Nhiệt độ ban đêm thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, trời tối, các hộ gia đình ở Tây Lương đang lên đèn, cao thấp đan xen, sáng tối không đồng nhất, làm huyện Chiêu như được bao bọc bởi những chiếc lồng đèn lung linh.
Đêm hè nhiều côn trùng, chúng rúc trong bụi cỏ kêu vang, ngày mai trẻ con không phải đi học, chúng đang đùa nghịch đuổi nhau khắp đường, các ông các bà thì đang tụ tập tán gẫu, không biết bếp nhà ai đang vang lên tiếng “Lách cách lang cang” của nồi chén gáo bồn, những nốt nhạc này hợp lại từ sinh hoạt của hộ dân Tây Lương, hòa thành bản dạ khúc cuối tuần. Tự nhiên và tươi đẹp.
Hạ Đằng nhắm mắt lắng nghe, để não trống không, tạm thời quên đống chuyện rắc rối sáng ngày.
Tư tưởng còn chưa bay khỏi xác thì đã bị bản nhạc chuông trong điện thoại đột ngột kéo về hiện thực.
Cô không tình nguyện mở mắt ra, về phòng lấy điện thoại.
Không phải Trần Phi Vãn, cô nhẹ nhõm thở dài một hơi. Trước khi tới huyện Chiêu, Trần Phi Vãn đổi số điện thoại mới cho cô, số cũ không cho cô dùng, vì đề phòng những người khác tìm được cô.
Trước nay Hạ Đằng chỉ nhớ được ba số điện thoại, của mình, của mẹ Trần Phi Vãn và bố Hạ Văn Trì, người đại diện cô cũng không nhớ.
Đinh Dao thì hơi ngoại lệ một chút, bởi vì số của cô ấy được làm đặc biệt, có đuôi là sinh nhật của cô. Về phần làm sao cô ấy có số bây giờ của cô… Tóm lại cô ấy là kiểu người nhiều biện pháp đa ý tưởng.
Ấn loa ngoài, Hạ Đằng cầm lược gỗ ngồi trước gương chải đầu, di động truyền đến giọng của Đinh Dao, đầu tiên là một câu “ĐM nghe máy?” Sau đó là cả tràng chửi như tát nước, “Mấy ngày rồi cậu đếm thử cho tớ xem, wechat không trả lời điện thoại không nghe máy, cậu bốc hơi khỏi thế giới này rồi? Mẹ kiếp tớ tưởng lần sau gặp cậu lại là ở trên trang nhất.”
Lại là ở trên trang nhất.
Tay Hạ Đằng dừng lại một chút rồi mới tiếp tục chải.
“Mẹ cậu cũng giỏi thật, giấu cậu kín mít, tớ mặt dày mày dạn đi vô số lần đều không nói cho tớ cậu ở đâu. Biết bao nhiêu phóng viên hóng tớ không? Họ đều cho rằng cậu ở chỗ tớ đấy.”
Đầu kia điện thoại của Đinh Dao rất ầm ĩ, tiếng người ồn ào, tiếng âm nhạc và bình rượu va chạm, nam nữ thoải mái cười vui, là âm thanh của đô thị phồn hoa, âm thanh mà cô đã từng quen thuộc nhất.
Hạ Đằng bỗng có cảm giác tách rời, thời gian cô rời thành phố cũng không dài, nhưng khi nghe thấy âm thanh từ nơi đó, cô chỉ cảm thấy xa lạ.
Thật kỳ quái, chỉ là xa lạ, không phải cô độc.
So với tưởng tượng của mình, cô càng dễ dàng, càng mau chóng quen với nơi này.
Yên lặng một hồi lâu, Đinh Dao dừng tiếng mắng chửi, hình như cô ấy đi tới nơi yên tĩnh hơn, Hạ Đằng đoán chắc là cửa quán bar, quả nhiên, bên đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng gió thổi phần phật, sau đó vang lên một tiếng “Rắc”, là tiếng bật lửa.
Đinh Dao hít sâu một hơi, thở ra, thay đổi địa điểm khiến giọng cô ấy rõ hơn rất nhiều, “Cậu không biết nói hả?”
“…”
Hạ Đằng cười không lên tiếng, nói vào điện thoại: “Cậu hút ít thôi.”
“Còn có lòng dạ thảnh thơi quan tâm tớ.”
Hạ Đằng mím môi.
“Cậu ở đâu thế?” Đinh Dao hỏi, “Không thể nói thì đừng nói, tớ cũng không phải rất muốn biết.”
Hạ Đằng biết cô ấy đang suy nghĩ cho mình, cũng không che giấu, “Về quê.”
Bà Trần Phi Vãn mà biết cô dễ dàng để lộ vị trí như vậy thì nhất định sẽ đến mắng chết cô.
“Quê quán?” Quả nhiên Đinh Dao vút giọng lên quãng tám, “Cậu mò đâu ra quê quán?”
Hạ Đằng để tóc buông thẳng, nhẹ nhàng xõa sau lưng, nhàn nhạt nói: “Sao cậu không lấy cái microphone mà kêu.”
“ĐM.” Đinh Dao tiêu hóa một chút tin tức này, giọng điệu lưỡng lự, “Bao giờ trở về?”
“Không biết.” Hạ Đằng buông lược, cầm điện thoại lên, “Trước mắt qua trận này đã.”
