Mở Mắt Thấy Thần Tài - Chương 45 +46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
675


Mở Mắt Thấy Thần Tài


Chương 45 +46


Cậu Trần, chúng tôi lập tức chuẩn bị xe đưa cậu về!” Nữ quản lý đại sảnh kính cẩn nói.
Không lâu sau, một chiếc BMWSs 7 series có giá hơn một triệu tệ chạy tới đứng đợi ở bên ngoài.
Về phần Vương Dương, bọn họ đã sớm trợn tròn mắt rồi.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng hai mươi nghìn tệ kia đã bị Trần Hạo tiêu sạch, nhưng ai mà biết được, Trần Hạo nhà người ta không chỉ trúng mỗi hai mươi nghìn tệ.

Mà là còn trúng được nhiều hơn nữa! Đồng thời mọi người cũng đều đã nhận ra, Trần Hạo cầm trong tay năm mươi nghìn tệ đã chẳng để ý gì rồi? Nói cách khác, Trần Hạo trúng thưởng lớn tới mức một người bình thường cũng không thể tưởng tượng nổi được.
*Đồng Hân, hay là cậu về cùng với tớ đi?” Trần Hạo ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống cười với Tô Đồng Hân.
Nói thật lòng, Trần Hạo vẫn luôn có thiện cảm với vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Đồng Hân, hơn nữa còn có cảm giác với một cô gái bụng dạ lương thiện như cô.

Nói bụng dạ lương thiện cũng không hẳn là chính xác lầm.

Nhưng ít nhất Tô Đồng Hân cũng không cùng một hạng người như Dương Hạ và Giang Vi Vi, chê nghèo ham giàu ăn vào máu.
*Được chứt” Tô Đồng Hân chắp hai tay sau lưng rồi vui vẻ lên xe.
Mặt của Giang Vi Vi lập tức trắng bệch.
BMWs 7 series vừa nhìn đã biết là dòng xe được nhập từ nước ngoài, xe sang cả triệu tệ. Cô ta cũng muốn ngồi thử một chút, nhưng cái tên Trần Hạo khốn nạn này không thèm nhìn cô ta một cái đã cho tài xế lái xe đi luôn.
Đặc biệt là Vương Dương, mặt xanh hết cả lên, lòng thầm rủa hận.
Trên đường.
*Trần Hạo, rốt cuộc cậu trúng được bao nhiêu tiền, có thể nói cho tớ biết được không?” Tô Đồng Hân cùng Trần Hạo ngồi ở phía sau, tò mò hỏi.
*Chuyện này thực có chút hiểu lầm, thật ra tớ không trúng tiền, mua vé sổ số cũng là kiếm bừa lý do để nói!” Tuy rằng Trần Hạo không muốn kể hết toàn bộ chỉ tiết sự việc, nhưng cũng không muốn lừa dối Tô Đồng Hân.

*Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Tô Đồng Hân cảm thấy Trần Hạo càng ngày càng thần bí.

“Chờ sau này, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết! Hơn nữa, chúng ta không phải là bạn bè một hai ngày thôi đúng chứ?” “Đương nhiên là không rồi!” Tô Đồng Hân cũng nhìn ra được có lẽ Trần Hạo khöng muốn kể bí mật này của mình cho cô nghe.
Như vậy cũng tốt, nếu như toàn bộ sự việc đều được kể ra, không còn cảm giác thần bí nữa, ngược lại sẽ vô cùng nhạt nhẽo.
Trần Hạo để tài xế đưa Tô Đồng Hân đến cửa khu ký túc xá nữ.
Sau đó cũng xuống xe, bảo tài xế quay về, bản thân anh cũng tự quay về.
*Trần Hạo!” Đúng lúc này, một nữ sinh đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa Trần Hạo nhảy dựng lên.
Vừa nhìn đã nhận ra là Trịnh Thiên Thiên.
*Sao cậu quay về nhanh vậy?” Trần Hạo kinh ngạc nói.
So với Giang Vi Vi, Trịnh Thiên Thiên lại càng chê nghèo ham giàu, hám danh hám phận quá mức.

Không chỉ những chuyện hiện tại, mà còn dựa vào những gì mà trước đây Trần Hạo đã được nghe về Trịnh Thiên Thiên.
€ô ta có vẻ ngoài quả thực là xinh đẹp, ngực to chân dài, khuôn mặt của hot girl.
Là kiểu người vô cùng gợi cảm.
Chỉ có điều, cô ta thích chơi đùa với những người giàu có.
Từng yêu rất nhiều người.
Yêu cầu còn cực kỳ cao.
Nghe đâu trước đấy đã từng qua lại với tên Vương Dương kia.
Thế nên, Trần Hạo đối với cô ta cũng không có gì để nói.
“Hừ, cậu được đấy, vừa rồi có xe, đến cả mời tớ cũng không thèm mời!” Trịnh Thiên Thiên không trả lời câu hỏi của Trần Hạo, ngược lại còn oán than trách ngược Trần Hạo.
Thái độ trước và sau của cô ta chuyển biến cũng nhanh thật.
Trần Hạo chẳng mấy chốc đã không thế chịu được.
*Trịnh Thiên Thiên, trời đã tối rồi, cậu mau mau quay về ký túc xá đi!” Trần Hạo vội nói.
“Hứ, về ký túc xá tớ không ngủ được, thế nào, cậu rất ghét tớ đúng không, tớ biết, cậu chán thái độ trước đây của tớ đối với cậu, nhưng cậu biết tại sao không?” Trịnh Thiên Thiên chống nạnh nói.
“Tại sao vậy?” *Tớ biết con người cậu rất tốt, thế nhưng, mặc dù quần áo cậu mặc lúc nào cũng rất sạch sẽ nhưng phong cách lại quá cũ rồi. Cậu xem xem bộ quần áo này cậu mặc, đều bạc hết cả màu rồi, mà tớ lại vô cùng ghét những người có phong cách như vậy!” *Thật không thể hiểu nổi tại sao trước đây cậu và Dương Hạ lại có thể yêu nhau được, cho nên tớ cảm thấy, hi hi, có thể là cậu đang thiếu một người bạn gái hiểu thời trang đấy!” Tư tưởng của Trịnh Thiên Thiên rất rõ ràng.
€ô ta chính là người như vậy, Trần Hạo hiện tại đang có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền! Nếu như làm bạn gái của Trần Hạo thì cô ta cược chắc rằng Trần Hạo sẽ tiêu đa phần số tiền đó cho cô ta.
Huống hồ, ngoại trừ việc Trần Hạo ăn mặc quá cũ kỹ thì quả thực anh rất khôi ngô.
Bây giờ lại có tiền, đương nhiên làm bạn trai của cô ta vô cùng xứng đôi.
Về phần trước đây đối với Trần Hạo như thế nào, hiện tại lại đối xử như vậy, liêm sỉ gì tầm này nữa? Trịnh Thiên Thiên: Ha ha, liêm sỉ có ăn được không? *Ơ… Bạn gái, bây giờ tớ chưa nghĩ đến việc có bạn gái!” Trần Hạo nghĩ thầm, muốn tìm bạn gái cũng không dám nghĩ đến cậu đâu.
Không khéo lại bị cảm cho bao nhiêu cái sừng trên đầu mất.
*Phải nghĩ đến chứ. Hừm, Trần Hạo, hay là tớ chịu thiệt một tí, làm bạn gái của cậu. Hơn nữa đêm nay tớ cũng không muốn quay về ký túc xá nữa!” Nói xong liền quay sang nháy mắt với Trần Hạo.
Nói thật lòng, Trịnh Thiên Thiên ngoài phẩm chất bại hoại, người cũng rất lẳng lơ.
Trong lòng Trần Hạo có chút bị lay động. Đương nhiên không dám để cô ta làm bạn gái rồi, nhưng có thể tình một đêm với cô ta cũng coi như trả thù cô ta rồi.
Chính ngay lúc này, điện thoại di động của Trần Hạo đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn đã biết là cuộc gọi của trưởng phòng Dương Huy.
*Ký túc xá trưởng, có chuyện gì vậy?” Trần Hạo tỉnh táo lại trong chớp mắt, vội vàng nghe máy.
*Lão Trần, mau quay về ký túc xá, nhanh lên, lão đại có việc!!!” Người gọi không phải là Dương Huy, mà là bạn tốt của anh – Lý Duệ.
Nghe giọng điệu rất gấp gáp.
Trần Hạo cũng không nghĩ gì nữa, chạy vội về phía khu ký túc xá.
Trịnh Thiên Thiên hận đến mức giảm chân xuống đất một cái: “Hừ, Trần Hạo, cậu có trốn cũng không thoát được đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cho cậu phải quỳ gối dưới váy Trịnh Thiên Thiên tôi!” Trần Hạo vì lo lầng cho Dương Huy nên chạy rất nhanh, ngay lúc này, anh đẩy mạnh cửa phòng ra.
Không ngờ nghênh đón mình là một lon bia vọt đến.
Văng hết cả lên mặt của Trần Hạo.
Theo đó là tiếng cười cực bựa của lũ bạn cùng phòng.
“Đệch, chuyện gì thế?” Trần Hạo lau hết mấy giọt bia bán lên mật.
Thấy bọn Dương Huy Lý Duệ đều có mật.
Hơn nữa trên bàn của ký túc xá còn bày đầy bia rượu cùng vài món nhắm, vẫn còn chưa ai động đến, rõ là đang chờ Trần Hạo.
*Lão Trần, hôm nay quả nhiên là ngày lành tháng tốt, lão đại của chúng ta đã thoát ế rồi!” Lý Duệ cười to nói.
Lúc này Trần Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, làm anh sợ hú hồn, còn tưởng Dương Huy xảy ra chuyện gì rồi chứ.
€ó điều vừa nghe Dương Huy thoát ế, Trần Hạo rất vui mừng.
“Chị dâu là ai thế?” Trần Hạo nhận lấy chai bia Lý Duệ ném tới, uống một ngụm thật lớn, sảng khoái quá đi mất! *Từ Hà, tối hôm nay, bọn tớ cùng nhau ăn cơm tối tại căn tin, cô ấy cuối cùng cũng đã nhận lời tỏ tình của tớ rồi!” Dương Huy gãi đầu, cười như một kẻ ngốc.
Trần Hạo cũng đã đoán ra được là Từ Hà. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, Trần Hạo cũng biết, quan hệ của Từ Hà với Lâm Kiều và Triệu Nhất Phàm tuy rằng rất tốt, nhưng lại khiến cho người khác cảm giác bọn họ không cùng một loại người.
Tính tình cô gái này cũng không tệ.
Lại nghĩ Dương Huy cũng thật lòng yêu Từ Hà, cuối cùng thì hai người cũng đã ở bên nhau rồi, Trần Hạo ngưỡng mộ và cũng rất vui mừng cho họ.
*Đến đây đến đây, vì lão đại thoát ế, chúng ta cùng cạn ly nào!” *Cạn ly!!!” Sáu anh em bọn họ cười vang khắp căn phòng.
Lúc này, điện thoại của Dương Huy có cuộc gọi video, là Từ Hà gọi tới.
“Dương Huy, cậu đang làm gì vậy?” Giọng nói dịu dàng của Từ Hà vang lên.
*Anh em cùng nhau uống vài cốc bia thôi ấy mà…” *Á á, chị dâu, lúc nào mới mời anh em chúng tôi uống rượu mừng đây?” Nhìn sang bên kia màn hình, hội Lâm Kiều đã xông tới.
“Được lảm, vậy thì chờ anh em trong phòng tất cả thoát ế hết, các cậu cứ nghĩ ng đi nha!” Dương Huy vừa cười, vừa quay camera về phía bọn Trần Hạo Trần Hạo nhìn sang phía bên cạnh Từ Hà là Triệu Nhất Phàm vừa mới gội đầu và đang chuẩn bị tẩy trang.
Mà hiển nhiên, Triệu Nhất Phàm cũng đang nhìn sang Trần Hạo
Tại ký túc xá nữ. Các bạn đang đọc tại truyen.one, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Hạo trong video call.
Tim cô ta đột nhiên nhói lên vài cái.
Đến cá khuôn mặt nhỏ nhần thanh tú của cô ta, giờ phút này cũng trở nên căng thẳng.
Khoảng thời gian gần đây cô ta và Trần Hạo đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Đặc biệt là, Triệu Nhất Phàm cô ta trước nay chưa từng xem trọng Trần Hạo.

Mãi cho đến sau này khi nhà hàng Minh Hoàng cúa nhà Trang Cường khai trương phát sinh sự cố.
Cô ta hoài nghỉ, Trần Hạo kia chính là cậu Trần – người có thực lực tày trời.
Thậm chí cho tới bây giờ, Triệu Nhất Phàm không thể nào quên được.
Người cô ta luôn cảm thấy phiền phức vậy mà lại có thân phận là cậu ấm hiển hách? Cú tát này thật là quá đau rồi.
Có điều, những biểu hiện của Trần Hạo lại giống như đang muốn nói rằng anh và cậu Trần nhà giàu kia không có bất cứ mối quan hệ nào! Tóm lại cảm xúc của Triệu Nhất Phàm đối với Trần Hạo hết sức rối rẳm.
Thậm chí rối rằm đến nỗi ngay cả khi nhầm mắt lại cũng toàn là bóng hình của Trần Hạo.
Nếu người đã giúp mình là Trần Hạo, lúc trước tưởng lầm là Trang Cường nên mới trở thành bạn gái của cậu ta, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, không lẽ bây giờ mình lại phải làm bạn gái của Trần Hạo sao? *Hi hi, Trần Hạo, cậu không chào hỏi gì bọn tớ à!” Dường như Từ Hà cảm nhận được sắc mặt Triệu Nhất Phàm có gì đó không đúng nên vội vàng cười hóa giải tình huống gượng gạo.
Dương Huy phối hợp với Từ Hà vô cùng ăn ý.
Hai người cùng quay điện thoại hướng về Triệu Nhất Phàm và Trần Hạo, giống như hai người bọn họ mới chính là nhân vật chính trong câu chuyện này.
*Xin chào mọi người, chúc mừng Từ Hà nha, chúc cho tình cảm của cậu và ký túc xá trưởng ngày càng thân thiết, gần bó!” Trần Hạo hào phóng khoát tay.

Mặc dù trong thâm tâm, anh cũng nhát phải làm bạn với Triệu Nhất Phàm.

Nhưng vì nế mặt Dương Huy, Trần Hạo cũng không muốn khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng, bế tắc.
Những hành động của cô gái Triệu Nhất Phàm này đối với Trần Hạo mà nói chỉ có hai chữ: Thất vọng! *Cám ơn cậu, Trần Hạo, nhưng tớ với Dương Huy đêm nay vẫn còn bàn bạc với nhau, có phải cậu cũng nên tìm một cô bạn gái đi không? Nhìn trúng cô nương nhà ai rồi, tớ sẽ tác hợp cho cậu!” Nói xong, Từ Hà nháy mắt với Trần Hạo, ý muốn ám chỉ Triệu Nhất Phàm.
*Đúng vậy Trần Hạo, tìm một cô bạn gái đi, hơn nữa còn phải dạy dỗ lại anh!” Người vừa mới nói chính là Lâm Kiều, cô ta đi thẳng tới phía trước màn hình điện thoại.
Tuy bây giờ, đối với bọn họ mà nói thì Trần Hạo vô cùng thần bí.
Nhưng Lâm Kiều biết, Trần Hạo tuyệt đối không đơn giản! Chí mình việc cậu Bạch – Bạch Tiểu Phi mời anh ngồi cùng bàn là đã đú rồi! Mấy ngày này Lâm Kiều cũng đã định bụng bắt đầu đợt tiến công với Trần Hạo.
“Ừ ừ, sau này tính đi, cậu tán gẫu với anh Huy tiếp đi!” Trần Hạo cười cười.
Sau đó lại quay sang uống bia cùng bọn Lý Duệ.
Bởi hôm nay mọi người ai cũng vui vẻ, nên Trần Hạo cũng uống khá nhiều bia.
Đêm đã khuya.
Trần Hạo nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.
Quả thực, trong khoảng thời gian này, Trần Hạo liên tiếp gặp phải những cô gái khiến mình rung động.
Dương Hạ hiển nhiên không cần phải nhắc đến.
Thứ hai chính là Triệu Nhất Phàm.
Tuy rắng mới đầu Triệu Nhất Phàm rất coi thường mình, nhưng thú thực, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Nhất Phàm cũng khiến cho Trần Hạo rung động một thời gian.
Sau đấy Tô Đồng Hân lại xuất hiện.
Khiến cho Trần Hạo hồn bay lạc phách.
So sánh một chút, Tô Đồng Hân càng xinh đẹp hơn, càng có khí chất hơn.
Kỳ thực Trần Hạo bây giờ có chút máu dê trong người, chỉ cần gặp gái đẹp là thích.
Huống hồ Tô Đồng Hân lại không phải là người đẹp chê nghèo ham giàu.

*Có phải mình thật sự nên tìm một cô bạn gái rồi không?” Trong lòng Trần Hạo kích động không yên.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên của buổi sáng, lớp học buổi sáng cũng xem như là đã xong.
“Lão Trần có tâm sự sao?” Dương Huy vỗ vỗ vào vai của Trần Hạo.
*Không có chuyện gì đâu!” *Được, vậy cậu cùng tớ đi đến cửa hàng mua quà tậng đi, tớ muốn tặng cho Từ Hà một món quà, cậu giúp tớ lựa quà đi!” Dương Huy vừa cười vừa nói.
Nói thật lòng, sau khi lên đại học Trần Hạo là người duy nhất trong phòng ký túc xá này đã từng yêu đương, hơn nữa còn là yêu loại con gái không dễ dàng gì thóa mãn như Dương Hạ.
Ngày trước Trần Hạo mua rất nhiều quà tặng cho Dương Hạ, kinh nghiệm đầy mình.
Vì vậy rõ ràng là nên đi cùng Trần Hạo rồi.
Đương nhiên Trần Hạo không có vấn đề gì.
Hơn nữa dắt Dương Huy tới cửa hàng quà tặng, anh cũng cảm thấy hứng thú.
Tối hôm qua Trần Hạo đã hạ quyết tâm rồi, mặc kệ có thành hay không, anh cũng muốn thử theo đuổi Tô Đồng Hân.
Theo đuổi nữ sinh, đương nhiên phải tặng quà rồi.
Trần Hạo và Dương Huy cùng nhau đến một cửa hàng quà tặng tầm trung ở bên ngoài cổng trường.
Nơi này đương nhiên không thể so với những cửa hàng xa xỉ khác, nhưng cũng có những mặt hàng cao cấp từ hai đến ba nghìn tệ.
Hơn nữa quần áo và đồ dùng hàng ngày, giày, túi có vô số.
Xem như cũng thuộc hàng chỉ tiêu tầm trung.
Gia đình bình thường như Dương Huy chịu tới nơi này mua quà cũng đủ thấy anh ấy rất thật lòng với Từ Hà rồi.
Hai người lựa chọn cả buổi.
Sau cùng mới đi tới quầy nữ trang cao cấp.
Trần Hạo xem khắp bốn phía, xem xem có món nào phù hợp với Tô Đồng Hân hay không.
“Rầm!” Mà ngay lúc Trần Hạo đi ngang qua gian phòng thử đồ, cửa thử đồ bỗng bị đẩy mạnh ra.
Đập thẳng vào người của Trần Hạo.
Sau đó truyền đến một giọng nói quyến rũ.
*Em nói không được là không được, cho dù có được thì cũng không phải ở đây á, anh cứ mua cho em bộ quần áo này đi rồi mình lại nói tiếp!” Là tiếng của một nữ sinh, nghe rất mềm mại.
*Ai da, ngày hôm nay đã mua tận hai bộ rồi, em vẫn muốn mua tiếp sao, bộ này rất là đắt đấy!” Một gian phòng thử đồ nhỏ chút xíu mà cả đôi nam nữ vào, hơn nữa nghe cuộc nói chuyện của hai người, đại khái có thể đoán được vừa rồi nam sinh này muốn làm gì.
Có kha khá người đều nhìn qua bên này.
*Không chịu đâu không chịu đâu, em còn muốn cả bộ này nữa, cả hai cộng lại mới chỉ ba mươi nghìn, vậy mà anh cũng không mua được cho em hay sao, không phải anh có rất nhiều tiền sao?” Nữ sinh kia kêu lên bất mãn.
Sau đó đi thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy một nam sinh đang đứng ngơ ngác ở trước mắt, cô ta giận dữ đẩy ra: *Cậu tránh ra…!” Nhưng lời chưa nói xong, cô ta liền ngớ người ra.
Chàng trai trước mắt lại chính là Trần Hạo.
Bây giờ Trần Hạo đúng thật có hơi đơ ra, cảm giác đầu cũng ong ong, bởi vì cô gái đứng trước mặt không phải ai khác mà lại chính là Dương Hạ.
“Mẹ nó, thật là sao mà xui xẻo thế không biết, Trần Hạo, không ngờ hôm nay lại đụng phải anh!” Dương Hạ lạnh lùng khoanh tay.
Còn thuận tay chỉnh lại vài sợi tóc rối.
Mà Lục Thần cũng bước từ phòng thay đồ.
Nhìn Trần Hạo với vẻ mật trêu tức.
*Sao thế tên nghèo kiết xác, sao mặt anh lại đỏ như vậy? Có phải nhìn thấy tôi thiếu chút nữa bị người ta lên giường trong lòng khó chịu không? Hơn nữa, chắc là anh đang vô cùng ghen tị, bạn trai mới của tôi Lục Thần tại sao lại nhiều tiên như vậy, còn tên ngốc trúng vé số mà đắc ý nghênh ngang như anh không thể nào bì kịp nhỉ?” Dương Hạ đắc ý nhìn Trần Hạo.
Nhớ lại lần trước, mình và Lục Thần dây dưa mập mờ với nhau ngay tại khu rừng nhỏ, lúc đó cô ta và Trần Hạo vừa mới chia tay, kết quả bị Trần Hạo bắt ngay tại trận.
Khi đó, vì lừa Trần Hạo chia tay nên Dương Hạ nói cô ta muốn yên tĩnh một mình.
Cho nên mới vô cùng ngại ngùng.
Nhưng hôm nay, trong lòng Dương Hạ cảm thấy vô cùng tự hào thậm chí là kích động.
Bây giờ cô ta chỉ thích nhìn khuôn mặt khó chịu của Trần Hạo, thèm mà ãn không được, chí có thể đứng nhìn, cảm giác này thật là quá sảng khoái! Còn Trần Hạo thì vô cùng thất vọng với Dương Hạ đang nói thao thao bất tuyệt.
Nhưng nhìn Dương Hạ thế này, anh thật sự không chịu nổi.
Nghe những lời nói vừa rồi của Dương Hạ thì rất rõ ràng vừa rồi Lục Thần chưa đạt được mục đích.
Thế là anh ta kéo Dương Hạ vào phòng thử đồ rồi vỗ về, cũng là để khiến cho Trần Hạo phẫn nộ.
“Dương Hạ, tuy rằng đã chia tay, nhưng tôi vẫn mong cô giữ lòng tự trọng, bảo vệ tốt bản thân mình!” Trần Hạo thản nhiên nói.
“Ha ha, mẹ nó ai cần anh quản, tôi muốn lên giường với ai thì người đấy có quyền, anh dám nói anh không muốn lên giường với tôi không? Bây giờ anh không ghen à? Ha ha.. ” Dương Hạ cười đắc ý: “Thế nhưng tôi nói cho anh biết, con gái đều thực dụng như vậy đấy, ai cho cô ấy đồ tốt thì đều xứng đáng có được cô ấy! Cậu Lục không những mua điện thoại cho tôi, mà bây giờ, bộ quần áo trên tay tôi còn đến mười hai mươi nghìn tệ, còn Trần Hạo anh thì sao, anh mua cho tôi được cái gì? Khó khãn lâm mới có được một cái thẻ mua sầm mà lại đi mua quà đắt tiên như thế cho con tiện nhân Mã Hiểu Nam kia! Đáng đời lầm!”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN