Giang Từ Dạ dường như đã say, hắn nhắm mắt, ngửa đầu dựa vào tường, không nhúc nhích, đường nét hàm dưới toát lên vẻ trầm mặc và lạnh lùng.
Ta chỉ có thể nhân cơ hội này để trốn thoát.
Sợ đánh thức hắn, ta cởi giày, xách trên tay, nhón chân, từng bước chậm rãi đi về phía cửa.
Ngay khi tay vừa chạm vào then cửa, gáy ta chợt lạnh.
Một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vòng qua eo ta, hơi thở nóng rực phả vào cổ ta.
Đôi môi lạnh lẽo mềm mại cứ thế không báo trước mà rơi xuống.
Da đầu ta tê dại, hoảng hốt kêu lên: “Giang Từ Dạ…”
Hắn không nói một lời, chỉ hôn ta một cách đầy chiếm hữu.
“Chỉ có lúc này, nàng mới ngoan ngoãn một chút.”
Giọng nói khàn khàn của hắn thì thầm bên tai ta.
Hắn đặt ta lên giường, người ta hơi lạnh, ta rùng mình một cái, đột nhiên nhớ tới lời cảnh báo trong sách y học.
Tức thì tỉnh táo, dục vọng nguội lạnh: “Giang Từ Dạ, không được.”
May mắn thay, hắn có sự kiềm chế và lễ độ đáng kinh ngạc.
Hắn từ từ ngừng hôn ta, kìm nén dục vọng, khẽ rên một tiếng, mang theo hơi rượu lạnh lẽo.
“Thật muốn giam nàng lại.”
Mặt ta tái đi, hắn lại cau mày: “Nhưng nàng sẽ không vui.”
Giọng hắn dần nhỏ lại, như tuyết rơi xuống mặt đất vào đêm đông, bí ẩn và cô độc: “Ta không có cách nào giữ nàng lại.”
Hắn tựa vào vai ta, yên lặng ôm ta, bàn tay to lớn phủ lên bụng nhỏ của ta.
Đó là một tư thế vừa bảo vệ vừa chiếm hữu.
Trong sự dựa dẫm yên tĩnh, sự hung dữ trên người hắn dần dần biến mất.
Gió bắc lạnh lẽo bên ngoài bị ngăn cách ngoài cửa, trán ta tựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, không thể không thừa nhận, người nam nhân này mang đến một cảm giác an toàn c.h.ế.t người.
Dần dần, sức nặng trên vai ta nặng hơn một chút.
Nam nhân không nhúc nhích, tĩnh lặng như một con sư tử ngủ đông.
Yên tĩnh quá mức.
Ta cảm thấy kỳ lạ, chạm vào hắn: “Giang Từ Dạ?”
Đáp lại ta, chỉ có tiếng thở đều đều.
Hắn đã ngủ thiếp đi.
Ta bỗng hiểu ra, vừa rồi hắn say rượu, không còn tỉnh táo, mới có những cử chỉ thân mật với ta.
Đợi hắn tỉnh lại, e rằng sẽ khôi phục lại ánh mắt khinh miệt và chế giễu kia.
Nghĩ đến đây, ta không dám ở lại thêm một khắc nào nữa, vội vàng gạt tay hắn ra, chạy trốn khỏi nơi này.
……
Giang Từ Dạ sẽ trở về kinh thành sau Tết Nguyên Tiêu, lần gặp mặt sau, không biết là đến khi nào.
Cho nên hiện tại, mỗi ánh mắt lén nhìn trộm hắn, tựa như đang ngắm nhìn chút tàn tro le lói cuối cùng của pháo hoa, lòng mang nỗi niềm lo sợ nó sẽ vụt tắt bất cứ lúc nào.
Đêm Nguyên Tiêu, Giang Từ Dạ dẫn muội muội ra ngoài chơi, nhị tiểu thư lại nồng nhiệt mời ta cùng đi, ta vui vẻ nhận lời.
Đây là đêm cuối cùng được ở bên Giang Từ Dạ.
Ta nghiến răng bỏ ra số tiền lớn mua một bộ y phục may bằng vải Phù Quang, hy vọng có thể nhìn thấy một chút màu sắc rực rỡ hiện lên trong mắt người nam nhân sắp lên đường kia.
Ngày Nguyên Tiêu, trời còn chưa sáng ta đã thức dậy, soi gương vẽ mày tô son, trang điểm tỉ mỉ, thử nhiều kiểu trang điểm, còn tốn công hơn cả ngày xuất giá, ta rất muốn để lại ấn tượng tốt cho Giang Từ Dạ.
Màn đêm buông xuống, lớp phấn son đã điểm xong, trong gương hiện ra một giai nhân với búi tóc cao vời vợi, nét mày ngài lưu chuyển, kiều diễm tựa đóa phù dung hé nở giữa dòng nước xanh.
Lòng ta vừa bồn chồn vừa mong đợi.
Ánh trăng mờ ảo như cuốn sách cũ kỹ, đúng lúc gõ nhẹ vào ô cửa sổ.
Ta nghe thấy tiếng cười của nhị tiểu thư, nghe thấy nàng đoan trang gọi “đại ca”, ta không chút e dè chạy đến bên cửa sổ, khẽ đẩy ra, lén nhìn người nam nhân đang đợi dưới lầu.
Hắn mặc một chiếc áo choàng xanh, tóc búi bằng trâm ngọc trắng, đứng dưới ánh trăng mờ ảo, chắp tay sau lưng, tựa như bóng hình được phác họa bằng nét mực nhạt trong cuốn sách cũ, khắc sâu vào một đoạn hồi ức không phai mờ.
Ta không nhịn được mà cong khóe môi lên.
Nhị tiểu thư phát hiện ra ta đang lén nhìn, nàng ấy không hề tiếc lời khen ngợi, mắt sáng lên, kinh ngạc thốt lên:
“Mẹ nhỏ, người thật là quá xinh đẹp!”
Ánh mắt của Giang Từ Dạ theo tiếng kêu của nàng ấy lướt qua, ta cảm thấy mình có một khoảnh khắc nín thở, hồi hộp đến cực điểm.
Ta giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết.
Hắn có thích không? Có phải đêm nay sẽ nhìn ta thêm vài lần không?
Cành lá khẽ rung, ánh trăng bị xé nát một cách dễ dàng, rơi xuống xào xạc như vụn giấy.
Giang Từ Dạ lạnh lùng liếc nhìn ta, như nhìn một người xa lạ, không chút xao động.
Ngọn lửa nhỏ trong lòng ta chợt tắt.
Hắn bế Tiểu Ngũ lên, rồi nói với nhị tiểu thư: “Đi thôi.”
Ta kéo kéo bộ gấm Phù Quang trên người, cảm thấy có chút không thoải mái.
Ăn vận long trọng như thế này, trông ta chẳng khác nào kẻ sắp sửa bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ.
Nhưng giờ đã không còn thời gian để thay y phục nữa rồi, sẽ chẳng có ai đợi ta đâu.
Ta vội vã xuống lầu, tay xách đèn, bước chân thoăn thoắt đuổi theo.
Ta vốn chỉ mong, đêm cuối cùng này có thể sống yên ổn bên Giang Từ Dạ, để lại đôi chút kỷ niệm tươi đẹp.
Để sau này khi nhớ lại, ít ra cũng là một hồi kết viên mãn.
Thì ra tất cả chỉ là do ta si tâm vọng tưởng.
Dù cùng chung một lối đi, Giang Từ Dạ cũng chẳng buồn liếc nhìn ta lấy một lần.
Đôi khi ta trò chuyện vui vẻ cùng các tiểu thư, trong lòng thầm mong hắn nói đôi ba lời, nhưng hễ ta tham gia vào câu chuyện, hắn lại im bặt.
Mỗi lần ta vừa tới gần, hắn lại sải bước chân dài, ôm Ngũ tiểu thư đi nơi khác, luôn giữ một khoảng cách nhất định với ta.
Dù có đần độn đến mấy, đến lúc này ta cũng phần nào hiểu được tâm trạng của hắn.
Vốn dĩ hắn đang vui vẻ đưa muội muội ra ngoài dạo chơi, nhưng chỉ vì có ta ở đây, đêm Nguyên Tiêu tươi đẹp bỗng chốc nhuốm màu ảm đạm.
Chắc nhìn thấy ta khiến hắn phiền lòng lắm.
Hẳn là hắn rất mong ta biến mất khỏi đây.