạt sen.”

(Liên Dung có nghĩa là hạt sen)

Côn Hạnh bảo trợ lý chạy đi mua bánh, lấy ra biếu Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện cười nói: “Tôi cũng thuận miệng nói thôi, sao cậu còn đi mua thật?” Côn Hạnh đáp: “Không có gì, thật ra em cũng muốn ăn.”

Hai người ăn hết hai cái bánh hạt sen, thì thấy Trần Lễ Bỉnh tới. Đám người vội vàng chen chúc tiến lên luôn miệng gọi “Lễ tổng”, còn nồng nhiệt hơn khi gọi nữ hoàng đế là “Hoàng thượng” trong lúc quay.

Côn Hạnh cũng cầm bánh, đưa cho Trần Lễ Bỉnh. Trần Lễ Bỉnh cười nói: “Sao lại muốn ăn bánh này?”

Dương Thụ Hi cười: “Chẳng phải vì ảnh đế muốn ăn à!”

Trần Lễ Bỉnh lại cười, nói: “Tiểu Dung, cậu thích ăn bánh nhân hạt sen? Lần sau tôi tìm người mang cho cậu một ít, ăn ngon hơn cái này nhiều.”

Đám người nghe lời này, đều âm thầm sửa lại sắc mặt, nhìn thẳng vào Dung Quân Tiện. Dung Quân Tiện lại giống như không nghe ra lời hay, sững sờ nói: “Tôi thật sự không thích bánh nhân hạt sen, chỉ thuận miệng nói thôi.”

Dương Thụ Hi tưởng Dung Quân Tiện phô trương hình thức, cười mỉa nói: “Ảnh đế không hổ là ảnh đế! Lễ tổng tặng đồ cho cậu, cậu vẫn không ưng hả?”

Dung Quân Tiện đáp: “Không phải vẫn chưa tặng à?”

Trần Lễ Bỉnh lắng nghe, cũng dở khóc dở cười, nhưng không hề tức giận, ngược lại cảm thấy có phần thú vị, nói: “Vậy cậu thích ăn gì? Tối nay tôi mời mọi người cùng ăn.”

Dung Quân Tiện đang định trả lời, lại đột nhiên nhớ ra Bạch Duy Minh đã dạy “Bất kỳ người nào trong đoàn làm phim tổ chức tiệc cậu cũng đừng đi”, lại dè dặt hẳn, nhìn Trần Lễ Bỉnh, muốn nói lại thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN