Mợ Hai Nhà Họ Dương - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1928


Mợ Hai Nhà Họ Dương


Phần 3


Cu Gin bị ngã rách một đường trên trán, bác sĩ phải khâu cho thằng bé năm mũi, máu chảy ướt hết cả áo tôi. Khâu xong, bác sĩ cho truyền kháng sinh với giảm đau rồi mới cho thằng bé xuất viện về nhà. Nhìn cu Gin đang ngủ trong lòng vú Lệ mà tôi không khởi xót xa, thằng bé bình thường đã yếu, giờ lại thêm thương tích mất máu trầm trọng. Thiệt tình, tôi không biết nên ăn nói với Chính Quân làm sao đây nữa?
Nhớ lại câu nói trong đêm tân hôn, Chính Quân hứa sẽ cho tôi tất cả những gì tôi thích, đổi lại, tôi phải chăm sóc cho cu Gin thật tốt. Cu Gin ở nhà họ Dương thật sự rất đáng thương, anh ta muốn thằng bé có mẹ, muốn có người đường đường chính chính che chở cho thằng bé. Mà thật ra, nếu Chính Quân không nói như vậy thì tôi cũng không thể làm lơ thằng bé được. Cu Gin nó thật sự rất ngoan, tôi đó giờ chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào mà vừa thông minh vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện đến như vậy. Mà tôi lại là đứa thích trẻ con nữa, nên đối với Cu Gin, tôi chỉ có thương chứ không có ghét, cũng tuyệt đối không có ý nghĩ mẹ ghẻ con chồng hành hạ hay là chán ghét gì thằng bé cả. So với chuyện phải dùng nhiều mặt để tiếp đãi với những người trong nhà họ Dương, tôi lại vô cùng thích chuyện chỉ cần dùng một mặt chân thật nhất của mình để đối đãi với thằng bé. Ở ngôi nhà này, tôi vẫn là yêu quý thằng bé hơn hẳn. Một đứa trẻ ngoan, tại sao lại không yêu thương nó cơ chứ?
Hết nhìn cu Gin rồi lại nhìn xa xăm ra cửa sổ xe, suy nghĩ một lát, tôi lại lên tiếng dặn dò:
– A Mỹ, cô đừng báo chuyện cu Gin bị thương cho cậu Hai nghe, đừng để anh ấy lo lắng.
A Mỹ quay lại nhìn tôi, biểu cảm như không đồng tình:
– Sao vậy mợ Hai, chuyện lớn như vậy sao mợ không báo cho cậu biết?
Tôi nheo mắt lại nhìn cô ấy:
– Tôi nói không cần nói thì cô không cần phải nói, tôi giải quyết chuyện này được, cô không phải lo.
– Em… biết rồi mợ.
A Mỹ mặc dù khó chịu nhưng cô ta cũng không cãi lại lời tôi. Mà tốt nhất là đừng nên cãi lại vì tôi không biết tôi có thể nhịn cô ta được đến bao lâu đâu.
Chuyện lần này vẫn không nên cho Chính Quân biết, với cái tính cách của anh ta, tôi chỉ sợ là anh ta sẽ không bỏ qua dễ dàng cho chị gái của Châu Nhi. Châu Nhi mới về nhà chồng, dù sao cũng nên nể mặt Chính Vũ mà giải quyết mọi chuyện êm đẹp một chút. Tôi thì tôi không muốn làm rối mọi chuyện lên rồi đó nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nếu bên phía Châu Nhi vẫn không chịu nhận lỗi thì chịu thôi, vậy cứ để cho Chính Quân lấy lại công bằng cho con trai anh ấy.
Xe chạy thẳng vào trong sân, vú Lệ bồng cu Gin đi nhanh lên phòng, phía sau có thêm hai y tá và điều dưỡng đi cùng để kiểm tra vết thương cho thằng bé. Thấy tôi về, chỉ có duy nhất anh Cả là tới hỏi han tình hình của thằng bé, còn lại Má Lớn, Má Nhỏ với Châu Nhi vẫn ngồi im như pho tượng. Tôi biết với tính cách gia trưởng của Má Lớn thì bà ấy chắc chắn sẽ không hỏi tôi trước mà sẽ để tôi đi tới thưa chuyện, biết tính bà ấy như vậy nên tôi cũng không trách. Chỉ có Má Nhỏ và Châu Nhi, biểu cảm của hai người bọn họ giống y như là tôi đang làm chuyện gì có lỗi vậy, đây là muốn đợi tôi về để xử phạt tôi sao? Muốn bắt tôi nhận lỗi gì à?
Anh Cả lo lắng nhìn cu Gin, đợi vú Lệ bồng thằng bé đi lên lầu, anh lại quay sang hỏi tôi:
– Không cần ở lại bệnh viện theo dõi cũng được à Tiểu Lâm? Anh thấy cu Gin trông yếu quá.
Tôi khẽ lắc đầu:
– Bác sĩ nói không cần cũng được, để thằng bé ở nhà dễ chịu hơn là nằm ở viện. Ở viện ngột ngạt lắm anh Cả, với lại em có kêu thêm 2 y tá về nhà để thay băng cho cu Gin… chắc không có vấn đề gì đâu.
Anh Cả gật đầu:
– Vậy cũng được, sức khỏe của thằng bé là trên hết.
– Dạ.
Nói chuyện với anh Cả xong, tôi mới đi tới chỗ Má Lớn, tôi dịu giọng báo lại tình hình:
– Má Lớn, cu Gin cũng ổn rồi, giờ theo dõi vết may nữa là được. Có điều thằng bé mất máu nhiều quá, cũng may là không đến mức phải truyền máu ngoài.
Má Lớn nghe tôi nói, biểu cảm trên mặt bà ấy càng lúc càng dịu xuống, lại thở nhẹ ra một hơi, hai tay chắp trước ngực, mắt hướng lên cao, giọng bà mừng rỡ:
– Cảm tạ Trời Phật, may là thằng nhỏ không sao, con xin cảm tạ các Ngài.
Nói rồi Má Lớn lại quay sang tôi, bà dịu giọng nói:
– Rồi thằng nhỏ sao rồi, đã ngủ hay chưa? Nếu mà mất nhiều máu quá… vậy để Má kêu thím Điệp nói nhà bếp nấu món nào bồi bổ cho thằng bé. Tội quá, mới có chút xíu đã phải đụng tới dao kéo rồi.
Dừng một lát, bà lại hỏi tiếp:
– À con có nói cho Chính Quân nghe chưa hả An Lâm?
Tôi lắc đầu, khẽ liếc mắt nhìn sang Châu Nhi:
– Dạ, con vẫn chưa nói, đợi xem thế nào rồi mới báo cho anh ấy hay.
Má Lớn gật gù tỏ ra hài lòng:
– Con làm vậy là đúng, chuyện gì cũng nên bình tĩnh giải quyết. Công việc làm ăn của chồng con vẫn là quan trọng hơn…
Tôi gật gật đầu đồng ý với ý kiến của Má Lớn, chồng tôi đi công tác được hai ngày rồi, theo đúng lịch thì còn 5 ngày nữa anh ta mới về. Lần đi công tác này có cả ba chồng tôi cùng đi, nghe nói là công việc quan trọng, vì thế nên tôi cũng không muốn làm phiền đến anh ta. Phần nữa, tôi thật sự không biết phải giải thích với Chính Quân như thế nào, anh ta mới đi có hai ngày mà cu Gin đã thành ra như thế… thật khó ăn khó nói mà.
Lại ngó qua Má Nhỏ với Châu Nhi, suốt từ nãy tới giờ hai người bọn họ vẫn chưa lên tiếng hỏi thăm cu Gin một câu nào. Mà đã không hỏi thăm, vậy tôi cũng không rảnh mà nói đến. Nếu đã muốn làm pho tượng thì cứ làm pho tượng, bà đây chẳng sợ!
