Mở Mắt Thấy Thần Tài
Chương 11
Các bạn nhớ chỉnh cỡ chữ và màu nền để đọc thoải mái tùy thời điểm nhé, nút cài đặt nằm giữa tiến Chương và lùi Chương. Các bạn nhớ trang truyen.one khi tìm google nhé, chúc các bạn vui
ảnh gì, chắc là tạo một cái cớ cho bản thân thôi Thật ra anh thật sự không muốn gặp.
Dương Hạ.
Anh đã hoàn toàn từ bỏ cô gái anh từng yêu này rồi.
Nhưng nếu nói không còn chút cảm giác nào với cô ta thì là nói dối.
Ngay lúc nghe được giọng Dương Hạ thì anh lại mềm lòng, đồng ý xuống gặp.
Anh đứng dậy lấy tấm ảnh mình trân quý.
cất giấu trong tủ của mình ra, là ảnh anh và.
Dương Hạ chụp với nhau ở hồ nhỏ trong sân trường, Lúc đó cô ta thân mật khoác cánh tay của Trần Hạo, anh cũng cười rất ngọt ngào.
Nhưng bây giờ mọi việc thành thế này, tim Trần Hạo cũng đau nhói Lúc này, Trần Hạo nhìn thấy một trăm nghìn tệ mình rút ở ngân hàng ra sáng sớm nay.
Thật ra hôm nay rút tiền xong, Trần Hạo muốn tiêu hoang một bữa cho hả nỗi hận trong lòng.
Nhưng bây giờ xem ra là bản thân hơi ấu trĩ rồi.
Hoàn toàn chẳng cần rút tiền, chỉ tấm thẻ chị anh đưa thôi thì cũng đủ cho anh làm bất kỳ chuyện gì rồi! Để nhiều tiền thế này trong ký túc xá cũng không phải là cách, nhỡ đâu ký túc xá trưởng bọn họ nhìn thấy thì anh biết phải giải thích thể nào? Những năm này, vì anh nghèo nên anh mới có đám bạn thật lòng với mình này.
Bây giờ mà nói ra sự thật thì Trần Hạo cảm thấy mình sẽ mất đi thứ gì đó! “Xuống gặp Dương Hạ xong tiện thể gửi lại số tiền này vào ngân hàng vậy! Haiz!” Nhất thời Trần Hạo không tìm được túi nên lấy túi bọc rác đen của ký túc xá để đựng n, xong anh đem theo ảnh của Dương Hạ xuống lầu! Tại hồ nhỏ trong sân trường, “Tiểu Hạo, bên này!” Trần Hạo vừa sang thì Dương Hạ đứng từ xa đã nhón chân vảy tay với anh.
Hệt như lúc yêu đương hẹn hò trước đây.
Thật ra hôm nay người tiếc nuối nhất chính là Dương Hạ.
Phải biết răng sáng nay anh vừa vung tay là đã mua ngay một chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn tệ đói Ba trăm sáu mươi nghìn! Người thường phải kiếm bao lâu mới được? Đặc biệt là cô ta mới vừa đá Trần Hạo thì anh đã trở nên giàu có rồi! Điều này khiến Dương Hạ có nghĩ thế nào cũng thấy tiếc.
Thế nên cô ta mới nghĩ ra cái cớ là đòi lại ảnh từ Trần Hạo.
“Chuyện gì?” Tức cảnh sinh tình, tuy rằng Trần Hạo đau lòng nhưng vừa gặp Dương.
Hạ thì đã không thể nào nhẫn tâm được.
Dương Hạ nhìn bao rác màu đen trên tay Dương Hạo.
Bỗng nói: “Em tưởng anh đi gặp em thì phải cầm gì đó khác chứ!” Dương Hạ hơi thất vọng.
‘Vừa nãy cô ta còn ảo tưởng rằng anh sẽ.
mang chiếc túi hiệu ba trăm sáu mươi nghìn đến trước mặt cô ta rồi cầu xin quay.
lại gì đó.
Không ngờ anh xuống là tiện thể đi vứt rác.
Trần Hạo lấy ảnh ra: “Dương Hạ, trả ảnh cho em, từ hôm nay chúng †a không còn quan hệ gì nữa!” ‘Vốn dĩ Trần Hạo còn định giữ ảnh làm kỷ niệm nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa rồi! Dương Hạ thấy thế thì giận dỗi, cô ta vùng vàng giảm chân rồi lại đấm yêu vào ngực Trần Hạo.
“Anh ấy, ngốc chết đi được, anh thật sự là một tên ngốc mài Hứ, anh nghĩ em gọi anh xuống đây làm gì, để đòi lại ảnh à?” Trần Hạo vờ kinh ngạc: “Thế để làm gì?” “Ây da, em nói sao anh mới chịu hiểu đây.
Tiểu Hạo, đừng nói anh thật sự nghĩ em có gì với tên Lục Thần kia nhé?” Dương Hạ nói: “Ngốc này, thật ra những việc đó đều là em thử thách anh thôi!” “Thử thách?” Trong lòng Trần Hạo cười khổ.
Chạy đến khu rừng nhỏ để người ta sờ mó đến nỗi thở dốc không ngừng mà kết quả lại là thứ thách đối với anh? Trần Hạo không muốn nói thêm gì.
“Tùy em muốn thử thách thế nào đi, anh trả ánh cho em rồi, từ nay chẳng ai nợ ai cả.
Tạm biệt” Trần Hạo lắc đầu rồi quay người bỏ đi.
“Anh anh anh, Trần Hạo, anh đứng lại cho em! Nếu anh bỏ đi em nhảy xuống hồ cho.
coll Dương Hạ không thể ngờ được rằng Trần Hạo trước đây luôn nghe lời mình, luôn suy nghĩ cho cảm xúc của mình bây giờ lại trở nên lạnh nhạt như vậy.
Cô ta hạ quyết tâm, quả nhiên đi qua sát mé hồ.
Trần Hạo biết cô ta lại muốn lừa gạt mình nữa.
‘Vốn dĩ anh định đi luôn.
Mí mắt Trần Hạo giật mạnh một cái.
Anh vội xông qua đó ôm Dương Hạ lại Mắt cô ta ngân ngấn nước: ‘Anh đừng cản em, nếu anh không tin em thì cứ để em.
chết đi, để em chết cho xong!” Trần Hạo hít vào một hơi, nói thật thì anh chẳng còn tin Dương Hạ nữa.
Đặc biệt là hôm nay anh đã biết được lý do từ chỗ Ninh Phàm kia.
Nhưng bây giờ còn thật sự đòi nhảy xuống, hồ tự tử.
Trần Hạo cũng chẳng đành nói gì, cùng lúc đó thì trong lòng anh cũng hơi có chút cảm động nên liền nói: “Được rồi, được rồi, anh tin!” Bấy giờ Dương Hạ mới nín khóc mỉm cười: “Em biết, anh yêu em mà Tiểu Hạo! Em nhảy hồ tỏ rõ lòng mình không phải vì chuyện sáng nay anh mua túi hiệu, cũng.
không phải vì anh giàu có hay nghèo khổ.
mà để chứng minh tình yêu em dành cho anh là thật” “Dương Hạ em từ đầu chí cuối chưa từng là một kẻ ham tiền, nếu không chúng ta cũng không yêu đương nhau lâu đến vậy!” Trần Hạo không nói gì Bấy giờ, Dương Hạ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Đúng rồi Tiểu Hạo, em thật sự: tất tò mò, sao đột nhiên anh lại giàu đến bỏ ra ba trăm sáu mươi nghìn để mua một cái túi vậy?” ‘Thật sự Dương Hạ không nhịn nổi nữa phải hỏi.
Trần Hạo biết ngay cô ta chắc chắn sẽ hỏi Nhưng bây giờ anh đã không phải là Trần Hạo mà cái gì cũng nói với Dương Hạ nữa ồi Giống vậy, Trần Hạo cũng tiến hành làm.
một thử thách đổi với Dương Hạ.
*Ồ, là thế này, mấy ngày trước anh cứu một cô gái nhỏ bị xe tông trên đường, không ngờ nhà cô gái ấy giàu đến vậy, vì tình hình lúc đó vội vã nên họ đã đưa cho anh một tấm thẻ mua hàng dùng một lần đấy! Nói là nó rất đáng giá, thể hiện lòng biết ơn đối với anh!” Đôi mắt xinh đẹp của Dương Hạ đảo một Vòng rồi nói: “Cũng là nói, tẩm thẻ mua hàng cấp chí tôn kia chỉ dùng được một lần, dùng xong thì không còn tác dụng gì nữa?” Trần Hạo gật đầu.
“Thế thế thế… Chiếc túi kia đâu, nếu bán chiếc túi kia thì chắc kiếm được cũng kha.
khá tiền đấy!” Trong lòng Dương Hạ hơi thất vọng.
Cô ta thật sự cho rằng trong một đêm mà.
Trần Hạo đã đổi đời chứ.
Nhưng nghĩ lại thì chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn kia ở đâu nhỉ.
Trần Hạo nói: “Anh tặng túi cho Mã Hiểu Nam làm qua sinh nhật rồi!” “GÌ cơ?” Dương Hạ thất kinh: “Anh tặng chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn cho người 1a rồi à? Cũng có nghĩa là bây giờ anh chẳng còn gì sất?” Trần Hạo gật đầu.
“Tiểu Hạ, anh không ngờ rằng hóa ra em không để tâm đến tiền bạc, hơn nữa còn yêu anh thật lòng. Tiểu Hạ, chúng ta…
Trần Hạo vừa nói vừa muốn cầm tay Dương Hạ “BốpI” “Cút mẹ đi, ai thèm yêu thẳng khố rách áo.
ôm như anh chị Dương Hạ sau khi hiểu ra mọi chuyện thì tát cho Trân Hạo một bạt tai.
*Đẹch, tốn của tôi biết bao nhiêu thời gian, hại tôi suýt chút nữa nhảy xuống hồ rồi! Thằng đần, anh là một thăng đần!” Dương Hạ chán ghét hét lên với Trần Hạo.
Ha ha.
Trần Hạo thấy Dương Hạ thế này thì cũng xem như là hoàn toàn buông bỏ được rồi Thì ra, đây chính là bộ mặt thật của Dương Hạ sao? *Tiểu Hạ, anh hoàn toàn thất vọng với em.
rồi.. Mắt Trần Hạo sắp ngấn nước.
Hai người từng tốt đẹp biết bao.
“Tên nghèo mạt rệp anh muốn thất vọng hay gì kệ anh, phí thời gian của tôi, biến mẹ anh đi. Loại người như anh nên đi lượm rác mà sống!” Muốn trút giận, Dương Hạ giảng túi rác.
trong tay Trần Hạo.
Cô ta muốn lấy nó đập thẳng vào mặt anh.
Nhưng không ngờ một trăm nghìn tệ trong đó bị giảng mạnh nên bị tung cả ra.
Tất cả đều là những tờ tiền đỏ chói! “AI Cái này…
Dương Hạ trợn to mắt, khó tin nhìn cánh tượng trước mặt mình
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!