Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
Phần 23
Sáng một ngày đẹp trời, Ba Yến ăn mặc cực kỳ xinh đẹp, một thân váy trắng bồng nhẹ dài chấm gót, thướt tha uyển chuyển động lòng người. Bộ váy này là của bà Ba sai người đưa tới cho cô, bà biết cô không có váy đẹp, vậy nên bà đặc biệt tặng cho cô bộ váy này.
Ngồi trên xe, Ba Yến tò mò hết sức, cô cũng đã biết chuyện cô được lựa chọn làm cô gái dâng hương trong lễ Đạo Trần lần này. Nhưng mà cô không biết thực hư chuyện này là sao, bởi cô không hề quen biết gì với ông Hà Kỳ, cô cũng không phải là cháu nuôi của ông ấy, cô không rõ vì sao ông ấy lại muốn giúp đỡ cho cô…
Chỉ là dù cho trong lòng có thắc mắc thì cô cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài, cũng không nói chuyện này cho ai biết, kể cả là cậu Hai. Bởi cô nghi ngờ, chuyện ông Hà Kỳ đột nhiên giúp đỡ cho cô, có khả năng là do cha cô đứng ở sau lo liệu. Vì nhớ lại mấy hôm trước, cha cô có gọi cho cô, ông nói với cô là sẽ có người giúp đỡ cô trong thời gian này. Chỉ là lúc sáng hay tin cô được chọn làm cô gái dâng hương, cô có gọi ngay cho cha cô để hỏi chuyện nhưng gọi mãi cũng không thấy ông ấy nghe máy. Xem ra, chuyện này là có liên quan đến cha cô, cô phải điều tra cha cô cho thật kỹ càng mới được!
*
A Ti được bà Hai sai biểu đi theo Ba Yến, còn dì Thảo thì đang ở từ đường để đợi cô. Đáng lý dì Thảo sẽ phải đưa cô đi, nhưng vì công việc bận rộn quá, mà A Ti cũng rành đường đi nước bước ở bên từ đường, vậy nên cậu nhóc được đặc cách đi theo dẫn đường cho Ba Yến.
Từ đường của nhà họ Trần vô cùng rộng lớn với đầy đủ các khu vực riêng biệt. Dì Thảo căn dặn A Ti đưa Ba Yến đến phòng khách nhỏ, vậy nên lúc này A Ti cũng đang dẫn đường đưa Ba Yến tới gặp dì Thảo. Trên đường đi, người ra người vào tấp nập, ai cũng bận rộn làm công việc của mình. Có một số người nhìn quen mắt, cũng có một số người nhìn lạ hoắc, không thấy quen một chút nào. Chỉ là ai đi trên đường hoặc là đang làm việc mà nhìn thấy Ba Yến đi tới thì cũng đều cố ý mà dõi mắt nhìn ngắm cô một chút. Trong lòng mọi người lúc này đều đang cảm thấy cực kỳ xao động trước vẻ đẹp như bước ra từ trong tranh của Ba Yến. Thật hiếm khi nào mà có thể nhìn thấy một người đẹp như cô, xinh đẹp một cách thanh tao, trong trẻo mà rạng rỡ. Cô giống như là ánh trăng trong tuyết vậy, đặc biệt, kiều diễm và cuốn hút một cách lạ kỳ…
Thanh Yến đi theo sau A Ti, cô bị vô số ánh mắt nhìn ngắm, mặc dù biết là da mặt cô rất dày nhưng lúc này cũng không khống chế được ái ngại mà cố ý đi gần sát A Ti, cô thì thầm vào tai cậu nhóc.
– Sao… ai cũng nhìn cô vậy Ti?
A Ti cười hớn hở, gương mặt hừng hừng vẻ hãnh diện, cậu trả lời cô.
– Thì do cô quá đẹp đó cô Ba, em không phải trai thẳng mà em còn mê mẩn cô, huống chi là mọi người. Cái này là sự thật, cô đẹp thiệt, đẹp khủng khiếp!
Ba Yến bất giác đưa tay sờ sờ lên mặt mình, trong lòng cô thầm nghĩ… là cô xinh đẹp tới mức như vậy sao? Đẹp như lời mà người ta vẫn nói thật à?
Trước kia cũng có người khen cô, nhưng Đại Đại lại nói là cô đẹp cũng bình thường, con gái lớn lên đều sẽ đẹp như cô. Vậy nên cô chưa từng nghĩ là cô có vẻ đẹp khác người, cô cũng không đánh giá cao vẻ đẹp của bản thân cô. Bây giờ nhìn thấy mọi người đều tán thưởng vẻ ngoài của cô, cô mới biết là Đại Đại nhà cô trước giờ luôn cố ý dìm hàng cô… cay cú thật mà!
Mặc dù đã nhận ra bản thân đẹp thiệt nhưng Thanh Yến vẫn không huênh hoang, cô vẫn bình thường, vẫn xem mình là một con người cực kỳ nhỏ bé trong thế giới rộng lớn bao la này. Bởi vì Đại Đại nhà cô nuôi dưỡng và dạy dỗ cô theo con đường đào tạo một Cổ sư chân chính. Mà một Cổ sư chân chính thì có lối sống cực kỳ đơn giản, mọi thứ với họ đều rất vô thường, đến cả chuyện sống chết đều không quá quan trọng đối với họ, vậy thì chuyện xinh đẹp này thì có là gì!
Đi tới gần phòng khách nơi có dì Thảo đang đợi, A Ti liền quay sang nói với Ba Yến.
– Cô Ba… lát nữa em không có theo cô Ba vô trong đó được. Nhưng mà có dì Thảo, có gì cô Ba nói với dì Thảo nha, em đứng bên ngoài đợi cô Ba.
Ba Yến đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cô lo lắng, ngập ngừng hỏi A Ti.
– Mà… bây giờ cô phải đi gặp ai? Gặp để làm gì?
Nghe Ba Yến hỏi, A Ti liền quay sang căn dặn cô cẩn thận.
– Theo như em biết thì lát nữa cô Ba phải học nghi thức dâng hương, còn học thêm các nghi thức quan trọng trong lễ Đạo Trần nữa. Bữa đó cô Ba là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, cô Ba phải cố gắng nha, em tin tưởng cô Ba lắm luôn đó.
Trọng trách đột nhiên đè lên vai, Ba Yến cảm thấy hết sức hoang mang, là vừa thấy mừng cũng vừa thấy lo. Cô không dám tin là cô sẽ được chiếu cố như vậy, quá là kỳ diệu rồi.
Dì Thảo đón Ba Yến ở cửa phòng khách nhỏ, vì nghi lễ và nghi thức dâng hương cũng không phải dễ học, vậy nên Ba Yến phải ở lại đến tận trưa. Buổi trưa được nghỉ ngơi ăn trưa chừng nửa giờ đồng hồ, sau đó lại phải học tiếp, học đến gần tối mới ngưng. Vì thời gian gấp rút, việc học với thực hành phải song đôi với nhau, vậy nên cũng không có thời gian thư thả, mọi thứ đều phải đạt được hiệu quả nhanh và chính xác đến tuyệt đối.
Chú Mẩn, người cũng như tên, tính tình tỉ mỉ, cẩn mẩn đến từng chi tiết. Chú là người dạy nghi lễ cho Ba Yến, cực kỳ nghiêm khắc, lúc dạy là không cần biết người học là ai, có là thiên kim tiểu thư hay là bà lớn bà nhỏ gì đó, chú cũng đều quát mắng như thường. Ba Yến cũng bị quát vài lần, chỉ là cô cũng không cảm thấy khó chịu bức xúc gì, bởi vì có bị mắng thì mới có khôn ra. Trước thầy Đại còn mắng cô kinh khủng hơn vầy nhiều, thầy Mẩn chưa là gì so với Đại Đại nhà cô đâu.
Chú Mẩn đưa Ba Yến ra khỏi gian phòng thờ, đèn trong từ đường đã được bật sáng, hiện tại cũng không còn nhiều người như khi sáng nữa, thi thoảng mới thấy một vài người đi tới đi lui.
Chú Mẩn bước bên cạnh Ba Yến, chú vừa đi vừa thấp giọng nói với cô.
– Cô Ba chắc không giận tôi chứ hả? Tôi cũng là vì công việc thôi, cũng không muốn quở mắng cô Ba như vậy làm gì…
Ba Yến vội lắc đầu, cô thật thà đáp.
– Con không có giận chú, con nói thiệt đó. Trước kia thầy con còn mắng con ghê hơn vậy nhiều nữa đó chú.
Chú Mẩn cười cười.
– Vậy ý cô Ba là… tôi cũng ghê gớm lắm phải không? Chỉ thua thầy của cô Ba thôi?
Ba Yến ngớ người một chút, cô nhìn chú Mẩn, nhất thời lúng túng không biết nên nói thế nào. Chẳng qua là chú Mẩn cũng không cố ý bắt lỗi cô, chú chỉ nói đùa, vậy nên liền cười giải vây cho cô.
– Tôi nói đùa thôi mà, tôi biết là cô Ba không có giận tôi. Mà thực ra thì tôi cũng tán thưởng cô Ba lắm đó, cô Ba học rất tốt, thực hành cũng tốt. Cố gắng khắc phục sự tự ti nữa là được, tự tin một chút nữa là hoàn hảo rồi.
– Thật hả chú? Con học tốt thật hả chú?
Chú Mẩn thẳng thắn gật đầu, chú nghiêm túc nói.
– Tôi nói thiệt, không xua nịnh gì cô Ba. Tôi đã dạy rất nhiều người rồi, mặc dù không thể nói cô Ba là người hoàn hảo nhất, nhưng cô Ba rất có tư chất. Từ sắc thái gương mặt, dáng đi cho đến cử chỉ, tất cả đều rất hợp ý tôi. Nếu tôi có thêm thời gian đào tạo cô Ba, tôi tin chắc cô Ba sẽ là một trong những học trò hoàn hảo nhất mà tôi từng dạy.
Dừng chút, chú Mẩn lại nói, ánh mắt của chú rất ngay thẳng, không hề gian xảo nịnh nọt.
– Thú thật ban đầu nhận dạy cho cô Ba, tôi cũng không hy vọng gì nhiều đâu. Bởi người càng xinh đẹp thì càng vụng về và khó dạy, tôi không phải ghét bỏ gì người đẹp đâu nhưng tôi từng tiếp xúc với rất nhiều người như thế rồi, vậy nên tôi mới không trông mong gì ở cô Ba. Chẳng qua là cô Ba làm cho tôi rất hài lòng, cũng nhờ cô Ba mà tôi còn có chút niềm tin vào người đẹp đó nha cô Ba.
Được khen, Ba Yến nở mũi, cười khoái chí.
– Chú quá khen con rồi… con còn vụng về lắm…
– Thì vẫn còn điểm yếu mà, nhưng cũng được xếp trong hàng học sinh khá giỏi rồi, cố thêm chút nữa là được.
Hai chú cháu vừa đi vừa nói chuyện, tưởng không hợp, ai dè lại hợp không tưởng. Chú Mẩn chỉ ra những điểm yếu của Ba Yến, còn cô thì rất nghe lời, cũng thực hành lại vài động tác cho chú Mẩn xem, sai chỗ nào thì chú chỉ dạy lại luôn chỗ đó.
Vì vừa đi vừa học nên có một đoạn đường mà hai người phải đi hơn 10 phút mới đến. Lúc đến ngã ba, A Ti đã đợi sẵn Ba Yến từ khi nào, cậu nhóc là đợi để đưa cô về, đây là lệnh của cậu Hai.
Chỉ là ngay khi Ba Yến còn chưa kịp đi tới chỗ A Ti thì đột nhiên ở một lối khác, một thân ảnh cao lớn đang bước vội về phía cô. Cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt mũi người này thì anh ta đã bước gấp tới rồi kéo tay cô ôm siết cô vào lòng…
Dưới sự ngỡ ngàng khủng hoảng của Ba Yến, một giọng nói trầm ấm run rẩy khẽ vang lên bên tai. Giọng nói vừa xa lạ, cũng vừa quá đỗi quen thuộc đối với Thanh Yến…
– Nhóc con… anh tìm thấy em rồi… cuối cùng cũng tìm thấy rồi…
Đại não Thanh Yến như nổ tung, tim đập khủng hoảng vì rối bời. Đây… rõ ràng là giọng nói của anh Thiên mà… là Trần Thiên… Trần Thiên họ Trần… Trời ơi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!