Mở Mắt Thấy Thần Tài
Chương 97 + 98
“Hả? Có chuyện gì vậy chị?” Trần Hạo căng thắng.
Tình cám chị em hai người họ rất sâu nặng. Lúc nãy Trần Hạo nói chị vì mình mà phải thôi học, không tham gia thi tốt nghiệp không phải là bịa ra để lừa Hách Lan Lan.
Lúc đó hai chị em họ đều được nuôi dưỡng trong cánh nghẻo khổ.
Chị phải bỏ học cấp ba.
Hơn nữa, chị còn vì anh làm không biết bao nhiêu chuyện, khó có thế quên được.
“Đừng nhâc nữa em trai, em bây giờ cũng ít nhiều biết được nhà chúng ta có một số quy định nghiêm khäc đến mức biến thái. Có một điều trong số đó là, không cần biết em kiếm được bao nhiêu tiền, xài bao nhiều tiền, đều phải ghỉ chép lại!” *Cho dù tiêu lât nhắt vài tý, cũng đều phái ghi chép lại trong sổ sách cúa gia tộc. Không được làm trái! Cũng như em vậy, cả thẻ tín dụng của em đang dùng đều được ghi chép lại hết” *Ö, chuyện này em có biết!” Đây là một quy định của nhà họ Trần, bạn có bao nhiêu tiền đều có thể tiêu, thậm chỉ tiền cúa gia tộc cũng có thể tiêu. Nhưng mà tuyệt đối không được.
giấu giểm người đứng đầu gia tộc, chính là cha anh.
Lấy danh nghĩa cúa người khác để giấu tiền, vân vân “Vậy chị không có bán ghi chép sao chị hai?” Trần Hạo hỏi.
*Mẹ nó, đúng vậy! Hôm nay chị mới biết, lúc trước chị mới thoát nghèo xong, cầm một trăm triệu mẹ cho đi tiêu quanh. Sau đó một hôm chị uống say, chị muốn ăn một món trong chuỗi thương hiệu, liền bảo trợ lí đi mua một cái!” *Mẹ kiếp, ngốc kinh khủng em hiểu không, bỏ ra sáu mươi triệu tệ mua cái thương hiệu đó luôn. Lúc đó không nổi, bây giờ cửa hàng đó nổi rồi, kiếm về cho chị hơn hai tí. Chị quên mất chuyện này, ai biết tên ngốc đó mua luôn cái một cái cửa hàng” “Sau đó, chị nghĩ hay lén tiêu hết hai tỉ này, mới tiêu hết một nửa, ba chúng ta hình như phát hiện ra, vì chị mua nhiều đồ như vậy nhưng tiền trong nhà không hề hao hụt? Nên giờ chị đang lo vi phạm quy tắc của gia tộc, sẽ bị phạt sống khổ một tháng! Ba chúng ta là một người bảo thú, mẹ có đứng ra xin giúp cũng.
vô ích” *Em còn tướng việc gì, không phái chỉ là sống nghèo khổ một tháng sao? Sẽ qua rất nhanh!” Trần Hạo lau mồ hồi trên trán, chị cứ hay việc bé xé ra to như vậy.
“Không, em trai à, đừng nói sống khổ một tháng, một ngày chị còn không chịu nổi. Chị không quan tâm, em phải giúp chị, phải giúp!” Giọng chị trong điện thoại như sắp khóc tới nơi “Được rồi, em giúp thế nào chị nói đi?” “Hì hì, em giúp chị tiêu hết một tỷ trong vòng bảy ngày, tiêu sạch không để lại đồng nào! Em không ở nhà, ba không thể nào kiểm soát hết được đâu!” “Sách” Trần Hạo xém chút nữa là phun ra một ngụm máu.
“Tiêu một tỷ trong vòng bảy ngày?” Nói thật, không phải Trần Hạo chưa thấy qua tiền, dù sao bảy giờ ở phố Kim Lăng vẫn còn vài sản nghiệp chị lấy danh nghĩa của anh để đầu tư, mỗi tháng đều có vài tý cháy vào túi anh.
Nên Trần Hạo không thiếu tiền.
Chuẩn bị đem số tiền đó đi đầu tư tiếp.
Nhưng mà, tiêu một tỷ thì cũng thật hoang phí! Đầu tư còn được, đem tiêu khơi khơi như vậy, rất là lãng phí. Dù sao anh cũng không giống chị, làm như có thủ oán với tiền bạc hay gì, mỏi tháng tiêu vài tỷ “Một tỷ thôi, không lế em tiêu không hết? Hay như vậy đi em trai, em mua một món đồ công nghệ đi, chị giới thiệu cho em một công ty cúa Đức, em đặt mua một chiếc máy bay!” Trần Hạo: “…” “Chị mặc kệ mặc kệ, chị không muốn sống khổ một tháng. Tóm lại trong vòng.
bảy ngày em phải tiêu cho hết, tiền chị sẽ lập tức chuyển cho em ngay!” Nồi xong Trần Hiểu cúp máy.
‘Sống khổ một tháng thì sống khổ một tháng, tự nhiên bắt mình lãng phí một tỷ, thật là làm khó mình! Trần Hạo đau khổ vò đầu bút tóc.
Mua máy bay thì nhanh hết tiền, nhưng bây giờ đâu có cần đến.
Hơn nữa, Trần Hạo bây giờ vẫn sống lối sống tiết kiệm, rất xót tiền.
Aaaaal Chẳng mấy chốc đã nhận được tin báo cúa thẻ tín dụng, nghĩa là tiền đã về rồi.
Chị thật là nhanh gọn.
Làm sao mà xài cho hết đây, Haizz! Nếu đem đi đầu tư, gia tộc nhất định sẽ biết. Nếu mua này mua nọ thì ba sẽ không phát giác.
Một tỷ, mình phải mua bao nhiêu là thứ đây? Rầu chết đi được! Trần Hạo vỏ vỗ đầu, không còn tâm trí đi dạo nên quay về kí túc xa năm.
Ba ngày liên tiếp Trần Hạo cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay.
Trong ba ngày này, cũng có liên tiếp ba sự Việc quan trọng xáy ra.
Một là việc Hách Lan Lan xin nghỉ bởi vi bị mẹ buộc thôi học.
Trần Hạo rất lo lắng, muốn giúp Hách Lan Lan nhưng cỏ ấy không online, không có cách nào liên hệ được.
Anh định trong hai ngày này nghe ngóng thứ, muốn chỉ một số tiền ra giúp cô ấy Một việc khác chính là Hàn Tư Dư hoàn toàn trớ thành nhân vật quan trọng ở trường học, liên tục tham gia các hoạt động của Livestream Đồng Thành, làm.
‘gương mặt trang bìa cho tạp chí Streamer, có thể nói là rất nổi tiếng.
Chuyện thứ ba chính là Lý Chẩn Quốc muốn nâng cấp Livestream Đồng Thành thành phần mềm kết bạn trên toàn quốc. Còn tăng giá trị đầu tư thêm hai tỷ, đánh dấu bước chuyển mình từ giai đoạn trước đó.
Trần Hạo đã phê chuẩn rồi, nhanh chóng chuyển tiền. Dù sao cũng là dự án.
đầu tư đầu tiên của mình, Trần Hạo cũng muốn làm cho đến nơi đến chốn! Hôm nay, Trần Hạo một mình đi ăn sáng ớ cản tin.
Nghe những người bản bên bản tán xôn xao.
“Nè, các cậu biết gì chưa? Hôm nay là ngày mở bán biệt thự Vân Đỉnh! Ban đầu biệt thự này được định giá bảy trăm triệu, bây giờ đã tăng lên thành tám trăm triệu rồi!” “Mở bán gì chứ, là ngày mở triển lãm thì đúng hơn, ai bỏ ra tám trắm triệu mua tòa nhà đó chứ, đâu phái là đầu tư khôn ngoan đâu!’ “Nhưng mà giá trị của biệt thự Vân Đỉnh tám trăm triệu cũng đúng thôi, trên mạng lộ ra mấy bức ánh, từ trên chụp xuống trông biệt thự rất hoa lệ, sống ở đó như sống ở trên thiên đường vậy!” “Gọi là biệt thự, nhưng theo tôi là một khu du lịch, bởi vì muốn tham gia triển.
lãm lần này, vẻ vào cửa là mười mấy nghìn tệ, hơn nữa còn giới hạn số lượng!” “Me ơi! Kinh khủng thật” Nghe những người bàn bên thảo luận không ngừng nghỉ.
Trần Hạo mới sực nhớ ra, hôm nay đúng là ngày biệt thự Vân Đỉnh tổ chức triển lãm, anh đã hẹn với Hoàng Vĩnh Hào cùng đi xem sao.
Cũng chính lúc này.
Điện thoại di động của Trần Hạo reo.
Đúng là Hoàng Vĩnh Hào.
“Anh, em chuẩn bị đi đón anh đi tham gia triển lãm biệt thự Vân Đỉnh nè, vé em.
đã mua cho anh rồi! Hoàng Vĩnh Hào cười hì hì nói.
‘Ấy, không cần đón tôi đâu, tôi biết địa chỉ biệt thự Vân Đinh, tôi tự đi đến đó, lúc tôi đến cậu đưa vé cho tôi là được!” *Ừ ừ, ghế VỊP thì ghế VIF, tỏi không sao cả, phiền cậu rồi!” “Được, đến xem sao. Nếu thật sự là tốt thì tôi xem xét mua luôn biệt thự Vân Đinh. Ha ha, cứ vậy đi nha, tôi än xong qua liền! Trần Hạo không kiên nhẫn nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào.
Tên nhóc này vẫn muốn khich anh mua cái biệt thự đó.
Đế người ta chờ mãi cũng không hay.
Vị thế, Trần Hạo gọi điện thoại nhờ Dương Huy xin phép nghỉ học, rồi nhanh chóng ăn cho xong đĩa cơm chiên trứng mới đứng dậy.
Lúc này anh mới nhận ra cả cấn tin im phăng phác, tất cả đều đổ đồn ánh mắt về phía anh.
-Truyện được đăng tải bởi TRUYEN-NET.COM. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!!
Chương 98
Trần Hạo vừa mới định đứng lên thì phát hiện một đám người ở căn tin đang kinh ngạc trố mắt nhìn minh.
Đặc biệt là mấy người vừa mới thảo luận về biệt thự Vân Đỉnh.
Lúc nãy Trần Hạo mải mê nói chuyện với Hoàng Vĩnh Hào mà quên mất bản thân đang ớ đâu.
Những lời đó dọa đám người kia ngây người.
“Xiiili!’ Không biết ai là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, phì cười.
“Me ơi, tên ngốc này còn đòi đi thăm quan biệt thự Vân Đỉnh cơ đấy?” “Ha ha ha, không lẽ áp lực các môn học kinh khúng đến mức làm sinh viên điên hết rồi sao?” “Còn là khách VIF, quỷ tiếp khách còn được, ha ha ha!” “Tên ngốc…” Mọi người cười tần rần.
Có người không e dè châm chọc Trần Hạo.
Trần Hạo sờ sờ cầm, chí có thể lắc đầu cười khổ, tình huống này cũng không Ra khói cổng trường, Trần Hạo lái xe đi đến biệt thự Vân Đinh tọa lạc dưới chân núi, đại sảnh tòa nhà triển lãm hiện ra trước mắt.
Ngay cửa ra vào.
Bị hàng tá xe sang bao váy.
Người ra vào nườm nượp.
Đứng ở cứa, Trần Hạo phát hiện có hai lối vào.
Một lối vào cho khách VIP, một lối vào cho khách phổ thông.
Đương nhiên, khách hàng phố thông ở đây cũng không phải dạng tầm thường gj, chí là nói vậy để so sánh mà thôi “Ôi? Hoàng Vĩnh Hảo đâu rồi? Không phải nói đợi mình ở lối vào sao?” Trần Hạo chẳng nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Hay là còn một lối vào khác cho khách VIP? Trần Hạo nghĩ ngợi một chút, rồi định nhấc chân đi vào.
“Trần Hạo?” Lúc này đột nhiên có một giọng nữ từ phía sau vang lên, giọng điệu đầy vẻ hoài nghỉ.
Trần Hạo quay lại, phát hiện một cô gái mặc lễ phục màu đen, dáng người cao ráo nóng bỏng, nhan sắc xinh đẹp động lòng người Không khỏi sửng sốt “Chị Đường Nhiên?” Cô ta là chị họ của Tô Đồng Hân. Trong buổi tiệc mừng thọ bà nội Tô Đồng Hân, chính cô ta là người liên tục bát bẻ làm khó anh! ‘Sau khí biết chiếc Lamboghini kia là của anh, vẻ mặt cô ta vô cùng phức tạp.
Chuyện này qua đi rồi, Trần Hạo những tưởng sẽ không gặp lại cô ta sớm như vậy.
V& phần Tô Đồng Hân thì vẫn chưa có gì rổ ràng cả, chỉ là lâu lâu đi án cùng nhau mà thôi.
Nhưng không ngờ mới có mấy ngày đã đụng mặt cô ta ở đây.
Hơn nữa, trước ngực Đường Nhiên là bảng tên ghi: Giám đốc thiết kế, Đường Nhiên! Ôi trời, tòa biệt thự Văn Đỉnh này là do có ta thiết kế? Đã biết Đường Nhiên rất giỏi, rất lợi hại, còn lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng không.
ngờ cô ta lại tài giỏi đến mức này.
Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ.
Hai mươi lãm tuổi.
Dưỡng như rất hài lòng với biểu cảm của Trần Hạo, Đường Nhiên cười nhạt: ‘Ha ha, hôm nay là ngày triển lãm biệt thự Vân Đính, cậu đến làm gì?” “Tôi đến…” . “Đừng nói với tôi cậu đến tham dự triển lãm, đến nhìn nhìn cho vui thôi, chứ tôi nói thật, tòa biệt thự này cậu mua không nổi đâu! Tôi biết cậu trúng xổ số mấy trăm triệu, mua một chiếc siêu xe, nhưng mà căn biệt thự này cậu đừng mơ đến. Không biết cậu còn bao nhiêu tiền, nểu cậu muốn mua nhà, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài căn giá bình dân!” Không đợi Trần Hạo nói hết câu, cô ta đã tháo mắt kính, lạnh lùng nói vậy.
Đúng vậy, lần trước lúc thấy con xe hai mươi triệu, Đường Nhiên đã thật sự thất kinh.
Thậm chí còn nghỉ ngờ Trần Hạo có phải nhân vật kia? Kết quả là không phải, Trần Hạo chỉ là một tên nhà nghèo giàu lên nhờ trúng xổ số.
Còn làm cho cô ta vì anh mà hối hận gần chết.
Bây giờ nghĩ lại thật nực cười, lúc đó cô ta thậm chí còn nghĩ tranh giành Trần Hạo với em gái c ta nữa! Nôn nôn nón! ‘Đều phải nón ra hết! “Tôi chỉ muốn xem thôi!” Trần Hạo biết Đường Nhiên coi thường mình, ý tứ trong lời nói cúa cô ta chính là như vậy. Anh không muốn dây dưa với cô ta, chỉ nói qua loa như vậy.
“Ha ha, xem cho biết thì còn được. Ngoài ra, dù gì cậu cũng là bạn trai của em gái tôi, tôi cũng có ý tốt nhắc nhở cậu. Cậu không nên so sánh bản thân mình với những cậu ấm cô chiêu khác, gia định người ta có tài sán, so với cậu mạnh hơn nhiều. Còn cậu, miệng ăn núi lở, số tiền đó sớm muộn gì rồi cũng xài hết.
Nói thật, dựa vào năng lực của cậu, tôi không tin cậu nuôi nối em gái tôi!” Đường Nhiên kiêu ngạo như một con chim khổng tước.
Đúng, Trần Hạo câu lợi hại trúng số mấy chục triệu, còn lái chiếc xa Lamboghini hai chục triệu. Nhưng về sau biết rõ sự tình, Đường Nhiên thấy Trần Hạo não tàn, dại đột kinh khủng.
Ngoài ra không có cảm xúc gì khác.
Cho nên vừa gặp mặt liền tuôn cho Trần Hạo một tràng như vậy.
Trá lại hết sự mất mặt lần trước.
“Nhiên Nhiên, đây là người em rế trúng xố số đó sao? Nhìn bề ngoài cũng đẹp trai! Nhưng sao lại hành sự như vậy chứ?” “Nhưng mà, nhìn cậu ta rất khép nép, hình như chưa từng đến nơi nào lớn như.
vậy, cũng không quen biết nhiều nhân vật máu mặt? Haizz, cũng khó trách, những người quen sống trong nghèo khó, xuất thân từ nông thôn, không hiểu biết nhiều đột nhiên có nhiều tiền như vậy, khó tránh khói hành xứ kiểu trọc.
phút” *Đúng vậy, đợi lúc cậu ta tiêu hết tiền rồi sẽ hối hận không kịp. Đển lúc đó cũng không kịp nữa rồi, không lo nâng cấp bản thn, mà lại tiêu những một trăm ngàn tham dự những hoạt động xa hoa này, có đáng không?” Là một nam hai nữ đứng sau Đường Nhiên.
Hai cô gái quả thực xinh đẹp, có thể so sánh ngang với Đường Nhiên, người nam cũng rất đẹp trai, ra dáng con nhà giàu Bọn họ dường như đều trạc tuổi nhau, khoáng hai lãm hai sáu tuổi Những người kia thấy Đường Nhiên khinh thường Trần Hạo như vậy thỉ cũng tự.
nhiên tỏ thái độ coi thường anh, không nể nang gì mà chọc nguấy anh.
Làm cho Đường Nhiên có chút mất mặt “Trần Hạo, không phải cậu mới tiêu hơn một trăm nghìn mua vé đến đây đó.
chứ? Đồng Hân đâu? Nó biết không?” Đường Nhiên lạnh lùng chất vấn.
“Biết, hôm qua chúng tôi ăn cơm cùng nhau nhưng mà cô ấy có việc nên hôm nay không cùng đến! Còn về vé thì không phải là do tôi mua!” Lời này là thật, mấy hôm nay Trần Hạo thường xuyên ăn cơm với Tô Đồng Hân, cũng muốn dẫn cô đến tham dự, nhưng cô đến ngày, cơ thể khó chịu nên không thể tham gia được! Vé là do Hoàng Vĩnh Hào sắp xếp, đương nhiên Trần Hạo không cần phải mua.
“Trời đất ơi, con người cậu thật khiến người ta sốt ruột!” Nói thật, Đường Nhiên muốn mắng cho Trần Hạo xấu hổ mà tự lui.
Nhưng mà cho dù trong mắt cô ta Trần Hạo có nghèo mạt cỡ nào thì Trần Hạo cũng là bạn trai Đồng Hân, đánh chó cũng phái ngó mặt chú chứ? Cho nèn Đường Nhiên cố nhịn xuống, nhìn Trần Hạo vấn đang cố chấp muốn tiến vào tham quan.
Lập tức nói: “May cho cậu hôm nay gặp tôi, như vậy đi, tôi có giữ mấy tấm vé mời, ngoại trừ vài người bạn thì tôi cho cậu một tấm nữa, cậu đi vào cùng mấy người bạn của tôi. Nhớ là đừng nói gì lung tung đó” Đường Nhiên dặn dò như vậy rồi không kiên nhẫn ném tấm vé về phía Trần Hạo. Thán là Giám đốc, dĩ nhiên trong tay cô ta có nhiều vé mời.
“Phương Tỉnh, Từ Na, Vương Soái, lát nữa đi vào tôi phải thuyết trình về biệt thự.
Vân Đỉnh, các cậu mang cậu ta theo giúp tôi! Câu ta không biết gì cả đầu!” Đường Nhiên nói.
“Nhưng mà lát nữa tôi còn muốn gặp vài người bạn trong giới kinh doanh, mang cậu ta theo… Haizz, được rồi, lát nữa tìm cho cậu ta một chỗ để cậu ta ngoan ngoãn ngồi!” ‘Vương Soái khó xứ.
‘Sớm biết anh đã tự mua vé rồi, trăm mấy chục nghin chẳng là gi với anh.
Nhưng mà, có quan hệ với Đường Nhiên thế này, anh cũng không cần phải tốn tiền làm gì Mà tình hình anh bây giờ giống như đi lậu vậy, thật mất giá Nhưng mà đành phải đồng ý.
“Vương Soái, lát nữa cậu đi gặp ai thì dẫn chúng tôi đi gặp gỡ làm quen với, được không? Phương Tỉnh, Từ Na đều là những cô gái đẹp, giờ này lại cam tâm trạng nguyện ở bên, chủ động tiếp cận Vương Soái “Được rồi, được rồi, mang cậu ta vào trước rồi tính tiếp, haizz!” Đám người ai oán chuẩn bị tiến vào.
Trần Hạo không ngờ chỉ đến thám quan mà gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng mà, bởi vì Đường Nhiên đã dặn dò đám người Phương Tỉnh như vậy, Trần Hạo cũng không tiện tử chối.
Liền cầm vé đi vào trong theo lối vào dành cho khách VỊP.
“Mẹ nó! Cậu bệnh sao, quay lại cho tôi Đường Nhiên thấy Trần Hạo đi vào theo lối dành cho khách VỊP thì tức giận đến mức không kiểm soát được lời nói “Đó là lối vào dành cho khách VIF; dành riêng cho những nhân vật giàu có bậc.
nhất tính Giang Nam, não cậu bị úng hay sao vậy” Phương Tinh cũng gấp gáp đến mức mắng mó Trần Hạo không ngớt.
“Ồ, thì ra mọi người không được đi lối này à!” Trần Hạo bất đắc dĩ lắc đầu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!