Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn
Chương 33: Xì
“Bưu kiện của cô, xin kí nhận.” Tiểu ca chuyển phát nhanh đưa một gói hàng cho Mễ Lạp.
Mễ Lạp kí nhận xong, xách gói hàng về phòng, nhìn địa chỉ giao hàng bị dán thành một cục, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác quái dị lạ thường.
Cô dùng dao rọc giấy mở bao, lấy một túi hạt giống trong đó ra. Đây đều là hạt giống mà cô đặt trên T Bao, chỉ ở thế giới kia mới có, Thiên Hối Thải, Mãng Trúc và Tụ Lan, đều là những loại cây cảnh rất hợp để trồng trong chậu hoa.
Mễ Lạp vốn chỉ định thử nghiệm, không ngờ lại thành công thật. Qua nền tảng mua sắm trực tuyến của thế giới kia mua này nọ, ấy vậy mà có thể thành công đưa tới thế giới này, đúng là điên rồ!
Cô nhớ lại cảm giác mệt mỏi sau khi tỉnh lại lúc trước, tự hỏi liệu mình có phải là nhân viên giao hàng xuyên thời không trong lúc ngủ hay không? Chính vì thế, bây giờ cô sẽ xem thử Tích Bạch Thần bên kia có nhận được món hàng mà cô đặt trên T Bao không.
Thôn Khai Minh khá khuất nẻo, chuyển phát nhanh không thể giao hàng đến tận cửa, chỉ có thể tự lên thị trấn trên để lấy. Nhưng điện thoại di động của Tích Bạch Thần còn nằm trên tay cô, nhân viên chuyển phát không liên lạc được với anh, nên cô đã viết rõ vào phần ghi chú, để nhân viên chuyển phát giao hàng tới cửa, phí vận chuyển phát sinh thêm do người mua thanh toán.
Thôn Khai Minh, Tích Bạch Thần nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh không rõ lai lịch, tốn thêm 65 đồng phí vận chuyển.
Mở bưu kiện ra nhìn thử, bên trong là một túi 99 cây kẹo que.
Tích Bạch Thần: “…” Tốn 65 đồng phí vận chuyển, nhận được một bao 99 cây kẹo, anh hơi nghi ngờ liệu có ai cố tình dùng cách này tới lừa tiền hay không.
Không thể không nói, bây giờ chiêu trò lừa đảo đúng là ngày càng tinh vi…
Người vừa trở thành “Lừa đảo” – Mễ Lạp vẫn không chút cảm giác, cô lấy ba chậu hoa, dựa vào phương pháp gây trồng trên sổ tay, chọn loại đất phù hợp, gieo từng hạt giống vào. Nếu suông sẻ thì trong vòng ba ngày có thể đâm chồi.
Xong hết thảy mọi chuyện, Mễ Lạp lên tài khoản weibo, chia sẻ video và ảnh mà cô bé tóc bím đuôi ngựa đã chụp ở thôn Khai Minh với người hâm mộ. Ngoài việc anh khỉ hái táo và miêu lão đại đấu với rắn ra, thì giống táo tàu to như trứng gà, toàn thân màu tím đỏ cũng dẫn tới không ít sự chú ý.
*Chủ nhà, quả gì vậy? Trông ngon thật ấy.*
* Là giống gây trồng mới à? Bán ở đâu thế?*
*Xin mua, xin mua!*
Thỉnh thoảng Mễ Lạp có bán một vài món đồ thủ công tự làm hoặc tặng quà giveaway trên weibo, cho nên những gì người hâm mộ của cô hứng thú đều sẽ hưởng ứng rất nhiệt tình.
Những thứ cô bán, thường là những vật tương đối mới lạ, hơn nữa được chế tác tinh xảo, nên rất có giá trị.
Mễ Lạp không ngờ thứ mà bạn bè trên mạng ở thế giới này chú ý nhất lại là táo tàu, cô suy ngẫm một chút, trả lời: *Đây là táo tàu, đúng thật là một loại sản phẩm mới, ăn rất ngon. Nhưng bây giờ tạm thời không có dư đển bán. Đợi đến lần sau có hàng sẽ thông báo cho mọi người.*
Hiên tại cô vẫn có thể thông qua T Bao để mua táo tàu, nhưng chất lượng sản phẩm online lại không đồng đều, kém xa chất lượng của thôn Khai Minh, nên tội gì mà cô phải bỏ gần tìm xa?
Tối đó, trước khi ngủ, Mễ Lạp băn khoăn không biết Tích Bạch Thần đã mua bẫy chuột chưa, chuột trong nhà có thể bị tiêu diệt không…
Suy nghĩ từ từ bay xa, bốn phía đen kịt, chỉ còn tiếng lá rơi khi gió đêm phất qua.
Trong bóng đêm tối đen, đưa tay lên không thấy rõ năm ngón, bỗng xuất hiện một đôi mắt sáng quắc.
Không khí toàn mùi tanh hôi khó ngửi, trộn lẫn với mùi cỏ và mùi đất ẩm, mùi hương nồng nặc đánh thức ý thức của Mễ Lạp.
Cô đứng trong căn nhà gỗ đen như mực, nhìn xung quanh, nhanh chóng xác định được tình hình của mình. Cô đang ở trong một ổ gà, trên tay còn đang cầm hai cái trứng gà dính vụn cỏ và những thứ màu trắng trắng vàng vàng.
Từ đôi mắt có thể nhìn thấy vào ban đêm, cùng làn da lông trơn và móng vuốt sắc nhọn, có thể đoán ra, lần này cô lại nhập vào một động vật nào đó.
Mễ Lạp đặt trứng xuống, sải bốn cẳng chân ngắn, chuồn vèo ra khỏi ổ gà.
Cô leo lên một đống củi, xuyên qua ánh trăng thấy ngay tòa nhà lớn của Tích Bạch Thần, lúc này mới yên lòng.
Sau đó, cô lại cúi đầu nhìn mình một chút, một lúc lâu mới xác định được giống loài của mình —— chồn.
Lúc cô xuyên qua, rõ ràng con chồn này đang trộm trứng trong ổ gà, nói không chừng một lúc sau những con gà đáng thương này cũng có thể bị giết sạch.
Mễ Lạp nhảy đáp xuống bụi cỏ, lau móng vuốt bẩn thỉu, làm quen với thân thể mới một chút rồi chạy về phía tòa nhà mà Tích Bạch Thần ở.
Người nói sẽ không thức đêm nữa – Tích Bạch Thần, lúc này vẫn đang trong phòng gõ chữ, miệng ngậm một cây kẹo que, vẻ mặt tập trung, ngón tay nhanh như đạn bắn lưu lại trên bàn phím từng đợt phong ba bão táp.
Đúng lúc này, một cái đầu đột nhiên thò ra từ bên ngoài cánh cửa sổ mở một nửa, một đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng xanh u ám.
*Lão Bạch, bây giờ là mấy giờ rồi?* Tiếng nói thì thào vang vọng xa thẳm trong căn phòng.
“Hơn một giờ sáng” Tích Bạch Thần thuận miệng trả lời, sau đó động tác liền ngưng bặt, quay đầu lại nhìn, bất bình thình đối diện với một đôi mắt màu xanh đậm.
Tích Bạch Thần: “…” Cái quỷ gì đây?
Mễ Lạp vịn bệ cửa sổ, bò soạt vào trong phòng, nâng móng vuốt lên, cơ thể thon dài dựng đứng, đánh tiếng chào hỏi Tích Bạch Thần: *Yo ~~*
Tích Bạch Thần: …”
Mễ Lạp không quan tâm tới vẻ mặt quỷ dị của anh, chạy tới trước cái gương lớn trên tủ quần áo, quan sát cẩn thận chính mình, một thân lông màu nâu, từ cằm tới bụng dưới bị một bộ lông trắng che phủ, hai tai mềm mại, cái đuôi to mượt mà, trông vô cùng đáng yêu.
Đỏm dáng một hồi, Mễ Lạp cọ lên người Tích Bạch Thần, rướn cổ lên nhìn màn hình một chút.
*… Tử Vi, dù ta có lỗi với người trong thiên hạ, nhưng chưa từng mảy may có lỗi với nàng. Hôm nay ta giao mạng này cho nàng, thành toàn nghĩa lớn của nàng. Kiếp sau, nàng trả ta một đời đồng sinh cộng tử, mãi mãi không rời.*
Mễ Lạp: Giọng điệu bi thống này, rõ ràng Mỗ Bạch lại đang viết văn cho tòa báo cẩu huyết. Còn nữa, tại sao nữ chính lại tên “Tử Vi”! Chẳng lẽ nam chính tên “Nhĩ Khang”?
Tích Bạch Thần đóng văn bản này lại, mặt không biến sắc thay bằng bộ mỹ thực miệt mài từ hôm trước.
“Lần này cô là chồn?” Anh gật gật đầu một cách chắc nịch, “Dạo này trong thôn gia cầm chết không ít, hóa ra là do cô làm.”
Mễ Lạp nổi đóa: *Cái gì mà cô cô cô, cái nồi này tôi không gánh!*
Ở dân gian, chồn được xưng tụng là hoàng đại tiên, tuy nó vừa hung dữ vừa thù dai, còn thải phân mà không nói một lời, nhưng bơi, leo cây, trèo tường, chui hang, mười tám môn võ nghệ nó đều tinh thông tất, quan trọng hơn là nó còn có tay nghề bắt chuột cừ khôi hơn bọn mèo tinh nhiều!
Mễ Lạp thấy mình biến thành chồn cũng không phải là không có đạo lí, bởi vì ý niệm bắt chuột của cô thật sự rất mãnh liệt.
Không nói nhảm nữa, tối chính là lúc chuột hoạt động nhiều nhất, cô phải phát huy khả năng của mình rồi.
“Cô đi đâu vậy?” Tích Bạch Thần thấy cô nhảy lên bệ cửa sổ, giơ tay chụp cô lại, nhưng ngay cả một cộng lông cũng không bắt được.
Mễ Lạp bỏ lại một câu *Bảo vệ quốc gia* rồi biến mất dạng.
Tích Bạch Thần: Một con chồn như cô không đi gây họa cho gia cầm đã phải cảm ơn trời đất rồi, nói gì tới bảo gia, vệ quốc, cái mốc ấy???
Suốt buổi tối cũng không thấy Mễ Lạp trở về, Tích Bạch Thần đợi được tới tới 3 giờ sáng thì tựa vào đầu giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, loáng thoáng nghe được tiếng cào cửa.
Tích Bạch Thần mở mắt ra, tùy ý vuốt vuốt cái đầu rối bời, mang dép ra ngoài cửa.
Mở cửa ra, bên ngoài không có một bóng người.
*Lão Bạch, chào buổi sáng.* Tiếng nói sảng khoái truyền từ dưới đến.
Nhìn xuống, Tích Bạch Thần thấy một con chồn lông màu nâu nhạt đang đứng trước cửa, đằng sau cô, là thi thể xếp thẳng hàng của hơn mười con chuột. Trong đó còn có một hai con chưa chết hẳn, cơ thể thỉnh thoảng co giật vài cái.
Tích Bạch Thần: “…”
*Đây là chiến tích cả đêm của tôi đó, thế nào?* Mễ Lạp ngoắc cái đuôi, bày ra bộ mặt cầu khen ngợi.
Tích Bạch Thần yên lặng xoay người, đem chổi và ki hốt rác tới, xách Mễ Lạp qua một bên, sau đó thuần thục quét hết thi thể của mấy con chuột vào ki, sải bước ra khỏi sân, ném chúng ra ngoài bờ tường, để mèo trong thôn tự tới sử dụng.
Mễ Lạp đi theo sau anh, mặt tỏ vẻ mất hứng: *Tôi giúp anh bắt được nhiều chuột như vậy, anh không biết nói một tiếng cám ơn à?*
“Bẫy chuột tôi mua dùng để chưng à? Còn cần cô tới bắt?” Tích Bạch Thần nhìn cô trừng trừng, giọng nói nghiêm nghị, hỏi, “Mấy con chuột này, cô có ăn chưa đấy?”
*… Chưa.* Tuy sau khi cô biến thành chồn, cảm thấy thịt chuột nhìn cũng khá ngon, nhưng cô vẫn có một chút tôn nghiêm làm người chứ.
“Tốt nhất là chưa!” Tích Bạch Thần dùng một tay xách cô lên, đi vào buồng trong.
*Làm gì thế?* Mễ Lạp bị treo thành hình chữ U trên lưng anh.
“Tắm.” Bắt chuột cả đêm, trên người tên gia hỏa này còn không đầy vi khuẩn và mầm bệnh à!
Tích Bạch Thần xả một xô nước ấm, sau đó kéo Mễ Lạp từ trên lưng xuống, bỏ vào trong xô, đổ sửa tắm ra chà, làm người cô toàn là bọt.
*Được rồi.* Mễ Lạp dùng chân lau mặt một cái, nói, *Điện thoại di động của anh bị tôi cầm đi, lần sau có cơ hội tôi sẽ mang tới cho anh.*
“Không cần, cô thích thì giữ dùng đi.” Tích Bạch Thần dùng cái muôi múc một muỗng nước, đổ từ trên đầu xuống, rửa sạch hết bọt trên người cô. Da lông bết dính vào nhau, trông gầy còm, xấu không tả nổi.
Tích Bạch Thần đưa Mễ Lạp từ trong xô gỗ ra ngoài, đặt trên ghế, sau đó dùng khăn tắm bọc cô thành một cục, lau rất cẩn thận.
Mễ Lạp tranh thủ thò đầu ra, nói: *Tôi ra ngoài mua cho anh một cái mới, anh thích hiệu nào?*
“Sao cũng được.”
*Vậy mua một cái giá 5000 đi, tuy không cao cấp lắm, nhưng tính năng cơ bản đều rất đầy đủ.* Bạn bè của Tích Bạch Thần không nhiều lắm, bình thường không có cuộc gọi tới, ngoài dùng điện thoại để lên internet, gõ chữ biên tập, thì cơ bản không dùng gì nhiều.
“Ừ.” Tích Bạch Thần giúp cô lau khô nước, sau đó cởi đồ trên người mình, nhân tiện đi tắm rửa sạch sẽ một cái. Anh quấn khăn tắm, ôm cô về phòng, lấy máy sấy sấy khô bộ lông giúp cô.
Bộ lông mềm mại từ từ bông xù lên, tạo ra từng gợn sóng mỗi khi gió thổi qua.
Mễ Lạp thoải mái híp mắt, bình yên hưởng thụ sự phục vụ của Tích Bạch Thần.
Sau khi lông khô, Mễ Lạp tuân theo nguyên tắc lịch sự, từ trong ngăn tủ lấy ra một cây kéo, dùng hai chân làm vài thao tát, sau đó hăng hái tràn trề nói với Tích Bạch Thần: *Tôi sẽ giúp anh cắt tóc.*
Tích Bạch Thần không chút do dự phun ra ba chữ: “Tôi từ chối.”
*Kĩ thuật của tôi rất tốt.* Mễ Lạp nhấp kéo loẹt xoẹt, tỏ vẻ tự tin tràn trề.
Tích Bạch Thần nhìn hai cái chân nhỏ của cô, cười ha ha: Tin cái quỷ nhà cô.
Mễ Lạp đổi kéo thành dao cạo râu, một bộ nóng lòng muốn thử: *Vậy tôi giúp anh cạo râu.*
“Từ chối!” Thái độ của Tích Bạch Thần vẫn vô cùng kiên định.
Mễ Lạp dùng ánh mắt sâu kín nhìn anh: Đây là người đàn ông làm cô động lòng? Vừa không biết săn sóc vừa không biết dịu dàng, rốt cuộc cô thích anh ta cái gì???
Dưới cơn phẫn nộ, bỗng nghe xì một tiếng, một làn khói màu trắng nhạt từ đuôi xì ra, bay lượn tứ tung.
Tích Bạch Thần: “…”
Mễ – chồn – Lạp: *…*
Giờ này khắc này, cô muốn bỏ mạng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!