Mở Mắt Thấy Thần Tài
Chương 7
Trần Hạo bước ra khỏi phòng riêng . Anh em nhóm ký túc xá trường Dương Huy và Mã Hiểu Nam chạy theo , “ Cậu làm sao thế ? Tớ đâu chê bai món quà của cậu đâu ! ” – Mã Hiểu Nam sốt ruột nói . Dương Huy cũng nói : “ Trần Hạo , đừng đi mà . Ở lại chơi chút rồi đi , nếu cậu đi thì chúng tớ ở đây cũng chẳng còn gì vui ! ” Trần Hạo cười cười : “ Mọi người ở lại đây chơi đi , anh Huy , Hiểu Nam , tớ có việc thật mà , nhưng mọi người tin tớ đi , tớ sẽ không giở trò bịp bợm đầu ! ” Trần Hạo cũng không biết các cậu ấy có tin mình hay không . Nói ra cũng là vì chiếc thẻ mua sắm mà mức tiêu phí tối thiểu phải ba trăm nghìn của chị gái , đúng là bẫy anh một vố mà . Mặc dù Dương Huy và Mã Hiểu Nam đều khuyên nhưng cuối cùng Trần Hạo vẫn đi . “ Thằng nghèo đó đi rồi à ? ” Chờ sau khi Mã Hiểu Nam và Dương Huy về lại phòng riêng , Hứa Nam cười hỏi . Dương Huy : “ Hứa Nam , cậu có thể thôi ức hiếp người khác hay không ? Cậu thấy Trần Hạo dễ ăn hiếp đúng không , các cậu chơi cậu ấy chưa đủ ha ? ” Dương Huy nhịn không nổi nữa . “ Ha ha , là tự cậu ta làm mất mặt mình thôi , ai bảo cậu ta mang chiếc túi giả đến lừa Hiểu Nam , còn là phiên bản Hermes Collector nữa chứ , thằng nghèo đó cũng biết chọn nhỉ ! ” Triệu Nhất Phàm nghe vậy chỉ cười khổ lắc đầu . Lại nói đến Trần Hạo , sau khi rời khỏi nơi đó , anh thơ thẩn đi trên đường . Khi Trần Hạo không có tiền sẽ mơ mình giàu lên , bây giờ , anh có tiền rồi nhưng lại không có cảm giác gì đặc biệt . Hơn nữa bây giờ phải tính lại , mình tiêu hơn ba trăm nghìn mà chưa uống được ngụm nước nào , còn bị khinh thường một phen . Lúc Trần Hạo đang nghĩ mình có nên đến nơi nào đó uống ngụm nước hay không thì điện thoại vang lên . Là chị Trần Hiểu gọi điện đến . Trần Hạo : “ Chị ! ” “ Tiểu Hạo , em có bận gì không ? ” “ Không bận … ” “ Vậy em giúp chị việc này nhé . ” Trần Hạo : “ ???? “ Là thế này , hẳn em cũng biết phố thương mại Kim Lăng đúng không ? Đó là nơi chị đã đầu tư khai phá khi chị về nước bốn năm trước . Bây giờ , bởi vì có nơi cần kí thêm một bản hợp đồng gia hạn với địa phương mà chị lại không về được ! ” “ Cũng may khi đó chị đã đầu tư dưới danh nghĩa hai chị em mình nên em ký cũng thế , em đi ký hợp đồng bổ sung đi . ” “ Alo alo alo … Tiểu Hạo , em có nghe chị nói gì không ? ” Tất nhiên Trần Hạo nghe thấy . Chỉ là bây giờ anh đang ngơ ngác mà thôi . Phố thương mại Kim Lăng ? Một trong những nơi đặc sắc lớn của thành phố Kim Lăng . Các cửa hàng trên phố thương mại đều kinh doanh rất phát triển . Không nói cái khác , nói đến nơi đẳng cấp nhất trong phố thương mại , có một nơi tên là câu lạc bộ giải trí núi suối nước nóng , được xây dựng trên núi , là nơi mà các gia đình giàu ở thành phố Kim Lăng thường hay đến . Theo như ý chị nói , toàn bộ phố thương mại là của nhà mình ? “ Chị , chị nói thật không ? Phố thương mại là của nhà mình mở 2 chị ? ” “ Mẹ ơi ! Chị nói ròng rã suốt nửa ngày mà em nghĩ chị nói đùa hả , là tự chị mở thôi . Bởi vì lúc đó chị không thể mở quá nhiều ngành công nghiệp cùng một lúc nên mới dùng chứng minh thư của em , em có một nửa đó ! ” “ Lát nữa em đến sơn trang suối nước nóng thì tìm Tổng giám đốc tên Lý Chấn Quốc . Chị đã nói với ông ấy rồi , để ông chủ thứ hai là em ký tên cũng như nhau ! ” “ Em … ” “ Rồi rồi cứ vậy nha , chị còn việc phải làm , cúp trước đây ! ” Tút tút tút …
Trần Hạo cầm điện thoại , ngẩn người hồi lâu . Sơn trang suối nước nóng là nơi thế nào , trước đây anh còn không dám nghĩ đến . Nhưng mà bây giờ , Trần Hạo hít một hơi thật sâu , bắt xe đến phố thương mại Kim Lăng . Sơn trang suối nước nóng là một nơi tích hợp giữa ăn uống giải trí và dừng chân nghỉ ngơi . Là trang viên tựa vào núi , phía dưới là một con phố thương mại được xây dựa trên núi . Trần Hạo phấn chấn lại tinh thần rồi bước vào … “ Vị khách này , xin dừng bước ! ” Không ngờ mới vừa bước vào , Trần Hạo đã bị vài cô nhân viên phục vụ xinh đẹp ngăn lại . “ Chào ngài , xin hỏi ngài đã đặt chỗ trong sơn trang chưa ạ ? Một cô nhân viên phục vụ nhìn về phía Trần Hạo rồi hỏi .
Bọn họ chịu trách nhiệm cho công việc tiếp tân ở sảnh trước , bình thường đã quen việc gặp gỡ các nhân vật cấp cao . Bây giờ nhìn thấy một người áo quần bình thường như Trần Hạo . Mặc dù các nữ nhân viên tiếp tân này ăn nói lịch sự nhưng mùi vị khinh thường trong ánh mắt đã rất đậm rồi . “ Tôi không đặt chỗ , tôi đến tìm người . ” Trần Hạo nói . Đồng thời cũng nhìn thoáng qua mấy cô phục vụ , thần kinh hãi , thảo nào câu lạc bộ giải trí núi suối nước nóng Kim Lăng lại được mệnh danh là tiên cảnh chốn trần gian của thành phố Kim Lăng . Năm cô tiếp tân này , nhìn có vẻ như là sinh viên mới vừa tốt nghiệp , rất có khí chất , Hệt như người mẫu , muốn ngoại hình có ngoại hình , muốn vóc dáng có vóc dáng . “ Tìm người ? Anh tìm ai ? ” Chẳng qua nghe Trần Hạo nói xong , mấy cô gái xinh đẹp cùng nhíu mày . Giờ phút này , giọng nói đã hơi lạnh lùng . “ Tôi tìm Lý Kiến Quốc , là Tổng giám đốc ở – đây ! ” Thật ra Trần Hạo đã nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bọn họ nhưng vẫn ăn ngay nói thật . Các người đẹp nhìn nhau . Tìm Tổng giám đốc Lý ? Sợ rằng thằng nhóc nghèo này vẫn chưa biết Tổng giám đốc Lý có thân phận thế nào nhỉ ? Là người muốn gặp thì gặp à ? Hơn nữa bây giờ bọn họ gần như có thể kết luận rằng thằng nhóc nghèo này muốn vào đây để mở mang tầm mắt .
Dù sao câu lạc bộ giải trí núi suối nước nóng thật sự quá nổi tiếng , rất nhiều người chẳng trả nổi tiền nên cả đời cũng không vào được . Bình thường cũng có rất nhiều người giống anh , tìm cớ muốn được vào tham quan . Chỉ là , chắc chắn không thể vào được rồi . Bọn họ là sinh viên tốt nghiệp trường đại học , giờ phút này , mặc dù hành vi của Trần Hạo rất trơ trên nhưng vẫn cố gắng hết sức duy trì thái độ nhã nhặn . “ Vị khách này , muốn gặp Tổng giám đốc Lý của chúng tôi , anh phải hẹn trước , nếu anh không hẹn trước thì mời anh đi cho ! ” Xem như Trần Hạo đã nhận ra , những người phục vụ này nghĩ anh muốn đến đây tham quan ! Đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho chị gái , thông báo với Lý Chấn Quốc một tiếng hay không . “ Chị Trịnh Duyệt , các chị đang làm gì đó ? Bây giờ em mới phát hiện , thì ra sơn trang suối nước nóng là nơi ai muốn vào cũng được đó ! ” Người nói chuyện là một thanh niên trẻ tuổi , tóc vuốt keo , quần áo lộng lẫy đang nắm tay một người phụ nữ trang điểm đậm , bước vào . Anh ta khinh bỉ nhìn Trần Hạo rồi mỉm cười với nhân viên tiếp tân . “ Thượng Thiên , chẳng phải anh nói nơi này là nơi xa hoa nhất Kim Lăng hả , sao lại có người thế này ở đây thế ? ” Cô gái trang điểm đậm kia hỏi . Có vài người như vậy đấy , không mỉa mai người khác , giống như sẽ không thể hiện được năng lực của họ . Cô trưởng quầy lễ tân , Trịnh Duyệt xin lỗi cậu ấm này và nói : “ Thật sự rất xin lỗi cậu Lý , chúng tôi sẽ xử lý nhanh thôi ! ” Lý Thượng Thiên cười mỉa : “ Vậy là tốt rồi , chốc nữa tôi còn mời bạn bè khác đến đây , sơn trang .,,,
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!