Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn - Chương 56: Vận may
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
409


Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn


Chương 56: Vận may


Vô Đắc đại sư dẫn nhóm người đến một khách sạn cao cấp, sau đó bước vào một gian ghế đã đặt trước dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.

“Mọi người cứ trò chuyện, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại.” Ông ta cầm điện thoại đi ra ngoài, không lâu sau đã nghe thấy tiếng nói đứt quãng của ông ta từ bên ngoài truyền đến, “Alo, ông chủ Khương phải không? Hôm nay tôi có việc phải làm, hẹn hôm nào… Yên tâm, tôi nhớ kĩ rồi. Ừ, vậy đi… À đúng rồi, bữa tiệc mà ngài đặt không cần hủy đâu, vừa hay tôi phải mở tiệc chiêu đãi vài người bạn…”

Ba người trong gian ghế đều nghe sơ sơ được ý tứ của ông ta, ai nấy đều đồng thời lộ ra biểu cảm khó tả: thật sự… chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.

Một lúc lâu sau, Vô Đắc bước vào với thần sắc tự nhiên: “Đồ ăn sẽ được dọn ra sớm, mọi người muốn uống gì?”

“Chúng tôi đều lái xe nên sẽ không uống rượu, chọn đại vài đồ uống đi.” Tích Tử Nặc nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nở một nụ cười lễ phép. Tuy Vô Đắc đại sư thoạt nhìn có vẻ không đáng tin, nhưng không phải là hạng người lừa đời lấy tiếng.

Vô Đắc gọi người phục vụ tới, đặt vài món đồ uống, sau đó ngồi bên cạnh Mễ Lạp, nhìn cô cười dịu dàng.

Mễ Lạp bị nhìn tới nỗi đầu mờ mịt: “Đại sư có gì muốn nói với tôi sao?”

Tích Bạch Thần bưng chén trà, liếc mắt ném đi một cái nhìn lạnh lùng.

Vô Đắc nghiêm mặt nói: “Nghe Tích Tử Nặc nói cô có một chiếc gương trang điểm kì quái?”

Nghe vậy, Tích Tử Nặc sửng sốt trong giấy lát, sau đó lập tức cảm động đến mức rơi lệ: Rốt cuộc ông ta cũng nhớ tới chuyện này rồi!

“Không có gì kì quái cả, chỉ là một chiếc gương bình thường thôi.” Mễ Lạp nhìn thoáng qua Tích Bạch Thần ngồi bên cạnh.

“Cô có đem chiếc gương kia theo không, có thể cho tôi xem một chút chứ?” Vô Đắc đột nhiên bước vào vai diễn đại sư, bắt đầu đứng đắn làm việc.

“Không mang.” Mễ Lạp mới vừa xuyên qua đã đi ra ngoài, nên chẳng mang theo gì.

“Không sao.” Vô Đắc nở một nụ cười khả ái, “Ngày khác tôi sẽ tới nhà cô xem.”

Tích Bạch Thần cảm thấy tên này chỉ đang tìm cớ tiếp cận Mễ Lạp, không biết hắn đang tính làm gì. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được liếc Tích Tử Nặc một cái khét lẹt.

Tích Tử Nặc – cái tên ngốc nghếch không mảy may biết gì còn vô cùng cảm kích: “Vậy làm phiền đại sư.”

Lúc thức ăn được dọn lên bàn, mọi người bắt đầu trò chuyện rôm rả về việc nhà, thoạt nhìn có chút hài hòa.

Đợi đến khi ăn xong, Vô Đắc bỗng cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Mễ, cô có thể cho tôi gọi cô là Tiểu Mễ không?”

“Được chứ.”

“Không được.” Tích Bạch Thần lạnh lùng nhìn chòng chọc Vô Đắc, “Người cõi tiên đều xưng hô với người khác một cách tùy tiện như vậy sao?”

“Làm gì cũng phải theo kịp thời đại, chỉ cần chân thành thì có thể xưng hô tùy ý.” Vô Đắc chẳng chút quan tâm tới sự xa cách của Tích Bạch Thần, “Tôi vừa gặp hai vị như đã quen thân, hi vọng có thể kết giao bằng hữu.”

“Ha ha.” Tích Bạch Thần còn nhớ lúc mới gặp mặt, tên đạo sĩ này không có thái độ như vậy, sau khi nhìn thấy Mễ Lạp mới đột nhiên thay đổi thái độ.

Vô Đắc lại nhìn về phía Mễ Lạp: “Tiểu Mễ, tôi có thể nhờ cô giúp tôi một việc không?”

Mễ Lạp tò mò nhìn ông ta: “Việc gì?”

Tích Bạch Thần và Tích Tử Nặc cũng đồng thời vểnh tai.

Vô Đắc lấy một khối ngọc bội trong túi ra, đặt lên bàn: “Đây là ngọc bội mà tôi mới mua, có thể phiền cô đem theo bên mình một hai tháng được không?”

“Ý của ngài là nhờ tôi giúp ngài cọ ngọc?” Mễ Lạp cũng có chút hiểu biết về cọ ngọc, nhưng bình thường cọ ngọc cần thời gian rất lâu, ngắn nhất cũng gần một năm, một hai tháng thì có thể cọ được hiệu quả gì?

(Cọ ngọc: thú chơi ngọc của người xưa khá cầu kì, những người chơi ngọc ngày nào cũng lấy ngọc ra cọ xát vào tay, cơ thể vì khí từ cơ thể con người thoát ra sẽ làm ngọc thêm bóng, thêm đẹp.)

“Tiểu Mễ cũng chơi ngọc sao? Vậy càng tốt hơn.” Vô Đắc cười nói: “Tiểu Mễ trời sinh phúc tướng, tôi cũng muốn được ké chút vận may.”

“Ha ha, đại sư, muốn có may mắn thì chỉ cần thả cá chép gấm thôi mà.” Mễ Lạp cảm thấy vị đại sư này thật thích nói đùa, tuy cuộc sống của cô từ nhỏ tới lớn đều coi như suôn sẻ, nhưng không có nghĩa là trên người cô có phúc vận, dù sao người có ruộng trong thôn, có nhà trong thành phố, có cha lẫn mẹ, có gia đình hòa thuận, thân thể khỏe mạnh như cô, tùy ý chọn đại một người cũng có được.

Tích Bạch Thần trầm ngâm nhìn Mễ Lạp một cái. Trước đây mua vé số thì trúng giải lớn, tùy tiện chọn một pho tượng Phật Di Lặc ở chợ bán đồ cũ, bên trong cũng có càn khôn, mèo tai cụp đóng phim bạo hồng toàn cầu, tiểu thuyết của anh bán chạy như điên… hết thảy những chuyện tốt đẹp thay nhau kéo tới này, đều là nhờ cô.

Cho nên, tên đạo sĩ này nó cô trời sinh phúc tướng, anh tin.

“Haizz, những thứ trên mạng toàn là mánh lới quảng cáo, tuy có nhân khí nhưng phúc vận không đủ, bất quá chỉ là mách bảo trong lòng mà thôi.” Vô Đắc chậm rãi nói, “Nhưng cô thì khác, cô thật sự có thể mang lại may mắn cho người khác.”

“Thật hay giả thế?” Tích Tử Nặc ngạc nhiên nhìn Mễ Lạp, “Chị dâu, chị cũng cọ cho em một miếng ngọc đi, gần đây em làm chuyện gì cũng không thuận lời, cần đổi vận gấp!”

“Tôi đổi vận cho cậu, cậu có muốn không?” Tích Bạch Thần lạnh lùng đáp cho anh ta một câu.

Anh ta lập tức im re như gà.

“Tiểu Mễ, tôi hi vọng cô có thể giúp tôi chuyện này, coi như tôi nợ cô một ân huệ, được không?” Vô Đắc hết sức mong đợi nhìn cô.

Tích Tử Nặc bên cạnh cũng nháy mắt điên cuồng, hi vọng cô đồng ý.

Mễ Lạp chần chờ nói: “Chuyện này thật ra không khó…”

“Khoan đã.” Tích Bạch Thần ngắt ngang lời cô, nói: “Ông có chắc là chỉ nhờ cô ấy cọ một miếng ngọc chứ?”

Vô Đắc bày ra vẻ mặt thâm trầm tựa như nhìn thấu hết mọi chuyện: “Cậu yên tâm, đồ vật mang vận may như thế phải chú ý thiên thời địa lợi, không phải dễ dàng như vậy mà lấy được. Hôm nay tôi tình cờ đem theo một miếng ngọc, lại tình cờ quen biết hai người, điều này nói lên rằng chúng ta có chuyên, cho nên tôi mới có thể mạo muội đưa ra thỉnh cầu này.”

Mễ Lạp nhìn về phía Tích Bạch Thần: Hình như ông ta nói thật đấy, anh nghĩ sao?

Tích Bạch Thần đáp lại không một tiếng động: Loại đạo sĩ thúi hoang dã thích chọc ghẹo người khác này, cứ mặc kệ là xong.

Vì thế Mễ Lạp quay đồi nói với Vô Đắc Đạo: “Được, chuyện này xem ra cũng khá thú vị, tôi đồng ý.”

Tích Bạch Thần: “…” Em còn chưa đoán được ánh mắt sao? Thật là một chút ăn ý cũng không có!

“Cái đó… tiện thể cho em ké được không?” Tích Tử Nặc yếu ớt đưa tay lên.

Tích Bạch Thần: Cút!

Mễ Lạp: “Không thành vấn đề.” Mua một tặng một không hơn không kém.

Tích Bạch Thần: “…” Chỉ một bữa cơm mà đã phân phát vận may của Tiểu Mễ nhà anh đi mất, thật đáng giận!

Vô Đắc đại sư vui vẻ trao dổi số điện thoại và Wechat với Mễ Lạp, hơn nữa còn hẹn ngày mai rảnh rỗi sẽ đến bắt ma, bói toán, xem phong thủy miễn phí, còn kèm theo hàng dài các món khác.

“Lão Bạch ~~” Về đến nhà, Mễ Lạp đột nhiên ôm lấy eo của Tích Bạch Thần, “Anh cảm nhận được không?”

“Cái gì?” Tích Bạch Thần nghi hoặc cúi đầu.

“Vận may của em.” Mễ Lạp cười tủm tỉm, nói: “Có phải anh đang cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn, sảng khoái như muốn bay lên trời không?”

Tích Bạch Thần: “… Đây là cắn thuốc nhỉ?”

Mễ Lạp lạnh lùng. jpg: Như mọi khi, nói chuyện tức muốn chết.

Để ý thấy ánh mắt không tốt mấy của cô bạn gái nhỏ, ham muốn sống của Tích Bạch Thần đột nhiệt login: “Anh có bệnh.”

Mễ Lạp: “…”

“Em có thuốc.”

Mễ Lạp: “…”

“Anh phải cắn cả đời.”

Mễ Lạp: Tự nhiên bị lời tâm tình sặc mùi sến sẩm này đập vào mặt, còn cứu được nữa không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN