Mợ Hai Nhà Họ Dương
Phần 34
Chuyện của Chính Thành năm xưa coi như được giải quyết trước một nửa, Chính Quân chưa có ý định vạch trần mọi chuyện, anh ấy cảm thấy bấy nhiêu bằng chứng là chưa đủ để đem ra nói chuyện với mẹ con Má Lớn. Còn riêng tôi, tôi thật không dám tin một người nhã nhặn như anh Cả lại làm ra loại chuyện tán tận lương tâm đó. Nói sao bây giờ nhỉ, lúc đó anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ cơ mà? Một đứa trẻ mà đi giết người… trời ơi… tôi phải gọi loại chuyện đó là gì đây?
Công chuyện của Chính Quân vẫn chưa giải quyết xong nên hiện tại anh vẫn chưa về, còn chuyện của chú Bá, tạm thời đã có trợ lý Minh lo nên tôi coi như cũng an tâm được phần nào. Về chuyện bữa trước, Chính Quân đã nói là không có làm nên cũng không ai dám nói ra nói vào định tội cho anh ấy. Vả lại, hôm đó Chính Quân xoáy sâu vào vấn đề động chạm đến quá nhiều vị nên chắc chắn bọn họ sẽ không đem chuyện này nói tới nói lui đâu, bọn họ còn sợ liên lụy tới nữa mà, dễ gì mà làm chuyện bất lợi cho mình.
Má Nhỏ sức khỏe ổn định hơn được chút, vú Hiền cũng không còn thấy vị bác sĩ tâm lý kia đến khám cho bà ấy nữa. Về phần Má Lớn, bà ấy trước thế nào, sau vẫn y như vậy, vẫn nhàn hạ tập dưỡng sinh, đi mua sắm đều đều, không thấy một chút gì là lo lắng sợ hãi. Vì đã biết được cái chết của Chính Thành là có liên quan tới anh Cả và Má Lớn nên khi thấy biểu hiện ung dung của bà ấy, tôi mới công nhận là lời của Chính Quân nói quả thật là có cơ sở. Đúng thật là có sự trùng hợp đến đáng nghi ngờ, nếu Má Nhỏ đã không có liên quan đến cái chết của Chính Thành… vậy thì cớ gì bà ấy lại sợ hãi đổ bệnh như vậy? Nhớ bữa đó lúc Chính Quân xoáy sâu vào vấn đề, Má Nhỏ bà ấy sợ đến mức lật đật kéo Chính Vũ rời đi. Mà bà ấy càng làm vậy thì mọi người lại càng nghi ngờ… công nhận là lạ thật!
Cu Gin đến tuổi nhập học nên sáng này tôi đưa cu cậu đến trường để tham quan, cho cậu làm quen từ từ với môi trường giáo dục rồi đợi ngày khai giảng là cho cậu đi học. Vú Lệ thương thằng bé không nỡ rời nên cứ nói với tôi từ từ rồi hãy cho cu Gin đi học, tôi cũng thương nhóc con nhưng chuyện nào ra chuyện đó, trẻ con đến tuổi thì vẫn phải đi học, đi học cho có bạn lại còn được học thêm nhiều điều bổ ích, nhiều thứ mới mẻ, để ở nhà chăm hoài cũng không phải là cách hay.
Cho cu Gin tham quan trường lớp xong, tôi định là đưa cu cậu đi ăn kem thì vô tình lại thấy được xe của anh Cả đang dừng trước cổng trường học. Thấy tôi, anh ấy bước xuống xe, bước đi có hơi khập khiễng, anh ấy đi tới xoa đầu cu Gin rồi cười nói với tôi:
– Hai mẹ con định về nhà à?
Tôi gật gật, biểu cảm vẫn vui vẻ như bình thường:
– Em định đưa con đi ăn kem rồi về, mà sao anh Cả lại ở đây?
Anh Cả bồng cu Gin trên tay, anh nói:
– Bạn anh là hiệu trưởng của trường này, anh đến có chút việc… vô tình gặp được hai mẹ con em.
Nói rồi, anh lại quay sang nói với cu Gin:
– Bác Cả đưa con đi ăn kem nha, Gin chịu không?
Cu Gin cười đến rực rỡ:
– Dạ chịu.
Thấy cu Gin vui đến cười tít cả mắt, tôi lại không nỡ từ chối thành ý của anh Cả. Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ không có suy nghĩ gì đâu, chỉ là kể từ khi biết anh Cả có liên quan đến cái chết của Chính Thành, tôi đâm ra không còn đủ sự tôn trọng dành cho anh ấy như trước kia nữa. Nhưng mà… ván bài chưa lật, diễn thì vẫn phải diễn thôi, bản thân tôi nên đề phòng nhiều hơn là được, cũng không thể nói muốn xa cách là xa cách được ngay đâu. Hơn nữa, chuyện anh ấy cứu tôi bữa cháy hôm đó, tôi vẫn chưa nói được một tiếng cảm ơn đàng hoàng tử tế.
Cho tài xế về trước, tôi với cu Gin đi theo xe của anh Cả đến cửa hàng kem. Vào trong quán, tôi gọi cho cu Gin kem vani socola rồi mới quay sang hỏi anh Cả:
– Ở đây có kem vị đào vừa mới ra, anh muốn ăn thử không?
Anh Cả nhàn nhã lắc đầu:
– Anh không ăn được đào, gọi cho anh kem vani là được.
Tôi lại hỏi:
– Anh không thích ăn đào á?
– Không, anh dị ứng với đào.
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh ấy:
– Vậy là cu Gin giống anh rồi, thằng bé cũng dị ứng với đào.
Anh Cả cũng thoáng ngạc nhiên, lại quay sang xoa xoa đầu cu Gin, anh nói:
– Ra là cu Gin giống bác chứ ba con lại thích ăn đào lắm đó.
Cu Gin lắc đầu khó chịu nói:
– Đào ăn vào bị ngứa, con không thích trái đào đâu.
– Bác cũng không thích, vậy lát con cho bác ăn ké kem vani với con được không?
Cu Gin gật gù:
– Dạ được.
Nhìn hai bác cháu bọn họ vui vẻ, lại nhìn thấy nụ cười rực rỡ trên môi cu Gin, tôi bất giác cũng thấy vui vẻ theo. Cũng không hiểu sao tôi lại có tình cảm với cu Gin nhiều như vậy nữa, thật sự tôi thương thằng bé như con ruột của tôi vậy ấy.
Gọi xong ba suất kem, đúng là kem ở đây ngon thật, chỉ có điều hơi đắc tiền một chút. Cu Gin khoái chí ăn đến hơn một suất rưỡi kem, ăn luôn cả phần của anh Cả. Trong lúc cu cậu đang mải mê ăn kem, anh Cả mới nhìn về phía tôi, anh ấy hỏi:
– Chính Quân đi khi nào thì về?
Tôi lắc đầu trả lời:
– Em không biết nữa, anh ấy cũng không nói khi nào thì về.
– Anh thấy… thiệt thòi cho em quá.
Tôi cười cười, múc một ít kem cho vào miệng, tôi nói:
– Em thấy cũng tốt, không thiệt thòi gì đâu. À quên nữa, chuyện hôm bữa nhà cúng bị cháy, em vẫn chưa nói được lời cảm ơn đàng hoàng với anh… anh Cả… cảm ơn anh đã cứu em… cảm ơn anh thật nhiều.
Anh Cả nhìn về phía tôi, biểu cảm trên mặt dịu dàng đến lạ:
– Là chuyện mà anh nên làm, nếu đổi lại là Trâm hay là Châu Nhi… anh vẫn sẽ làm như vậy mà.
Nghe anh ấy nói như vậy, tôi dù biết cũng không nói thêm, chuyện của tôi và anh Cả, tốt nhất đừng để phát sinh thêm bất kỳ chuyện gì. Tấm lòng của anh ấy, tôi kiếp này dù có chết, cũng không thể báo đáp được….
– Nhưng dù sao em vẫn phải cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều… chầu kem này… coi như em trả lễ cho anh nha… có được không?
Anh Cả cười lớn:
– Như thế thì lợi cho em quá rồi còn gì?
Tôi cũng cười theo:
– Anh Cả đại nhân đại lượng… đừng so đo với em một ly kem có được không?
– Chấp nhận thành ý của em, người lớn không so đo trẻ con.
Nhìn vào nụ cười rực rỡ trên gương mặt nam thần của anh Cả, tôi thật sự vừa buồn cũng vừa tiếc. Giá như anh ấy không liên quan đến cái chết của Chính Thành, cũng giá như… cả anh ấy và Chính Quân đều không sinh ra ở Dương gia… như vậy có thể bọn họ đã là anh em tốt của nhau… thật là tiếc!
Ngồi thêm lát nữa, cả điện thoại của tôi và anh Cả cùng reo lên, tôi nghe máy tôi, còn anh Cả thì nghe máy của anh ấy. Tôi nghe điện thoại mà trong lòng cảm thấy hoảng loạn vô cùng, đợi đến khi tắt điện thoại, tôi chỉ nói được vài chữ gọn nhẹ:
– Châu Nhi… sảy thai rồi.
Anh Cả nhìn tôi, biểu cảm ngưng trệ, anh ấy nói:
– Để anh đưa cu Gin về, em vào bệnh viện với Chính Vũ đi.
Giao cu Gin lại cho anh Cả, tôi liền bắt xe đi đến bệnh viện, lúc tôi đến nơi, nhé mẹ Châu Nhi đã tới, bên nhà chồng thì có tôi, Má Lớn, Má Nhỏ với Chính Vũ. Chị Loan chân vẫn còn đau, đi đứng hơi khó khăn nên chị ấy không tới được. Thấy Chính Vũ ngồi thẩn thờ trên ghế, Má Nhỏ gương mặt xanh xao không huyết sắc ngồi cạnh bên, tôi mới gật đầu chào hỏi phía thông gia rồi đi tới chỗ Má Lớn. Má Lớn thấy tôi, bà ấy nặng nề hỏi:
– Tới rồi hả con? Ngồi xuống đi.
Tôi ngồi cạnh bên Má Lớn, nhất thời cũng không biết nói gì, đợi thêm lát nữa, bác sĩ ở trong đi ra, bà ấy yêu cầu người nhà kí tên vào giấy để phía bệnh viện tiến hành làm việc. Đứa bé trong bụng chết lưu từ hôm trước, mãi đến hôm nay mới có triệu chứng đau bụng sinh non. Chính Vũ đi rồi, ở phía này chỉ còn lại tiếng khóc thút thít của mẹ Châu Nhi, còn Má Nhỏ thì lặng người, đến nói nói cũng không được. Đợi xong hết mọi việc, tôi với Má Lớn mới đưa Má Nhỏ về nhà trước. Má Nhỏ sức khỏe kém nên xin phép bên thông gia về trước, ngày mai bà ấy lại lên. Ba người bọn tôi ngồi cùng một xe, nhất thời trong xe không có một tiếng động hoặc là tiếng nói chuyện nào. Bình thường không thích Châu Nhi là vậy nhưng khi nghe cô ấy mất con, tôi thật sự cũng không thấy vui vẻ gì. Nhìn gương mặt xanh xao của cô ấy, kèm theo biểu cảm khủng hoảng của Chính Vũ, lòng tôi đã buồn lại còn buồn hơn. Vợ chồng chú ấy thương con đến như thế mà…
Những ngày sau đó, nhà họ Dương luôn mang một bầu không khí nặng nề, kể cả ông nội cũng buồn đến mức bỏ bữa. Má Lớn ở trên phòng tụng kinh cả ngày, Má Nhỏ đi đi về về, Chính Vũ cũng không thấy mặt mũi đâu vì bận chăm vợ ở viện. Sau khi xuất viện, Châu Nhi về nhà mẹ ở cử, Chính Vũ không ở bên đấy nhưng chú ấy đi đi về về vì còn bận công việc ở công ty. Nhà chồng tôi thời gian này có người cũng như không có người, không khí ảm đạm đến đáng thương.
Lúc Chính Quân về lại nhà đã là chuyện của nửa tháng sau…
Tôi đem lên cho anh ấy một tách trà giải nhiệt lạnh, tôi nói:
– Anh uống đi, đi xa về chắc mệt lắm nhỉ?
Chính Quân nhìn tôi, nụ cười có chút gian xảo:
– Không nhớ anh à?
Tôi bỉu môi:
– Không…
Nghe tôi trả lời dứt khoát, anh ấy cũng không lấy làm khó chịu, một tay kéo người tôi lại, tay kia giữ chặt lấy sau gáy, đôi môi mát lạnh phũ mạnh xuống môi tôi, một loại cảm giác kích thích kì lạ mạnh mẽ xâm chiếm. Hai môi chạm vào nhau không kẽ hở, lúc này chỉ còn lại những tiếng thở gấp nặng nề. Chính Quân đúng là tên lang sói, hôn mạnh như thế này bộ muốn rút hết khí lực của tôi à?
Thấy tôi có vẻ chống cự, Chính Quân liền buông ra, anh ấy đặt tôi ngồi lên đùi mình rồi dùng tay lau nước bọt dính trên môi tôi, giọng anh khàn khàn:
– Môi em đỏ quá…
Mặt tôi đỏ ửng, thẹn thùng trách móc:
– Tại ai?
Chính Quân bật cười:
– Có nhớ anh không? Anh gọi về em cũng không nói là nhớ anh.
Tôi nhàn nhạt nói:
– Anh ở bên đấy đâu có thiếu vợ, em ở đây nhớ anh còn anh thì ôm người khác… nói nhớ anh lại thấy lời cho anh quá.
– Sao biết là anh ôm người khác?
Tôi cười trừ:
– Anh ở nhà vợ, không ôm vợ thì ôm ai?
Chính Quân cười nhẹ:
– Nghĩ linh tinh là giỏi, ngược lại anh thấy em có vẻ ốm đi đó… em lại bỏ bữa à?
Tôi cười nói:
– Em không bỏ bữa, em chỉ là ăn ít lại thôi, em thấy em béo lên rồi.
– Béo? Người ta nhìn vào chắc nói là anh bỏ đói em, em béo thế này thì ai mới ốm?
Tôi bỉu môi:
– Anh là đàn ông, làm sao biết được ốm với béo, em tự thấy em béo, em thấy em béo là được rồi.
– Thôi đi cô nương, người còn da với xương trông ghê lắm.
Anh ấy vừa nói vừa nhăn nhó trông buồn cười, thấy vậy, tôi mới thôi không đùa anh ấy nữa. Biết là Chính Quân đang mệt nên tôi cũng không muốn giữ chân anh ấy lâu, tôi liền hỏi:
– Chuyện của anh giải quyết thế nào rồi?
Chính Quân gật gật đầu:
– Tốt rồi, ba của Trâm có vẻ tin tưởng anh hơn anh trai của cô ấy.
– Việc đó có lợi cho mình không?
– Có lợi, kế hoạch đang tiến triển rất thuận lợi.
Định là không hỏi nhưng cuối cùng tôi vẫn hỏi:
– Nhưng là chuyện gì… em… thật sự rất tò mò…
Chính Quân nhìn tôi chứ không trả lời, biết là anh ấy sẽ không nói nên tôi cũng không trông mong gì nhiều. Chính Quân làm chuyện gì cũng rất cẩn trọng, anh ấy không muốn tôi biết cũng là có nhiều nguyên nhân sâu xa… thôi, không ép anh ấy chuyện này được.
– Anh không nói cũng được mà, em quên…
– Không sao, trước sau gì anh cũng nói cho em biết, em biết trước cũng tốt mà.
Ngừng vài giây, uống vào nửa ly nước giải nhiệt, Chính Quân mới nhàn nhạt cất giọng, ánh nhìn trầm xuống:
– Anh nghi ngờ… ba của Trâm có liên quan đến việc mẹ anh mất tích? Ông ấy… từng có thời gian rất thích mẹ anh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!