Thật ra cô biết, cô phải về thi đại học, nhưng đó là chuyện của gần một năm nữa. Xảy ra chuyện lần này, Trần Phi Vãn suy tính lại rất nhiều chuyện, tuổi đời và kinh nghiệm hiện tại của cô không chịu đựng nổi bất cứ sóng gió gì trong giới giải trí, cô quá trẻ, ít tác phẩm, nền tảng nông cạn, không tự giải quyết tốt hậu quả thì có chết cũng không biết chết như thế nào.
Một năm, rất nhiều chuyện đều sẽ thay đổi.
Có lẽ mọi người sẽ lãng quên cô.
Đinh Dao hỏi cô: “Tại sao không trả lời Wechat của tớ?”
Hạ Đằng nói: “Đổi tài khoản mới.”
“Cái cũ không sử dụng?”
“… Không dám đăng nhập.”
Không chỉ WeChat, tất cả ứng dụng mạng xã hội cô đều không dám đăng nhập.
“Có tiền đồ ghê.” Đinh Dao giễu cô: “Mấy chuyện vớ vẩn ấy dọa cậu thành như vậy.”
“…” Hạ Đằng lặp lại: “Chuyện vớ vẩn ấy?”
Đinh Dao vẫn mang dáng vẻ đó, kiêu ngạo, chuyện gì cũng không bỏ vào mắt.
Nhà cô có tiền, từ nhỏ đã không tuân theo lẽ thường, cả nhà đều đặt kỳ vọng vào ông anh trai mạnh mẽ giỏi giang của cô, đã có người gánh vác trọng trách nên liền nuôi thả cô. Đinh Dao vui sướng tự tại, thích làm gì thì làm, cả ngày phiêu lãng khắp nơi, quay ít video tung lên mạng, xinh đẹp lại ăn nói hùng hổ, vậy mà cũng nổi tiếng, kéo được một đám fans.
Đinh Dao thích dáng vẻ đóng phim điện ảnh của Hạ Đằng, theo cách nói của cô ấy thì là mang lại cảm xúc. Lúc đó Hạ Đằng còn chưa nổi tiếng, tất cả tin nhắn riêng đều đọc, hai người thường xuyên nói chuyện qua lại. Mặc dù một người nổi tiếng qua mạng, một người nổi tiếng qua màn ảnh, nhưng hai người đều không làm ra vẻ bát quái chuyện của nhau, không ngờ lại rất hợp cạ, quan hệ càng ngày càng tốt.
Đinh Dao đã quen làm việc tùy tính, sống thoải mái khiến người khác phải ghen tị, không thể tránh những người hay ghen ăn tức ở, khuôn mặt trời sinh bị người ta nói thành phẫu thuật thẩm mỹ, hai cánh tay xăm hình ban nhạc Queen mà cô ấy yêu thích, đáng tiếc dân mạng không hiểu tình cảm và tín ngưỡng của cô, mắng cô không biết quý trọng bản thân, mắng cô thần kinh, nói hình xăm xấu… loạn xị gì cũng có, nhưng cô nhìn vào mắt còn có thể quay một video đọc những tin nhắn ném đá đó, vừa đọc vừa cười người ta gõ chữ có lỗi chính tả.
Đây là điều Hạ Đằng không làm được.
Ở thời đại đánh chữ không cần chịu trách nhiệm này, mỗi người nổi tiếng lộ diện trước công chúng, dường như đều không tránh được những phỏng đoán ác ý và lời đồn đãi công kích.
…
“Không phải chuyện vớ vẩn thì là cái gì? Cậu trốn đến cái bóng cũng không lộ.”
“Bây giờ… thế nào?” Hạ Đằng siết chặt điện thoại, rốt cục hỏi ra một câu này.
Từ lúc rời đi cô không biết gì cả, tin tức trên mạng không dám xem, mọi chuyện đều do Trần Phi Vãn xử lý.
“Phim điện ảnh của đạo diễn Vương nữ chính đổi thành Mục Hàm Đình, bây giờ tin tức của cô ta tung bay đầy trời, đều vì giẫm lên đầu cậu, cô ả này cũng thật trâu bò.”
Mục Hàm Đình là “Nụ hoa” cùng thời với cô, tuy rằng hình tượng và phong cách của hai người khác nhau, nhưng mức độ phổ biến khá tương đồng, cô ta giống Hạ Đằng, đều đang cần gấp một tác phẩm để chuyển mình.
Lần Hạ Đằng đi thử vai, cô ta cũng ở đó.
Theo phương diện điện ảnh mà nói, Hạ Đằng phù hợp với nhân vật này hơn, nhưng cô cũng có thể bị thay thế, hay nói cách khác, ai đóng chẳng được.
Dưới sự vận hành của tư bản, thực lực và kỹ năng diễn xuất chỉ là thứ dệt hoa trên gấm.
Vào cái đêm “Xảy ra chuyện”, người thật ra thật sự xảy ra chuyện không phải là cô.
Thế nhưng, Mục Hàm Đình “Xảy ra chuyện” lại thành công ngồi lên trên.
Cô tránh thoát một kiếp lại phải nghênh đón đả kích mang tính hủy diệt.
Đinh Dao không muốn lừa cô, có thể nghe ra, mọi chuyện vẫn vậy.
Nói cách khác, nhiệt độ vẫn chưa hạ xuống.
Những “người bạn” đó vẫn không chịu đứng ra làm sáng tỏ giúp cô.
Dư luận vẫn không buông tha cho cô.
Cô trở thành một trong rất nhiều nạn nhân trước quyền lợi và tiền tài của giao dịch vạn ác, bị chìm ngập trong bóng tối vô tận của điều tiếng.