Hắn cúi xuống, áp trán vào trán ta, hơi thở nóng rực phả vào mặt: “Triệu Oanh Oanh, nàng có biết hôn không?”
Người này thật quá đáng, đến lúc này rồi mà hắn còn có tâm trí nghĩ đến chuyện này.
Chết tiệt, khi đôi môi mềm mại của hắn phủ lên, ta lại vô thức đáp trả.
“Ưm…” Ta bực bội vô cùng.
Hắn khẽ cười: “Tình đến thì tự nhiên mà nhận lấy thôi, chuyện này cũng chẳng có gì.”
“Chàng đừng nói nữa.” Ta lấy hết can đảm, mạnh bạo hôn hắn trong bóng tối.
Giờ lành đã điểm, khắp rừng mơ đèn đuốc bừng sáng, chủ mẫu vui mừng hớn hở xách đèn bước ra từ bóng tối.
Bà cố tình hỏi: “Con trai, con và vị cô nương này đang làm gì ở đây vậy?”
Chủ mẫu vẫn chưa nhìn rõ ta.
Giang Từ Dạ vuốt ve ta trong lòng, điềm tĩnh nói: “Mẹ, con muốn cưới nàng ấy.”
Chủ mẫu mừng rỡ khôn xiết: “Vị cô nương này là…?”
Giang Từ Dạ dứt khoát đẩy ta ra khỏi vòng tay, nhướng mày nói: “Người quen cũ.”
Ta đang nằm trằn trọc trên giường, người quen cũ cái thá gì, ta đá mạnh vào ván giường.
Ta nghĩ đến vẻ mặt như bị sét đánh của chủ mẫu lúc đó, rồi nhớ đến lời cuối cùng của bà ấy: “Muộn rồi, ngày mai đến phòng ta nói chuyện.”
Ta thật sự muốn bỏ trốn ngay trong đêm nay.
Bỏ trốn à… vì sao lại không?
Con có cha nó chăm sóc, ta nào phải bận tâm.
Nghĩ đoạn, ta vội vã bò dậy, khoác vội áo lông, xỏ giày vào chân, cất kỹ xấp ngân phiếu, rồi rảo bước ra mở cửa.
Cánh cửa vừa hé mở, ta chạm phải ánh mắt phượng sắc lạnh như băng.
Hai chân bủn rủn, ta suýt nữa quỳ xuống.
Hắn đưa tay đỡ lấy ta, ánh mắt lướt qua từng lớp áo dày sụ trên người ta, chậm rãi cất tiếng: “Nàng định đi đâu?”
“… Ta không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Giọng ta run run.
“Ừ, ta đi cùng nàng.”
Khóe miệng ta giật giật, gió lạnh từ ngoài cửa như d.a.o cứa vào mặt: “Vừa mở cửa đã thấy lạnh thế này, ta vẫn nên vào nằm thôi.”
Ta cuống quýt chui vào giường như bị lửa đốt, cuộn chặt chăn kín mít.
Hắn bình thản đóng cửa cài then, rồi thong thả người ngồi xuống mép giường: “Không thay y phục đi ngủ sao?”
“Ta, ta bắt đầu thấy buồn ngủ rồi, phải đi ngủ ngay đây, ôi chao, mắt cũng chẳng mở nổi nữa rồi, không thay đâu, lười thay lắm.”
“Ừ, ngủ đi.”
Ta mừng thầm nghĩ rằng mình đã thoát khỏi kiếp nạn, nào ngờ hắn lại điềm nhiên mở chăn của ta ra.
Toàn thân ta run lên, nghẹn ngào: “Chàng đã bảo là để ta ngủ mà.”
“Nàng cứ ngủ, ta làm việc của ta.”
“… Chàng đúng là cầm thú.”
Hắn giơ tay lên, khớp xương gõ nhẹ vào trán ta: “Thay y phục ngủ cho nàng, sao lại thành cầm thú rồi?”
Mặt ta đỏ bừng, không nói nên lời
Hắn vén áo choàng của ta lên, tức thì, những tờ ngân phiếu như tuyết bay ra, ánh mắt ta và hắn chạm nhau.
Da đầu ta tê dại: “Ta thích ôm chút đồ khi ngủ, thấy an tâm hơn.”
Hắn cười khẩy: “Không thấy vướng víu sao?”
“Có thể chịu được.”
Hắn dang rộng tay, ôm ta vào lòng: “Không thấy vướng víu là tốt rồi.”
Giọng nói trầm ấm như lửa lướt qua vành tai, khiến cả người ta nóng bừng: “Để ta tặng nàng một món đồ ôm cho ấm.”
Ta sởn gai ốc: “Không, không cần khách sáo như vậy…”
Ánh mắt hắn tối lại: “Chẳng phải nàng vừa kêu lạnh sao? Vật này cầm rất ấm tay.”
Ta suýt nữa hét lên thất thanh.
“Ngoan, đưa tay ra, nắm lấy.”
Một luồng nhiệt nóng truyền đến lòng bàn tay, ta xấu hổ không dám mở mắt.
“Triệu Oanh Oanh, nàng e thẹn cái gì chứ?”
Hửm? Cảm giác này?
Ta mở mắt, chớp chớp, thứ đang nằm gọn trong lòng bàn tay ta là một chiếc bình nước nóng ấm áp, quả thật là rất ấm tay.
Mặt ta đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Hắn dựa vào mép giường, ánh mắt dò xét như đang suy nghĩ điều gì: “Triệu Oanh Oanh, nàng đang nghĩ gì vậy? Sao mặt lại đỏ bừng lên thế?”
“…”
…………
Hôm sau, chủ mẫu tìm đến bậc cao minh để hóa giải trận pháp đào hoa.
Vị cao nhân phất tay áo: “Chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng e rằng sẽ để lại chút di chứng, song hẳn là chẳng đáng ngại.”
Chủ mẫu mặt mày hớn hở: “Đương nhiên rồi, còn gì bi đát hơn lúc này nữa?”
“Quả vậy, vẫn là phu nhân từng trải, kẻ trước nhờ ta giải, sau còn kiện ta, bảo ta xem mạng người như cỏ rác.”
Chủ mẫu nghe xong, vội kéo Giang Từ Dạ ra sau lưng mình: “Thưa cao nhân, vậy di chứng kia là gì?”
“Cũng chẳng có chi, chỉ e là công tử một năm sau sẽ đột ngột quy tiên.”
Lúc ấy, chủ mẫu vốn từ ái hiền hòa, bỗng chộp lấy bình hoa bên cạnh ném thẳng vào vị cao nhân.
“Lập tức cút khỏi đây ngay!”
Vị đại sư vội ôm chặt chiếc bình quý giá, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Đêm đó, chủ mẫu và ta tâm sự suốt canh thâu.
Dăm bữa sau, chúng ta lên chùa lễ Phật, nào ngờ xe ngựa trượt bánh, rơi xuống vực sâu.
Phủ đệ làm tang lớn, cả thiên hạ đều hay tin Dì Triệu cùng tiểu công tử nhà họ Giang đã qua đời.
Ta và con trai tạm được đưa đến một căn nhà nhỏ bên ngoài phủ đệ của Giang Từ Dạ.
Chẳng rõ vì cớ gì, khắp kinh thành bỗng rộ lên những lời đồn thổi về hắn.
Trong nội các.
Quan viên 1: “Nghe đồn chưa? Ngài Tể tướng nuôi thê thiếp bên ngoài, còn có cả con thơ rồi.”
Quan viên 2: “Hầy, ta biết từ lâu rồi, đêm dẹp loạn đó, trước mặt bao nhiêu tướng sĩ, ngài ấy ôm ấp đôi mẹ con kia, lần đầu ta trông thấy ngài ấy ôn nhu đến thế, mắt ngài ấy như muốn trào lệ. Haizz, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, theo ta thấy thì Quý phi kia thật độc ác, ai chẳng hay ngài Tể tướng thương người nhà thế nào, lại đem vợ con của ngài ấy ra uy hiếp, đáng bị tru di.”
Quan viên 3: “Hầy, ta còn biết trước cả ngươi cơ, hồi đó vào thu, một ngày thường nhật, ngài Tể tướng vốn luôn chăm chú công việc, hôm ấy lại cứ thơ thẩn, hỏi ta đến cả trăm lần về giờ giấc, vừa nghe đến giờ đi về, ngài ấy liền đứng dậy đi ngay, không ngờ trời đổ mưa to, ngài ấy không có ô, ta thấy ngài ấy còn đang nhiễm phong hàn, vội khuyên can, ngài ấy nói có người ở nhà đang đợi, phải về gấp, cứ thế xông vào mưa, hệt một chàng trai trẻ, lúc đó ta đã biết, trong phủ ngài ấy chắc chắn là có giai nhân rồi.”
“Kẻ nào dám nuôi thê thiếp?” Một giọng nói nghiêm nghị cắt ngang cuộc trò chuyện lén lút kia.
Các quan viên nhìn nhau, chỉ trỏ lẫn nhau, đồng thanh thưa: “Ngài ạ.”
Giang Từ Dạ bỗng dưng thay đổi vẻ lạnh lùng thường ngày, mỉm cười, ôn hòa nói: “Ồ, ai đã có gia thất thì đúng giờ về nhà đi thôi, đừng tốn thời gian ở đây nữa.”
“…”
“Chuyện gì thế này?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Xem ra, đời sống riêng tư của ngài ấy thật sự viên mãn. Chư vị không thấy dạo này ngài ấy lúc nào cũng hớn hở sao?”
“Hôm nọ ngài ấy cài áo không ngay ngắn, ta trông thấy trên cổ ngài ấy còn in hằn dấu son chưa phai.”
“Hứ….” Một vị quan lớn tuổi vẫn còn độc thân ôm má, lẳng lặng cầm theo công văn lui vào một góc.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“Răng ta ê ẩm quá, không muốn nghe nữa.” ……