Ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì hắn bỗng nhíu mày, cúi nhìn xuống đất.
Ta cũng nhìn theo, thì ra cây trâm tua rua của ta đã rơi xuống đất.
Ta lập tức lạnh toát sống lưng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc tủ ta đang trốn.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ta thầm cầu nguyện hắn đừng lại gần chiếc tủ này.
Nhưng xem ra lời khẩn cầu của ta là vô ích rồi.
Hắn lạnh lùng bước tới.
Chỉ cách một cánh cửa, ta gần như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Hắn cụp mắt, chần chừ, dường như đang giằng xé điều gì đó.
Cuối cùng, tựa hồ có một cảm xúc mãnh liệt chi phối, hắn đưa tay đặt lên nắm cửa.
Ta nín thở.
Những ngón tay thon dài chậm rãi kéo nắm đ.ấ.m cửa.
Nam nhân nhìn thấy ta, ánh mắt sẫm lại.
Ta vội lấy tay che chắn, cắn môi nói: “Y phục của ta bị ướt, đang thay ở đây.”
Hắn không nói một lời, đôi mắt phượng kia lạnh lẽo thản nhiên, cứ thế nhìn ta chằm chằm.
Cứ như đang trong một đêm hè oi ả, mồ hôi ta túa ra ướt đẫm, dính nhớp khắp người.
Ta hít một hơi thật sâu, nhưng lồng n.g.ự.c lại càng phập phồng dữ dội vì quá đỗi căng thẳng.
Ánh trăng sáng trong, những đóa sen hồng phấn e ấp như sắp nhỏ giọt.
Một làn gió nhẹ thoảng qua, nụ hoa khẽ rung rinh, non nớt, long lanh, như chực chờ bung nở.
Cánh cửa bên ngoài bỗng lại có tiếng động.
“Ngũ tiểu thư ngủ chưa?” Là giọng của ma ma của Ngũ tiểu thư.
Nếu để người thứ ba nhìn thấy ta ở cùng Giang Từ Dạ trong bộ dạng xộc xệch này, thật không dám nghĩ tới hậu quả .
Trong cơn kinh hoảng tột độ, ta vội túm lấy cổ áo Giang Từ Dạ, kéo hắn vào trong chiếc tủ chật hẹp.
Hắn bị ép cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả vào tai ta khiến ta nổi da gà khắp người.
Cả người như bị ném vào biển lửa, lại như chìm nổi giữa đại dương mênh mông.
Không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể nói là vừa nóng bỏng vừa hỗn loạn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên lớp lụa mỏng màu nước dưới thân ta, mang theo ý tứ dò xét phán xét, nhưng lại không hề có chút xao động nào.
Hắn nhìn ta đến mức ta xấu hổ phẫn uất như muốn bốc cháy, hắn lại chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Mồ hôi túa ra không ngừng, ta mấp máy môi thanh minh: “Nóng quá nên đổ mồ hôi.”
Hắn khẽ nhướn mày, đưa ngón tay thon dài lau nhẹ.
Ta giật mình há hốc miệng.
Hắn quả là hiểu rõ lòng người, không hỏi thêm gì nữa: “Ngươi nói như thế nào thì chính là như thế nấy.”
“…”
Hắn ném cho ta một chiếc khăn tay, thản nhiên nói: “Không định lau sao?”
Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng như pháo hoa nổ tung.
…..
Xuất hiện cùng Giang Từ Dạ, Giang Đình Dã nhìn ta với ánh mắt có phần ngờ vực.
Lợi dụng lúc mọi người không để ý, Giang Đình Dã giả vờ lấy mứt, cúi người xuống gần sát ta, hạ giọng hỏi: “Đi đâu mà lâu thế?”
Ta nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng tai trong tủ quần áo, cổ họng không khỏi nghẹn lại: “Ta chỉ đi thay y phục thôi, ngươi quản ta cũng hơi nhiều rồi đấy.”
Ánh mắt Giang Đình Dã lướt qua cổ ta.
“Thay ở đâu.”
“Phòng của Nhị tiểu thư.”
Đúng lúc này, giọng nói của Nhị tiểu thư bỗng vang lên từ phía sau: “Mẹ nhỏ, chẳng phải vừa rồi ngươi nói muốn đến phòng ta thay y phục sao? Sao nãy giờ chẳng thấy đâu vậy?”
Ánh mắt Giang Đình Dã lập tức trở nên lạnh băng.
Gáy ta lạnh toát.
Giang Đình Dã chỉ vào chiếc đèn hoa bên cạnh, giọng điệu âm trầm: “Mẹ nhỏ, không đi thả đèn hoa sao?”
“Không cần đâu…” Ta còn chưa nói hết câu, hắn đã thấp giọng đe dọa: “Vị đại phu ta mời hình như miệng lưỡi không kín lắm.”
Ta rùng mình một cái, vội vàng ôm lấy một chiếc đèn hoa, gọi Nhị tiểu thư: “Đi thôi, chúng ta đi thả đèn hoa cầu may nào.”
Có Nhị tiểu thư ở đây, Giang Đình Dã hẳn là không thể làm gì được ta nhỉ?
Liếc mắt nhìn, Giang Đình Dã cười khẩy, tay xách một chiếc đèn đi theo ra.
Đến bờ sông, tiếng người dần thưa thớt, gần đó là những ngọn núi giả nối tiếp nhau.
Ta vừa ngồi xuống định thả đèn hoa, Giang Đình Dã đã lên tiếng: “Mẹ nhỏ, hoa tai của ngươi rơi rồi.”
Ta sờ soạng một chút, không mấy quan tâm.
Giang Đình Dã lại ra hiệu cho ta, ánh mắt hướng về phía những ngọn núi giả tối om kia: “Không đi tìm sao?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, hắn đã mấp máy môi ép buộc: “Đại phu.”
“…”
Nhị tiểu thư nói muốn cùng đi tìm với ta, vừa dứt lời, đèn hoa của nàng ấy đã bị một cơn gió kỳ lạ thổi tắt.
Giang Đình Dã nói: “Nhị muội, đèn tắt thì không may mắn đâu, muội hãy thắp lại đèn đi, ta sẽ cùng mẹ nhỏ đi tìm.”
Bất an, cực kỳ bất an.
Ta xách đèn bước vào giữa những ngọn núi giả, cổ họng cứ nghẹn lại, Giang Đình Dã như một bóng ma đeo bám cứ đi theo sau ta.
Vừa đi sâu vào trong núi giả, những tảng đá che khuất hoàn toàn tầm nhìn ra bên ngoài, Giang Đình Dã nắm lấy cổ tay ta, kéo ta về phía hắn.
Ta vô cùng kinh hãi, nhưng không thể không hạ thấp giọng: “Giang Đình Dã, ngươi muốn làm gì?”
Hắn ra lệnh cho ta giơ cao đèn lên: “Kiểm tra.”
Ta tức giận đến run người: “Chẳng phải ngươi sắp cưới Tô Tĩnh Uyển sao? Chẳng lẽ không ai dạy ngươi làm người là phải chung thủy sao?”
Giang Đình Dã cười lớn, như thể nghe được một chuyện cười động trời: “Chung thủy? Ai dạy nàng vậy?”
Ta há hốc miệng, nhất thời nghẹn lời.
Từ “chung thủy” phát ra từ miệng một nữ nhân phóng đãng như ta, quả thật có chút không phù hợp.
Đến lúc này ta mới chợt nhận ra, sự ảnh hưởng âm thầm của Giang Từ Dạ đối với ta thật sự quá lớn.
Vậy mà ta lại tin tưởng sâu sắc vào những điều hắn tin tưởng.
“Lại là ca ca của ta sao?”
“Có lẽ chúng ta cần thân mật hơn một chút, nàng mới có thể nhìn về phía ta.”
Thật vô lý!
Ta dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn ấn vào tường.
Một tay hắn khóa chặt đôi tay đang vùng vẫy của ta, một tay giữ cằm ta, ép ta phải chịu đựng.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên khe khẽ ở cửa núi giả.
“Uyển Uyển, muội có trong đó không?”
Ta vội vàng đẩy Giang Đình Dã ra, xách đèn chạy về hướng đó, đáp: “Là ta, không phải Uyển Uyển.”
Đến cửa hang, ánh đèn mờ ảo như sương khói, trong màn sương mỏng mhuynh ấy, ta bắt gặp ánh mắt Giang Từ Dạ, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
Hắn lướt mắt qua cổ tay ta, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Ta cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình có chút xộc xệch, cổ tay bị người nam nhân kia nắm chặt cũng để lại dấu vết rõ ràng.
Trong lòng ta căng thẳng, vội vàng giải thích: “Ta làm rơi hoa tai, đang tìm ở trong đó, trời quá tối, không cẩn thận va vào…”
Giang Từ Dạ cắt ngang lời ta, không một chút cảm xúc: “Ta không quan tâm đến việc ngươi đang làm gì.”
Ta sững sờ, kéo tay áo xuống che cổ tay, nhỏ giọng nói: “Ngươi đến tìm Uyển Uyển phải không? Nàng ấy đang thả đèn ở bờ sông.”
Hắn thu lại vẻ mặt, xoay người đi về phía bờ sông.