Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn
Chương 4: Thuật hack tuổi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Mễ Lạp tỉnh lại, kí ức duy nhất còn sót lại chính là bốn chữ “Lạt thê hãn phu”*
*Vợ ác độc, chồng hung dữ
Cô lên mạng tìm, không ngờ lại tìm được hai ba truyện có tên y chang vậy, nhưng nội dung không giống lắm với truyện mà cô được xem hôm đó.
“Qủa nhiên là không cùng thế giới.” Cô lẩm bẩm một mình.
Hiện tại vẫn chưa tìm ra manh mối, Mễ Lạp cũng lười không muốn tìm nữa. Cô xoay người ra khỏi giường, chạy vào toilet rửa mặt.
Ngay lúc cô rời đi không lâu, một bộ tiểu thuyết mạng bỗng xuất hiện, vừa được đăng tải, tên “Lạt thê hãn phu”, tác giả “Thải Hồng Thí”..
Tối nay Mễ Lạp định livestream về chuyện làm đẹp, giới thiệu với người hâm mộ các loại mỹ phẩm khác nhau dùng để dưỡng da hoặc trang điểm, chia sẻ với bọn họ kinh nghiệm sử dụng và loại sản phẩm mà mình tâm đắc nhất. Chỉ cần đạt hiệu quả tốt, không cần quan tâm tới giá cả và thương hiệu.
Cô luôn thấy đã là con gái thì phải biết tự làm đẹp cho mình, không chỉ ngoại hình đẹp, mà tâm cũng phải đẹp, sức khỏe phải tốt, đời sống phải lành mạnh. Trong phạm vi mà mình có khả năng, hãy cố gặng tự chăm sóc bản thân, dù là việc gì, chỉ cần tốt cho thể xác và tinh thần thì cứ việc thử, không gì phải ngại.
Bắt đầu livestream, Mễ Lạp vừa xếp mỹ phẩm hôm nay ra, vừa giới thiệu thương hiệu và công dụng cho mọi người.
“Hôm nay, mình chuẩn bị làm một kiểu trang điểm lộng lẫy.” Mễ Lạp vừa tương tác với người hâm mộ, vừa thoa một lớp kem dưỡng để bảo vệ da mặt.
Mỗi lần livestream làm đẹp cô đều để mặt mộc hoàn toàn, nhờ bình thường hay chăm sóc da, cơ thể lại khỏe mạnh nên da dẻ rất tốt, mặt gần như không có tàn nhang và mụn đầu đen. Thông thường cô không hay trang điểm lắm, nên mỗi lần trang điểm đều phải dùng kem dưỡng gấp đôi.
Cô cũng chọn mỹ phẩm rất cẩn thận, tuyệt đối không mua hàng ba xu, trước khi dùng đều phải thử một chút.
Kem dưỡng ẩm, kem chống nắng, kem nền, kem che khuyết điểm, phấn má hồng, phấn mắt, kẻ mắt, kẻ chân mày, son môi. Từng bước từng bước, Mễ Lạp chỉ tốn hơn mười phút, động tác thành thạo, độ dày của phấn dậm rất đều, đậm nhạt vừa phải, làm gương mặt vốn thanh tú nhẹ nhàng của cô biến thành một diện mạo rực rỡ quyến rũ động lòng người, lúc nhướng mày hay rủ mắt đều toát lên vẻ xinh đẹp, làm những người hâm mộ đang xem livestream kêu gào.
*Đẹp quá đi, bái phục!*
*Không ngờ Tiểu Mễ của chúng ta lại là tiện nhân xinh đẹp thế này.*
*A a a, tôi rất tích kiểu đánh mắt này, quá lộng lẫy.*
*Đây là cảm giác động lòng, tôi muốn hết!*
Mễ Lạp tiếp tục giới thiệu thêm vài mánh trang điểm, sau đó nói: “Cá nhân mình tương đối đề cử phấn mắt và son môi, còn loại phấn phủ này chưa được mịn lắm.”
Mễ Lạp làm streamer cũng khá lâu, nội dung cũng không tính là đặc biệt hay mới lạ hơn so với những streamer khác, nhưng được cái là rất chân thật. Cô không nhận quảng cáo, chỉ xem hiệu quả sản phẩm, phần lớn người hâm mộ hiện nay đến với cô đều vì giá trị nhan sắc, trong mắt bọn họ, Mễ Lạp là một nữ thần đa tài đa nghệ, khí chất ngút ngàn.
Mễ Lạp xoay xoay dụng cụ trang điểm trên tay, bỗng nói tiếp: “Hôm nay còn chút thời gian, mình sẽ dùng những dụng cụ trang điểm này tạo một kiểu trang điểm khác cho mọi người xem.”
Cô nhanh nhẹn tẩy trang, sau đó tiếp tục trang điểm thêm lần nữa.
*Ồ? Hôm nay còn có phúc lợi à?*
*Lần này Tiểu Mễ định hóa trang kiểu gì thế?*
Mễ Lạp vừa trang điểm vừa trả lời: “Đây là kiểu trang điểm hack tuổi mà tôi nghiên cứu ra.”
*Tiểu Mễ, cô vốn còn trẻ lắm mà, hack tuổi làm gì nữa?*
*Đúng đó, bây giờ cô đang ở độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ, hoàn toàn không cần trang điểm kiểu ấy đâu.*
Người hâm một xem livestream đều tỏ vẻ nữ thần Tiểu Mễ của bọn họ không cần hack tuổi.
Nhưng mười hai phút sau, tất cả bọn họ đều phải trợn tròn mắt.
Mễ Lạp từ từ ngẩng đầu lên, một gương mặt xinh xắn đáng yêu chỉ tầm mười hai mười ba tuổi bỗng xuất hiện trước mắt mọi người, đôi mắt to tròn, vừa trong veo vừa lấp lánh, hai má bầu bĩnh, chân mày nhàn nhạt cong cong, môi hồng đào, da trắng nõn, rất đều màu, gần như không nhận ra vết tích của việc trang điểm. Tết thêm bím tóc, trông cô lanh lợi như một cô bé đang tuổi dậy thì, trái ngược hoàn toàn với kiểu trang điểm lộng lẫy lúc nãy.
*Wtf, cái này lợi hại thật.*
*Nói hack liền hack, đúng là muốn trừ điểm cũng chẳng trừ được!*
*Cứ tưởng tuyệt kĩ cải lão hoàn đồng chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay tôi lại có thể tận mắt chứng kiến!*
*Tiểu Mễ, đột nhiên tôi muốn thấy cô lấy cái mặt này ra ngoài dạo một vòng.*
*Đồng ý!*
*Đồng ý +1*
Tiếp sau đó ai cũng đồng ý, từng đợt từng đợt tặng phẩm ồ ạt đập tới chỗ Mễ Lạp.
Mễ Lạp suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được rồi, mọi người chờ mình mười phút, mình thay quần áo một chút.”
Người hâm mội hưng phấn không thôi, ai nấy đều kiên nhẫn chờ dù livestream vẫn đang bật. Để thời gian không trôi qua vô ích, ai cũng kéo thêm bạn tới xem, mấy ngàn người xem livestream đã nhanh chóng tăng lên tới hơn chục ngàn người.
Mười phút sau, Mễ Lạp mặc một cái áo thun màu trắng, kết hợp với một chiếc quần jean lửng, lưng đeo ba lô nhỏ hoạt hình, cứ như vậy ra khỏi nhà.
Mễ Lạp cao 172cm, nhưng mặt lại baby như một cô bé mười hai mười ba tuổi, đi trên đường, xác suất quay đầu lại nhìn là trăm phần trăm.
Đúng lúc này, một nhóm trẻ em mặc đồng phục học sinh cấp hai bỗng lướt ngang qua Mễ Lạp, đi về phía phòng triễn lãm cách đây hơn chục mét.
Mễ Lạp giữ một khoảng cách vừa đủ đi theo sau họ, cùng họ tới trước cửa phòng triễn lãm, xếp hàng đi vào.
Phòng triển lãm mở cửa miễn phí cho trẻ vị thành niên, có một vài người lớn trong nhóm, ai nấy đều phải xuất phiếu mới được vào. Lúc đến lượt Mễ Lạp, nhân viên soát vé đã chuẩn bị chờ cô xuất vé, cô cũng đã mua một vé dự phòng, nhưng kết quả, lúc nhân viên thấy mặt cô, sửng sốt một chút, sau đó thì chẳng nói gì mà cho cô vào.
*Ha ha ha ha, cười chết tôi rồi!*
*Gương mặt baby của Tiểu Mễ đánh lừa được thật kìa, dáng người cao vậy cũng không bị cấm.*
*Đây mà là thuật trang điểm à, rõ ràng là thuật dịch dung mới đúng!*
“Ha ha ha ha ha…*
Mễ Lạp chỉ vào phòng triển lãm khoảng hai ba phút là đi ra, sau đó tới những nơi miễn vé cho trẻ em vị thành niên như thư viện, cung điện cho thanh thiếu niên, đài tưởng niệm, vân vân. Không một ngoại lệ, tất cả đều vào rất thuận lợi, ngay cả thẻ học sinh người ta cũng không xem.
Theo luật pháp và quy định có liên quan, trẻ vị thành niên có quyền miễn phí hoặc ưu đãi ở một số nơi nhất định, không được lấy chiều cao để tính phí.
Ngày hôm nay, Mễ Lạp đã có cơ hội tự kiểm chứng việc thực thi chính sách này ở thành phố mình, chiều cao 172 cm cũng không ảnh hướng tới quyền dành cho “trẻ vị thành niên” của cô.
Những người xem livestream đều phát diên, cứ mỗi phút người hâm mộ lại tăng thêm nghìn người.
Sau vở kịch đáng xấu hổ này, Mễ Lạp tắt livestream, mơ mơ màng màng đi về nhà, tẩy trang, vừa nằm bịch xuống giường đã ngủ mất.
“Tích Bạch Thần, cậu thật sự không muốn tham gia buổi lễ kí kết à?” Một giọng nữ lão luyện truyền từ xa lại gần, kéo ý thức mê man của Mễ Lạp từ trong bóng tối ra ngoài.
Tầm mắt dần rõ rệt hơn, hai bóng người một trái một phải ngồi bên cạnh Mễ Lạp.
Bên phải là Tích Bạch thần đeo loại găng tay dùng một lần*, bên trái là một người phụ nữ tóc xoăn tầm ba mươi mấy tuổi.
“Tôi nói từ lâu rồi, tôi không bao giờ tham gia những hoạt động như thế này.” Tích Bạch Thần vừa trả lời vừa giơ cánh tay có đeo loại găng tay dùng một lần lên, lấy một cái sandwich trong hộp thức ăn.
“Bộ tiểu thuyết của cậu được bấm máy rồi, bên chế tác muốn cậu có thể phối hợp tuyên truyền với người ta.” Lam Phỉ thờ dài thườn thượt, “Chỉ ra ngoài lộ mặt một lần thôi mà, cậu không thể phá lệ một lần à?”
“Không thể.” Tích Bạch Thần cắn một miếng sandwicd, biểu cảm có chút hưng phấn.
Lam Phỉ nhún vai, thật sự hết cách với anh ta, cô lấy một miếng hành tây chiên* trong hộp thức ăn, lúc sắp cho vào miệng, Tích Bạch Thần bỗng nâng mắt, lên tiếng ngăn cản: “Chờ đã!”
Động tác há mồm của Lam Phỉ khựng giữa không trung, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn anh.
“Cái này chị không được ăn.” Tích Bạch Thần nhanh như chớp chộp lấy miếng hành tây trên tay cô, sau đó cẩn thận đặt xuống một giờ khăn giấy sạch sẽ bên cạnh.
“Sao vậy?” Lam Phỉ bị hành động của anh ta gây khó hiểu, Không phải chỉ ăn một miếng hành chiên thôi à? Nhìn phản ứng của anh, làm như cô ăn thịt quái thú tiền sử không bằng.
“Tất cả hành tây chiên giòn là của tôi, chị ăn cái khác đi.” Tích Bạch Thần lấy hết hành tây chiên trong hộp thức ăn giấu sang cạnh mình.
Lam Phỉ: “…” Một miếng hành chiên có mấy đồng thôi, có cần keo kiệt như vậy không?!
“Chị còn việc gì không? Nếu không thì đi đi, đừng quấy rầy tôi ăn uống.” Tích Bạch Thần hết nhịn được nữa, xua xua tay.
Lam Phỉ khẽ cắn môi: “Sớm muộn gì cậu cũng chết vì tự nhốt mình trong nhà cho xem!”
Cô đứng lên, cầm lấy túi xách rồi hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài.
*Phew, suýt nữa là bị ăn sạch rồi.* Giọng Mễ Lạp truyền từ hành tây chiên ra ngoài.
“Cô đúng là xuất quỷ nhập thần.” Tích Bạch Thần liếc cô một cái, “Trừ tôi ra, những người khác đều không nghe được giọng cô à?”
Cô nàng kêu gào tới mức tê tâm liệt phế như vậy mà Lam Phỉ chẳng có chút phản ứng nào.
*Đúng, chỉ mình anh thôi.*
“Tại sao vậy?”
*Vì anh là người độc nhất vô nhị.* Ngoài miệng thì ngọt ngào, trong bụng mmp*: Qủy mới biết tại sao!
*Mmp: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là rất tức giận, rất muốn chửi thề, nhưng mặt vẫn cười thảo mai và lịch sự.
Tích Bạch Thần cầm cô đưa lên gần mắt, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu tôi nuốt sống cô, cô sẽ thế nào?”
*Ức… Chết thì không có khả năng, quá lắm là chui qua thực quản của anh, rớt xuống dạ dày, sau đó ở trong dạ dày nghỉ ngơi một hai tiếng.* Mễ Lạp giả vờ bình tĩnh trả lời.
Tích Bạch Thần hỏi tiếp: “Nếu tôi tiêu hóa cô, cô có thể bị tôi thải ra ngoài không?”
Mồ hôi lạnh của Mễ Lạp tuôn ào ào, vội đổi giọng: *Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng nuốt tôi, không là anh tắt đường tiêu hóa đó!*
Tích Bạch Thần nhìn chằm chằm miếng hành chiên trên tay, biểu cảm khó lường, giống như đang cân nhắc nên ăn hay không ăn.
*Tin tôi đi, tôi không ăn được đâu!*
“Tôi thấy ăn ngon là đằng khác.” Tích Bạch Thần rất thích hành tây chiên giòn.
*Lần sau tôi làm cho anh ăn, còn ngon hơn đấy!*
“Hửm?” Tích Bạch Thần dựa vào ghế sa lon, nói chuyện một cách lão luyện, “Cô còn biết làm hành tây chiên giòn à?”
*Không chỉ là hành tây chiên giòn, tôi còn biết làm nhiều cái nữa.*
“Làm thế nào?”
Mễ Lạp ứng biến nhanh, nói: *Anh cho tôi số điện thoại đi, lần sau tôi nhập vào cơ thể người sẽ gọi điện cho anh, tặng anh thức ăn ngon.*
“Cô còn có thể nhập vào cơ thể người?” Mắt Tích Bạch Thần hơi tối lại.
*Anh yên tâm, không được sự đồng ý của người khác, tôi sẽ không nhập lung tung đâu.*
“Ai đồng ý cho cô nhập xác?”
*Chuyện này anh không cần quan tâm, chắc chắn sẽ có người đồng ý, anh chỉ cần biết là tôi không bao giờ nhập vào xác anh là được.* Mễ Lạp nói như thật.
“Tại sao?” Tích Bạch Thần nhướng mày.
*Cái này còn phải hỏi sao? Vì không có khả năng là anh cho tôi nhập.*
Tích Bạch Thần: “…”
*Rốt cuộc anh có muốn cho tôi số điện thoại không thế?*
Tích Bạch Thần trầm mặc một lúc, sau đó đọc một dãy số.
Mễ Lạp nhẩm theo mấy lần, nhớ rõ dãy số này, chỉ mong sau khi tỉnh lại sẽ không quên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!