Má Lớn thấy không khí có chút trầm mặc, bà lại lên tiếng:
– Đợi thằng Quân về, con cứ lựa lời mà nói với nó chuyện của cu Gin, cứ bảo là thằng bé chơi ngoài vườn rồi không may ngã xuống đất bị thương… cứ nói vậy là được.
Tôi nhìn bà ấy rồi lại khẽ liếc sang gương mặt nặng nề của Châu Nhi, tôi trả lời:
– Cu Gin hiểu chuyện hết rồi Má Lớn, con sợ là thằng bé nó tự nói cho anh ấy nghe…
Má Nhỏ vẫn là không nhịn được, bà cất giọng lanh lảnh:
– Nó là con nít, cô dặn nó thì nó im chứ có gì mà khó. Chẳng qua là cô không muốn làm im chuyện mà thôi, tôi nghe Châu Nhi nói hết rồi, tôi…
Không đợi bà ấy nói hết câu, tôi đã trực tiếp cắt lời:
– Dạ thưa Má Nhỏ, cu Gin là con trai của con, con của con thì con xót, vì cớ gì mà con phải dặn thằng bé nói dối. Thằng bé bị ngã như vậy cũng chẳng thấy ai nói một câu xin lỗi, nếu đã không xin lỗi, con cũng chẳng cần phải nhọc tâm dằn chuyện này xuống làm gì.
Má Nhỏ nhìn tôi với ánh nhìn cau có, bà lớn tiếng:
– Cô nói vậy là có ý gì? Cô muốn ai xin lỗi, cô nói rõ ra đi.
Tôi quay sang nhìn hai người bọn họ, cũng chẳng có chút sợ hãi gì, tôi thẳng thừng đáp:
– Con muốn chị gái của thím Ba phải xin lỗi cu Gin một tiếng, ý con là như vậy.
Châu Nhi trừng lớn mắt ra nhìn tôi, cô ấy giống như kiểu là không tin tôi có thể nói được ra những lời như thế. Má Nhỏ thì khỏi nói cũng biết bà ấy ngạc nhiên về tôi đến thế nào rồi, hai mắt bà ấy trừng ra như thiếu điều muốn nuốt sống tôi luôn vậy.
Châu Nhi cuối cùng vẫn là không nhịn được, cô ta cất tiếng khó chịu:
– Chị Hai, chuyện có chút xíu mà chị làm gì cho phức tạp lên vậy. Cu Gin dù sao cũng đã bị thương rồi, cùng lắm… cùng lắm thì nhà em đền tiền cho chị vậy.
Tôi cười nhạt, hỏi tới:
– Trời ơi thím Ba… thím nói đền tiền là đền tiền thế nào? Thím đền được bao nhiêu, sức khỏe của cháu trai nhà họ Dương này… thím đền được bao nhiêu?
Châu Nhi lúng túng, cô ấy vẫn cố chống chế:
– Thì chị cứ ra giá đi, bao nhiêu em cũng đền.
Tôi lại cười, xem câu nói của cô ấy chẳng lọt vào tai:
– Vậy đi, cứ đền cho con trai tôi 5 tỷ, tôi ém chuyện này xuống cho cô.
Châu Nhi sững sốt đến há hốc mồm, cô ta giận dữ, hét lên:
– Chị vừa vừa thôi chứ chị Hai, vết thương như vậy mà 5 tỷ?
– Thì do cô muốn đền tiền, tôi ra giá như vậy, cô nhắm đền được thì đền, sao phải thắc mắc?
Má Nhỏ quát tháo ầm lên:
– An Lâm, cô vừa vừa phải phải thôi, đừng cạy vết thương nhỏ xíu của thằng Gin mà bắt nạt Châu Nhi. Thằng Quân không cho cô tiền à, để cô phải moi tiền chỗ con dâu tôi? 5 tỷ? Một chút xíu như vậy mà 5 tỷ? Cô cũng biết cách làm tiền lắm… giỏi… giỏi.
Tôi nhìn hai mẹ con bà ấy, vẫn là thái độ kiên quyết trước sau như một:
– Cái này là do thím Ba muốn đền tiền, sao Má lại nói là do con moi tiền. Nếu cảm thấy giá này không hợp lý thì xin lỗi đi, con cần một lời xin lỗi thỏa đáng.
Châu Nhi lại nói:
– Chị Hai, nếu chị đã không nể mặt như vậy thì để em nói luôn, lỗi là do cu Gin trước, nếu nó không giành đồ chơi với cu Thóc thì cu Thóc đã không đẩy nó ngã. Trẻ con chơi với nhau xô xát nhau là chuyện bình thường, sao chị cứ thích bắt lỗi một đứa trẻ chưa hiểu chuyện vậy?
Đợi mãi cô ta mới nói ra câu này, đúng là ngang ngược, hành xử cùng lời nói đều ngang ngược như nhau.
Tôi nhìn Châu Nhi cười nhạt một cái rồi mới đứng dậy phủi phủi váy áo, đi một vòng thật nhẹ nhàng đến chỗ cô ta. Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì tôi đã chộp nhanh lấy bình hoa sứ nhỏ trưng trên tủ, tôi quơ đến trước mặt Châu Nhi, hành động không khác gì là muốn đập bình hoa sứ vào đầu cô ấy. Tất cả mọi người đang ngồi ở đó đều sững sốt trước hành động của tôi, Châu Nhi thì mở to mắt ra nhìn chăm chăm về phía tôi, miệng hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy đầu che chắn kỹ càng. Đang lúc căng thẳng, tôi lại đặt bình hoa sứ xuống bàn, tôi chỉ vào bình hoa, cười nhạt:
– Nếu tôi đập bình hoa này vào đầu cô… thì cô muốn xử tôi như thế nào?
Châu Nhi mặt mày xanh tái, hai tay cô ta run run, giọng lạc hẳn:
– Chị dám… chị dám…
Má Nhỏ có vẻ giận đến đỏ mặt, bà ta đứng dậy đẩy tôi một phát, biểu cảm giận dữ:
– Cô muốn làm gì? Cô mà đụng đến con bé thì đừng trách tôi độc ác?
Tôi nhìn bà ấy, cười nửa miệng:
– Chỉ mới có như vậy mà Má đã sót con dâu đến thế này rồi, còn đằng này… cu Gin là bị xô ngã đến tét đầu chảy máu phải may 5 mũi kim mà các người xem như là chuyện nhỏ. Chuyện nhỏ? Chuyện nhỏ quá hay sao? Năm mũi kim là chuyện nhỏ lắm à?
Tất cả im bặt, tôi lại quát lên:
– Nếu trong ngày hôm nay, chị gái của thím Ba không đến đây xin lỗi cu Gin… thì lúc đó… Má Nhỏ đừng trách con không nể mặt. Trẻ con còn nhỏ không biết gì nhưng người lớn thì phải biết cư xử chứ, nếu đổi lại là cu Gin đẩy ngã thằng bé kia đi, chắc thím Ba đã không để yên cho cu Gin rồi.
Ngừng một chút, tôi lại nói:
– Con cháu nhà thím Ba quý, vậy con cháu nhà họ Dương này không quý à? Nếu đã không quý, không xem trọng nó… vậy đi, để con đến thưa chuyện với ông nội rồi thưa chuyện với ba… để bọn họ phân xử giúp cho con vậy.
Thấy tôi có ý muốn mời ông nội đến, Má Nhỏ liền quát giữ tôi lại, bà ấy nhìn nhìn tôi, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn là xuống nước:
– Chuyện đâu còn có đó, cô không cần phải nhọc đến Ông Nội. Ông lớn rồi, cần được nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Tôi khẽ cười, lại nói:
– Vậy chuyện này…
Má Nhỏ nhìn sang Châu Nhi mặt mày cau có, bà ta bực dọc nói:
– Một lát nữa con nói với chị gái hỏi thăm cu Gin một tiếng, dù sao cũng là cháu của con đẩy ngã cu Gin. Chuyện bé tốt nhất đừng xé ra to, cư xử phép tắt một chút.
Nói rồi, bà ấy hậm hực đi thẳng vào trong, để lại Châu Nhi mặt mày méo xệch ngồi nhìn tôi. Tôi lúc này cũng chẳng để ý đến cô ta, tôi chỉ nhàn nhã đi đến chỗ của mình rồi ngồi xuống. Đụng đến tôi thì được, đụng đến con tôi, tôi thề sống thề chết với các người.
Châu Nhi im lặng một lát, lát sau, cô ấy có nói sẽ để chị gái đến thăm cu Gin. Tôi nghe xong chỉ gật đầu đồng ý chứ cũng không muốn làm khó dễ gì cô ta. Tôi đây chẳng cần tiền nhưng tôi cần sự công bằng. Nếu ngay từ đầu chị em nhà cô ấy biết chuyện đến hỏi thăm cu Gin thì tôi đã không làm khó dễ đến mức này. Con của các người là vàng thì con tôi cũng là ngọc, cớ gì tôi lại để cho cu Gin phải chịu thiệt thòi. Đùa, cả hai đều là dâu, chỉ cần tôi không sai thì dù là chuyện nhỏ tôi cũng không muốn mình chịu thiệt thòi. Muốn bắt chẹt tôi à, lại đi ngủ để mơ đi!
………………………….
Tối ngày hôm ấy, mẹ của Châu Nhi dẫn theo chị gái cô ấy đến thăm cu Gin. Cũng chẳng phải nhà mẹ Châu Nhi không hiểu chuyện mà là do Châu Nhi không muốn hiểu chuyện. Vốn dĩ chị gái cô ấy đã muốn ở lại xem cu Gin thế nào, nhưng Châu Nhi không đồng ý, cô ấy bảo chị ta cứ đưa cu Thóc về trước đi. Đúng là tiểu thư được yêu chiều quá nên quen, cứ luôn nghĩ mọi người phải phục tùng ý kiến của mình. Đã thế lại thêm quả mẹ chồng ngang ngược, dung túng cho con dâu làm càn nữa chứ, đúng là trời sinh một cặp, mẹ nào con nấy.
Bên sui gia đã qua thăm hỏi nên Má Lớn buộc lòng phải mời Ông Nội ra mặt một chuyến. Đợi sau khi gia đình Châu Nhi về, Ông Nội liền kêu Má Nhỏ và Châu Nhi đến giáo huấn một trận. Ông Nội bình thường không ở chung nhà với bọn tôi, ông có một gian nhà riêng, thường ngày ở trong nhà luyện viết thư pháp, chỉ rảnh rỗi ông mới sang nhà chính này uống nước trà chơi với cu Gin. Vì chuyện này Má Nhỏ có ý không muốn để cho ai biết nên trong lúc tôi đưa cu Gin đi bệnh viện, bà ấy dặn tất cả người làm không được truyền tin cu Gin bị thương ra ngoài, thành ra Ông Nội đến giờ mới được biết.
Giáo huấn bọn họ xong, Ông đích thân lên thăm cu Gin, cu Gin lúc này đã tỉnh dậy, thằng bé hơi quấy vì vết thương đau nhức. Lại thấy Ông Cố lên thăm nên làm nũng khóc một trận dỗ mãi mới chịu nín. Ông Nội xót cháu cố nên cho bác Thuận quản gia đi mời bác sỹ chuyên khoa về kiểm tra cho cu Gin. Nghe bác sỹ nói là không sao, Ông mới yên tâm mà đi xuống.
Ông Nội rất quan tâm đến thế hệ sau này, đặc biệt là quan tâm đến cu Gin và cháu cố của nhà họ Dương. Bởi thế nên Má Nhỏ mới sốt sắng hối thúc Châu Nhi mau mau sinh con, lại phải canh trứng các thứ để sinh được đứa đầu là con trai mới chịu. Đến cả bé Thà cũng phải công nhận là Ông Nội rất mong cháu cố, một phần điều kiện của việc chia gia tài cũng bao gồm luôn cả chuyện sinh được cháu nối dõi cho nhà họ Dương. Nhắc đến chuyện này, tôi lại thấy bản thân mình có chút may mắn. Cũng may là chồng tôi đã có cu Gin, áp lực của tôi cũng giảm nhẹ xuống một nửa. Thật ra ấy, tôi cũng chẳng mấy hứng thú với trò chia gia tài của hào môn đâu, nhưng xuất giá tòng phu, dù không muốn cũng phải giúp chồng mình một tay. Bởi hỏi thử người trên thế gian này, ai mà không muốn có thật nhiều tiền, thật nhiều của cải, đó không phải thực dụng, đó gọi là sống thực tế. Có nhiều tiền chưa chắc đã hạnh phúc nhưng nếu có thật nhiều tiền thì chắc chắn sẽ sung sướng, sự thật. Thử nghĩ đi, nếu mà vừa khóc vừa đắp mặt nạ bằng tiền thì nỗi buồn nào cũng sẽ được vơi đi mà thôi.
Cả đêm hôm ấy, tôi ngồi canh chừng cu Gin đến ngủ gật. Thằng bé bị đau nên quấy khóc suốt, cả hai người vú Lệ và A Mỹ đều đuối sức, tôi lại xót ruột nên không sang phòng thằng bé là không được. Cũng may là sau khi uống thuốc giảm đau, thằng bé đỡ đau hơn một chút nên chịu đi ngủ. Mà tôi lại sợ nửa đêm cu Gin khóc quấy nên đành ôm mền ôm gối sang phòng ngủ cùng với thằng bé, để cho vú Lệ với A Mỹ ngủ ngon giấc, sáng còn thay ca cho tôi ngủ.
Trông trẻ đã mệt, trông trẻ bị bệnh bị thương lại còn mệt gấp đôi. Tôi đây chưa sinh con đã hiểu được lòng người mẹ rồi đây này. Bởi người ta nói đúng, chẳng có cái cực khổ nào bằng cái cực khổ nuôi con cả… tấm lòng người mẹ thật sự quá mức cao cả.
………………………
Nói là giấu nhẹm chuyện này với chồng tôi thì cũng không được, trong lúc tôi đang suy nghĩ đến đau cả đầu không biết nên nói với Chính Quân thế nào thì lại có điện thoại của anh ta gọi đến. Thấy số của anh ta, tôi lại suy nghĩ mất nửa ngày mới dám nghe máy…
– Cô đang ở đâu?
Nghe anh ta hỏi, tôi liền trả lời:
– Tôi… tôi đang ở nhà, có gì không vậy?
Giọng anh ta nặng thêm một chút:
– Cu Gin đâu? Đưa tôi nói chuyện với thằng bé.
– Bây giờ luôn á?
– Phải, ngay bây giờ!
Nghe giọng anh ta như vậy, tôi tự dưng lại thấy run run trong lòng. Chả nhẽ anh ta biết chuyện rồi sao, sao giọng nói lại dữ tợn đến như vậy?
Từ chối không được, tôi đành đưa máy cho cu Gin nghe. Thằng bé vừa nghe điện thoại của cha mình vừa gật đầu lia lịa, giọng lí nhí ngoan ngoãn vô cùng. Nghe cái cách thằng bé trả lời, tôi đoán chắc là Chính Quân đã biết chuyện. Èo, tầm này thì căng rồi, căng rồi đây…
Phải mấy phút sau thằng bé mới đưa điện thoại lại cho tôi, cu cậu bảo là Chính Quân muốn nói chuyện với tôi. Nhận lại máy, tôi vừa thấp thỏm lại vừa cố tỏ ra bình tĩnh, tôi dịu giọng, nói:
– Tôi nghe đây.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng trầm khàn:
– Cô hay thật đấy, lại dám âm mưu qua mặt tôi.
Tim tôi đập “thịch” một phát, mặt mũi cũng méo xệch đi:
– Tôi… thật ra tôi cũng không cố ý muốn giấu anh đâu…
Bên kia hừ lạnh một tiếng:
– Muốn hay không muốn gì thì cô cũng đã giấu, đợi đó, tôi về tính sổ với cô sau. Chăm sóc cu Gin cẩn thận, nhiệm vụ của cô.
Tiếp theo đó là tiếng tút tút kéo dài trong vô vọng, tôi nghe mà thấy não hết cả ruột gan. Làm sao anh ta biết được nhỉ, ai nói cho anh ta nghe vậy nhỉ?
Suy nghĩ một lát, tôi lại quay sang cu Gin đang chơi game trên điện thoại, tôi hỏi thằng bé:
– Gin, khi nãy ba nói gì với con vậy?
Cu Gin buông điện thoại xuống, thằng bé nhíu mày nhìn tôi, giọng non nớt lí nhí:
– Ba nói cu Gin lớn rồi, có đau cũng ráng nhịn lại… không được khóc nhè… phải nghe lời mẹ… không được làm nũng mẹ…
Tôi lại hỏi:
– Chỉ vậy thôi hả Gin? Ba có nói thêm gì không con?
Cu Gin lắc đầu:
– Dạ hết rồi.
Ái chà, xem ra vẫn còn tốt, vẫn chưa đến mức chửi tôi trước mặt cu Gin. Tốt… vẫn còn tốt!
………………………….
Sau chuyện của cu Gin, mối quan hệ của tôi với Châu Nhi có chút gượng gạo không còn tự nhiên như trước nữa. Chú Ba Vũ có đến gặp tôi rồi xin lỗi chuyện của Châu Nhi, chú ấy nói cô ấy còn trẻ người nên cư xử chưa được chín chắn. Tôi nghe thì nghe vậy chứ cũng không có ý trách cứ hay là bỏ đá xuống giếng để làm gì. Nếu so về tuổi tác, tôi với cô ấy có khi bằng tuổi nhau chứ chẳng chơi. Mà thôi đi, người ta đã nhận lỗi như vậy, tôi cũng không nên bắt bẻ hoài làm gì. Đã là chị lớn thì phải biết nhường em, như thế mới ngoan!
Đến hết ngày công tác mà chồng tôi vẫn chưa về, tôi có đến hỏi ba chồng thì nghe ông ấy nói anh còn có việc phải ở lại giải quyết. Nghe thì rất thuyết phục nhưng sao tôi thấy ba chồng tôi có chút lạ lạ, cụ thể là ông ấy không có nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện. Kiểu cách có chút trốn tránh không muốn nhắc nhiều đến chồng tôi. Sao vậy nhỉ? Bộ có chuyện gì mà tôi không được biết hay sao nhỉ?
Hai ngày sau, trong lúc cả nhà đang dùng cơm thì người làm chạy vào báo chồng tôi về đến. Cu Gin đang chơi ở ghế sô pha, cu cậu nghe tin ba về liền nhảy xuống ghế chạy ào ra đón. Tôi nghe tin chồng về nên cũng bẽn lẽn đi ra, nói gì thì nói cũng là vợ chồng với nhau, trước mặt mọi người cũng nên tình cảm một chút cho đúng phép tắt. Cu Gin chạy trước, tôi đi theo sau, sau lưng tôi là A Mỹ, mới vừa thấy bóng dáng của Chính Quân đằng trước, chưa kịp mở miệng chào đón anh ta thì lại nghe được tiếng ríu rít nói cười không ngớt. Bước chân hơi chậm lại, trong lòng cảm thấy có chút ngạc nhiên, lại có chút cảm giác là lạ khó tả…
Oầy, cô gái xinh đẹp đang đi cùng với chồng tôi là ai vậy? Sao lại thân thiết đến mức khoát tay khoát chân tình cảm đến thế nhỉ? Là ai… là ai mà có thể khiến chồng tôi cười tươi khi nói chuyện… rốt cuộc đây là ai?
Hay… có phải đây là… Tiểu Kiều?!
____________________
❌ TƯƠNG TÁC CHO EM NHA CẢ NHÀ ƠI, EM CẦN CÁI LIKE + CMT + SHARE CỦA MỌI NGƯỜI LẮM LUÔN Ý. ỦNG HỘ CHO EM NHAAA.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN