Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
682


Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó


Phần 14


Sự việc của Lý Lan Trúc cứ thế chìm xuống, ông nội Phó đích thân cảnh cáo một nhà trên dưới Phó gia, người trên không dám bàn luận, kẻ dưới lại không có quyền bàn tán sau lưng chuyện của chủ. Còn về những tin đồn sau bữa tiệc sinh nhật của ông Phó Hoa, người nhà họ Phó nhất nhất không lên tiếng phản bác, vậy nên tin đồn ồn ào được vài ngày cũng dần chìm xuống. Nhà họ Phó cứ dăm ba bữa lại truyền ra vài cái tin đồn, mà chuyện của Lý Lan Trúc đêm đó cũng không phải là chuyện gì lớn, nghe qua cho vui chứ cũng không đủ sức làm dậy sóng thông tin nóng của thành phố.
Về phần Lý Lan Trúc thì đã có vú Lê quản lý, vú Lê từng là vú nuôi của hầu hết các vị thiếu gia nhà họ Phó, kinh nghiệm dày dặn đầy người. Vú Lê vốn đã nghỉ hưu nhưng hôm trước nhận được lời mời của ông nội Phó, bà ấy mới quay trở lại Phó gia để giúp đỡ cho mẹ con Lan Trúc. Vú Lê cam đoan, chỉ cần Lý Lan Trúc nghe theo lời của bà ấy, bà ấy sẽ đảm bảo đứa bé trong bụng của Lý Lan Trúc được bình an mà sinh ra đời.
Sắp xếp của ông nội Phó là hoàn toàn hợp lý, không một ai dám lên tiếng phản bác lại một câu gì. Chẳng qua là sau sự việc lần này, các vị nhà họ Phó lại chắc chắn thêm về địa vị của Đình Đình trong lòng ông nội Phó. Cứ nhìn thử vào sự việc của Lý Lan Trúc là có thể rõ, kể cả là cháu nối dõi tương lai của Phó gia thì cũng chưa chắc đã quan trọng bằng cháu dâu nuôi từ bé. Nói thế nào đây nhỉ, nội bộ Phó gia kể từ nay về sau… chắc chắn sẽ dậy sóng!
____________________________
Đình Đình xin nghỉ phép năm ở đài truyền hình, cô vừa nhận một vai lồng tiếng cho nữ phản diện, vì là lần đầu tiên thử sức cho loại vai này nên cô vô cùng tâm huyết. Mà diễn viên đóng phim này lại còn là thần tượng của cô, quy mô của phim lại lớn nên cô muốn có thêm thời gian đầu tư cho vai lồng tiếng của mình.
Phúc Sinh và Quế Hoa thời gian này không có lịch quay, vì vậy ba người bọn họ lại có thời gian tụ tập như thời còn niên thiếu. Chỉ có Khiếu Trạch là không có thời gian, anh ngày nào cũng phải đến công ty, công việc lại bận rộn, có hôm còn đến tối muộn mới về đến nhà.
Sáng nào ba người Phúc Sinh, Quế Hoa và Đình Đình cũng hẹn nhau uống trà sáng ở trong vườn, vì còn ba ngày nữa là thu thử cho phim mới nên Đình Đình rất tích cực tập thoại. Phúc Sinh và Quế Hoa là diễn viên, bọn họ có nhiều kinh nghiệm thực tế, vậy nên cũng góp ý cho Đình Đình rất nhiều.
Thoại xong một phân đoạn, Đình Đình nghỉ ngơi một chút, lúc này lại nghe Quế Hoa nói với cô:
– Đình, cô Trúc kia coi bộ vẫn còn ghim thù cậu thì phải?
Đình Đình hút một ngụm trà lạnh, cô nhướn mày hỏi:
– Sao cậu nói vậy? Mình thấy cũng bình thường mà?
Quế Hoa huých nhẹ vào eo cô, cô ấy nhanh miệng lên tiếng:
– Cậu nhìn bên kia coi, vú Lê đang đưa cô Trúc đó đi dạo kìa… đáng lý là qua bên này ngồi nhưng vừa nhìn thấy cậu thì cô ta liền khựng người chuyển sang hướng khác. Đùa, mình là diễn viên, mình nhìn ánh mắt và biểu cảm rất chuẩn đấy. Cái cô Lan Trúc này nhìn cậu bằng ánh mắt địch ý, cậu phải coi chừng.
Đình Đình theo phản xạ liền hướng mắt về phía mà Quế Hoa đang nhìn, đúng thật là ở phía vườn hoa đối diện Lý Lan Trúc và vú Lê đang ngồi hóng mát. Vú Lê thấy bọn cô nhìn sang liền mỉm cười cúi khẽ đầu thay cho lời chào hỏi, chỉ có Lan Trúc là không có biểu cảm gì vui mừng, ngược lại cô ấy còn nhìn chằm chằm về phía Đình Đình, ánh mắt dè chừng kỳ lạ. Đình Đình nhớ lại mấy ngày trước, cô và Lan Trúc tình cảm vẫn rất tốt, cô ấy có khi còn chủ động tìm cô giải thoay. Ai biết được chỉ mới có mấy ngày, mối quan hệ của cô và Lan Trúc lại đột nhiên chuyển biến xấu tệ đến như thế này…
Quế Hoa lại nói tiếp:
– Mình chắc chắn là cô Trúc này không tin là cậu bị oan, cô ta vẫn nghĩ là do cậu đứng sau hại mẹ con cô ta đó.
Đình Đình không nhìn về phía Lan Trúc nữa, cô xoay người nhìn về hồ cá trước mặt, giọng cũng trầm xuống, lại như có chút bất lực:
– Chịu thôi, cái chiêu ném đá giấu tay của kẻ nào đó độc quá, nếu là mình, mình cũng không tin là mình bị oan.
Quế Hoa có chút lo lắng hỏi:
– Vậy… cậu tính thế nào?
Đình Đình cười cười:
– Mình có tính gì đâu, cứ thuận theo tự nhiên đi. Lý Lan Trúc có vú Lê chăm sóc, mình cũng yên tâm rồi. Tốt nhất là mình và cô ấy không nên thân thiết nữa, mình không muốn đem thêm phiền phức vào người.
Phúc Sinh trầm ngâm im lặng, lúc này cũng lên tiếng đồng tình với Đình Đình.
– Em làm vậy là đúng, thân phận của em và cô Lý kia quá đặc thù, đứa bé trong bụng cô ta đang là tâm điểm, em nên hạn chế tiếp xúc với cô ta. Mà tốt nhất em cũng đừng nên qua lại với người nhà họ Lý, kể cả là Lý Lan Quyên, bọn họ phức tạp nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ.
Đình Đình gật đầu, cô đáp:
– Phức tạp thật ấy, Lý Lan Trúc cũng không thể tự nhiên mà bị ngốc… Khiếu Trạch cũng không muốn em có dính líu đến chị em Lý gia. Chẳng qua là trước kia em thấy Lý Lan Trúc quá mức đáng thương, cũng không nghĩ mọi chuyện lại diễn biến thành ra như thế này.
Phúc Sinh vươn tay vỗ nhè nhẹ lên tóc cô, anh cười dịu, nhẹ nhàng trấn an cô:
– Như thế này cũng tốt, bản tính em quá lương thiện, nếu cứ tiếp tục giống như trước đây, anh chỉ sợ em bị người khác lợi dụng mà không hay.
Đình Đình chưa kịp trả lời thì Quế Hoa đã vội lên tiếng:
– Vậy em có lương thiện không hả anh Sinh?
Phúc Sinh chuyển tầm mắt nhìn về Quế Hoa, anh búng lên trán cô ấy một cái, giọng điệu bông đùa:
– Không có một chút lương thiện nào hết.
Quế Hoa giận dỗi phồng mang trợn má, hai người bọn họ bắt đầu mở màn cho trận chiến bằng mồm miệng. Mỗi lần hai người này gây nhau, lúc nào cũng khiến cho Đình Đình cười đến sảng khoái. Quế Hoa rất thích gây nhau với Phúc Sinh, mà Phúc Sinh lại đặc biệt thích chọc ghẹo cô ấy, hai con người này mà ở bên cạnh nhau thì cứ hệt như cái chợ, ồn ào hết chỗ nói.
Đang cười đến ngặt nghẽo thì điện thoại của Đình Đình đột nhiên reo chuông, cô nhìn vào màn hình hiển thị, cảm thấy có chút ngạc nhiên khi thấy tên của Khiếu Trạch xuất hiện trên màn hình lúc này. Không do dự liền trượt nút để nghe, chất giọng trầm khàn quen thuộc liền truyền đến bên tai cô.
– Em đang làm gì vậy? Tối nay có bận không?
– Không bận, em còn nghỉ mấy hôm nữa mà. Có việc gì không anh?
– Không có việc gì quan trọng, anh muốn đưa em đi dự tiệc sinh nhật của bạn, chiều anh về sớm đón em.
– Tiệc sinh nhật ạ?
– Ừm, sinh nhật. 5 giờ chiều anh về đón em nhé?
– Vâng ạ!
Đình Đình thật sự có chút kinh ngạc với cuộc gọi này của Khiếu Trạch, việc chồng cô phải thường xuyên đi tiệc tùng thì cô biết, nhưng rất hiếm khi nào anh đưa cô theo cùng. Một phần vì cô không thích, phần khác vì ngại thân phận MC của cô nên anh cũng không muốn gây rắc rối đến cho cô. Ở đài truyền hình, mọi người chỉ biết đến cô với thân phận là em gái quen biết của Hà Loan, còn về chuyện cô là vợ của Phó thiếu gia nhà họ Phó, thật sự không có người biết. Mà Đình Đình lại càng không muốn cho ai biết, bởi vì cái danh phận Phó thiếu phu nhân là quá đặc biệt, cô chỉ sợ cấp trên e dè Phó gia mà thiên vị cho cô. Trong công việc, cô không muốn mình tiến chức vì có người ở sau chống lưng, cô muốn mọi người công nhận tài năng và công sức của cô. Cũng giống như công việc lồng tiếng cho phim vậy, đều là do cô cố gắng, cố gắng từng ngày mới có được tiếng tăm như ngày hôm nay.
Thấy Đình Đình thẩn thờ, Phúc Sinh vội hỏi:
– Tiểu Đình, có chuyện gì à?
Nghe Phúc Sinh hỏi, Đình Đình liền lắc đầu, cô cười đáp:
– Không có gì, là Khiếu Trạch gọi cho em, tối nay bọn em có hẹn đi tiệc.
Phúc Sinh không nói thêm gì, chỉ có Quế Hoa là luôn miệng chọc ghẹo Đình Đình. Đình Đình quả thật là không chịu được với những lời chọc ghẹo của Quế Hoa, cô liền ôm theo bảng thoại mà co chân chạy mất hút.
Quế Hoa vốn dĩ muốn chạy theo Đình Đình thì đột nhiên lại bị Phúc Sinh ngăn lại, anh ấy nhìn cô, nhạt giọng lên tiếng:
– Đừng chọc em ấy nữa, Tiểu Đình còn phải học thoại.
Quế Hoa nhìn Phúc Sinh, một chút cảm giác vui vẻ đột nhiên tan biến hết cả. Giống như tích tụ dồn nén bị bùng phát, cô nhíu mày, không nhịn được, cô hỏi:
– Anh Sinh, Đình Đình bây giờ đã là vợ của anh Nhỏ… anh còn tơ tưởng đến cô ấy làm gì?
Phúc Sinh ngồi vắt chéo chân trên ghế, anh hờ hững nhìn Quế Hoa, giọng điệu lại càng hững hờ:
– Hai việc đấy thì có liên quan gì đến nhau?
Quế Hoa cười khẩy:
– Không liên quan? Anh thừa biết là Tiểu Đình thích anh Nhỏ, bây giờ cô ấy cũng đã là vợ chính thức của anh Nhỏ… anh cứ luôn tỏ ra quan tâm đến Tiểu Đình để làm gì? Anh không sợ anh Nhỏ khó chịu, anh không sợ Tiểu Đình khó xử sao?
Phúc Sinh nhạt giọng đáp trả:
– Là do em nghĩ nhiều, mà những gì em nghĩ cũng chắc chắn bọn họ cũng nghĩ giống em.
Quế Hoa không chịu nổi với thái độ cố chấp bất ngộ này của Phúc Sinh, cô nhịn không được mà nổi cáu với anh.
– Phúc Sinh, anh đừng tưởng anh nghĩ cái gì em không biết. Anh tốt nhất đừng làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của Tiểu Đình và anh Nhỏ. Đừng để một ngày nào đó anh Nhỏ phải trở mặt với anh.
Phúc Sinh nhướn mày nhìn về phía Quế Hoa, ánh nhìn có chút bất mãn, biểu cảm lại càng không kiên dè gì mà lạnh lùng đáp trả:
– Em không có tư cách nhắc nhở anh, cũng đừng để anh phải trở mặt với em!
Nói dứt câu, Phúc Sinh liền đứng dậy, cứ thế lạnh lùng rời đi, để lại một mình Quế Hoa khổ sở ở lại…
Không có tư cách, anh ấy nói đúng, cô rõ ràng là không có tư cách mà…
Trong mối quan hệ này của anh và cô, cô hèn mọn đến mức muốn ghen cũng phải giữ chừng mực. Nhưng mà, cô thật sự không thể cứ trơ mắt đứng nhìn Phúc Sinh cứ mãi si mê bất ngộ như vậy. Cô không muốn Phúc Sinh lại thêm một lần nữa cố chấp, cô thật sự không muốn nhìn thấy anh Nhỏ và Phúc Sinh trở mặt nhau… cô thật sự không muốn!
_________________________
Đúng giờ hẹn, Khiếu Trạch về Phó gia đón Đình Đình. Cứ tưởng tiệc sinh nhật sẽ tổ chức ở thành phố, ai ngờ chạy xe hơn một giờ đồng hồ mới đến được nơi diễn ra buổi tiệc.
Bước xuống xe, nhìn cảnh biển mờ ảo trước mắt, Đình Đình quả thật là mờ mịt, cô vội quay sang hỏi Khiếu Trạch:
– Anh này, em có thấy tiệc sinh nhật đâu? Hay là mình đi nhầm chỗ rồi?
Khiếu Trạch đi đến vịn nhẹ vào lưng Đình Đình, anh giúp cô vén tóc, lại đội mũ rộng vành lên cho cô, anh dịu giọng, giải thích:
– Chúng ta đến hơi muộn, đợi lát nữa có người đến đón. Tiệc sinh nhật không làm ở bờ biển mà làm ở du thuyền. Em có thấy ánh đèn ở xa xa kia không, chúng ta đến đó.
Đình Đình tròn mắt nhìn về hướng đèn, rồi lại tròn mắt nhìn Khiếu Trạch, cô cao giọng hỏi:
– Thật á? Sinh nhật ở du thuyền?
Khiếu Trạch bật cười:
– Thật, đi, xe đến rồi.
Suốt quãng đường còn lại, Đình Đình luôn trong trạng thái căng mắt ra quan sát. Mãi đến khi đặt chân lên du thuyền sa hoa tráng lệ, cô mới tin là mình đi dự tiệc sinh nhật ở trên du thuyền. Nhìn thấy cô cứ mắt tròn mắt dẹt, tóc bay loà xoà vì gió mạnh, sợ cô bị lạnh, anh liền cởi áo khoác ngoài ủ ấm cho cô. Ôm cô vào trong lòng, dìu cô từng bước lên bậc thang, anh dịu giọng nói:
– Có lạnh không? Anh quên nói trước với em là bọn mình sẽ đi biển.
Đình Đình không thấy lạnh mấy, cô hí hửng đáp:
– Không lạnh đâu, gió mát mà. Mà đây là lần đầu tiên em được dự sinh nhật ở trên biển ấy, lát nữa mình sẽ ra giữa biển thật à anh?
Thấy cô thích thú, anh cũng vui theo:
– Thật, tối nay chúng ta ngủ ở trên thuyền, sáng mai về sớm.
Đã thích thú lại càng thích thú hơn, Đình Đình không nén nổi kích động, mãi đến khi gặp được chủ nhân của bữa tiệc, cô mới có thể bình ổn tâm trạng lại được. Thật là, đúng là thế giới của người thượng lưu, tất cả các vị ở đây đều là những người có tiền, có địa vị và quyền lực. Người bạn này của Khiếu Trạch, Đình Đình cũng biết, cậu ta là A Nam, thiếu gia của đại gia tộc hắc bạch lưỡng đạo tầm cỡ.
Trong lúc đợi Khiếu Trạch trò chuyện xã giao với bạn bè, Đình Đình đột nhiên nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc của ai đó gọi tên cô. Theo phản xạ cô liền xoay người nhìn lại, phải nói là quá mức bất ngờ khi nhìn thấy có cả Hà Loan cũng đang ở trên thuyền….
Hà Loan nhìn thấy được sự bất ngờ của Đình Đình, lại sợ cô sẽ hiểu lầm, cô ấy vội lên tiếng trước:
– Em lại đến muộn rồi, chị và Duy Tân đến trước rồi nhé.
Nghe đến hai chữ Duy Tân, Đình Đình mới phát hiện ở sau lưng Hà Loan còn có một người nữa. Cô lúc này liền ngộ ra là mình xém chút nữa đã hiểu lầm Khiếu Trạch, trong lòng cũng sinh ra cảm giác có lỗi với anh. Lại nhìn thấy anh chồng vừa bước đến, Đình Đình liền nở nụ cười chào hỏi:
– Anh Hai!
Phó Duy Tân không mặn không nhạt gật đầu, anh ấy bước đến bên cạnh Hà Loan, tay choàng qua eo cô ấy, động tác tự nhiên thân mật, cứ hệt như bọn họ đang là một đôi vậy. Hà Loan cũng cảm nhận được ánh nhìn tò mò kèm theo kinh ngạc của Đình Đình, chẳng qua là cô ấy cũng không né tránh cái ôm thân mật của Duy Tân. Lúc này cô ấy liền bước đến gần bên cạnh Đình Đình, tay khoác tay Đình Đình, cô ấy nói với người đàn ông trước mặt.
– Anh tiếp bạn đi, em nói chuyện với Tiểu Đình một lát.
Duy Tân không do dự liền gật đầu:
– Vậy hai em nói chuyện đi, anh sang bên đó với Khiếu Trạch.
– Vâng ạ.
Duy Tân đi rồi, Đình Đình liền đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Khiếu Trạch. Cũng không biết có phải là cô và anh có thần giao cách cảm hay không mà ngay lúc cô tìm anh, anh cũng dõi mắt tìm kiếm bóng hình của cô. Tầm mắt cả hai chạm nhau, Khiếu Trạch liền nở một nụ cười cưng chiều dịu dàng. Bất giác, trong lòng Đình Đình liền sinh ra một loại xúc cảm rất dễ chịu, giống như vừa có một dòng suối ấm đang cuộn trào quấng quanh trái tim nhỏ bé của cô vậy…
Hà Loan ở bên cạnh nhìn thấy hình ảnh tình chàng ý thiếp này của cô và Khiếu Trạch, cũng không biết cô ấy có tâm trạng gì, chỉ thấy cô ấy kéo tay Đình Đình, cười đùa lên tiếng:
– Được rồi, không cần hai đứa phải liếc mắt đưa tình với nhau như vậy đâu. Đêm còn dài, tối nay kiểu gì không quấn quýt với nhau.
Đình Đình đỏ mặt, cô nhíu mày trách yêu:
– Chị nói gì vậy, em nghe mà nổi hết da gà.
Hà Loan lấy giúp Đình Đình một ly rượu, đưa sang cho cô, cô ấy lại nói:
– Da mặt vẫn còn mỏng vậy ha? Uống đi, uống với chị một ly.
Kéo Đình Đình đi đến băng ghế của quầy bar mini, Hà Loan cụng ly với cô, trên môi cô ấy là nụ cười rực rỡ.
– Uống đi, một ly không say được đâu, em uống được mà đúng không?
Đình Đình cũng không có ý định từ chối, cô gật đầu, cụng ly vui vẻ:
– Hai ly cũng được, em không yếu như chị nghĩ đâu…
– Ha ha, được, con bé này giỏi, phụ nữ là phải như vậy, nước cam cũng uống được, mà rượu mạnh cũng chẳng hề hà gì. Uống!
Nói là uống một ly, vậy mà không hiểu thế nào Đình Đình lại uống đến 4 ly liền. Trong người bắt đầu cảm thấy ngà ngà say, lại nhìn sang Hà Loan, vẫn thấy chị ấy tỉnh như sáo. Vốn còn đang định hỏi chị ấy say chưa thì lại nghe thấy chị ấy cất giọng nói với cô trước.
– Tiểu Đình, chắc em ngạc nhiên lắm phải không? Em đang tò mò vì sao chị lại xuất hiện ở đây, xuất hiện ở bên cạnh anh Hai của em… phải không?
Đình Đình cũng không có ý định giấu giếm, cô thẳng thắn thừa nhận.
– Em đúng là rất tò mò.
– Vậy có muốn chị nói cho em biết lý do không?
Đình Đình cười cười, cô đáp:
– Nếu chị muốn nói thì em xin nghe, còn bằng không, dù có tò mò thì em cũng sẽ không hỏi.
Hà Loan lắc lư ly rượu trên tay, mi mắt rũ xuống đượm buồn, cô ấy cười rất dịu, giọng ngọt ngào khẽ cất:
– Chị… không muốn giấu em… mặc dù chị biết nếu chị nói ra… em chắc chắn sẽ rất xem thường chị…
Dừng khoảng vài giây, Hà Loan mới nhìn thẳng vào mắt của Đình Đình, cô ấy nói ra những lời mà đến cả cô ấy có khi cũng chưa chắc là mình có thể chấp nhận được…
– Chị và anh Hai của em… đang yêu nhau. Chị không biết là mình làm đúng hay là làm sai, chỉ là, chị thật tâm không muốn bỏ lỡ anh ấy. Cũng giống như trước đây, chị đã từng khuyên Khiếu Trạch… ngàn lần vạn lần không được bỏ lỡ em… bởi vì chị biết… cậu ấy thật lòng yêu em!
Dưới màn đêm lung linh huyền ảo, xung quanh là sóng biển, trước mặt là người phụ nữ mà Đình Đình vẫn luôn thầm ngưỡng mộ… chỉ là giờ phút này đây… trong lòng cô lại đột nhiên sinh ra thêm một loại cảm giác rất khó để có thể diễn tả được bằng lời. Cô luôn tự nói với lòng mình, dù cuộc sống có khốn khổ, có bế tắt, có bất công đến thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không bao giờ cho phép bản thân mình trở thành người thứ ba xen vào tình cảm của người khác. Cô rất hâm mộ Hà Loan, hay nói đúng hơn là thần tượng, nhưng giờ phút này đây, cô lại không có cách nào chấp nhận được loại chuyện tiêu cực giống như thế này…
Cô nhớ, Hà Loan đã từng làm talk show về vấn đề người thứ ba, chị ấy cũng từng lên án mạnh mẽ về việc người phụ nữ cố tình chen ngang vào hạnh phúc gia đình của người khác. Thế tại sao bây giờ chị ấy lại quyết định như thế này, những đạo lý mà chị ấy từng nói… nó trôi đi đâu hết rồi? Hay là người khác thì không thể, còn chị ấy… riêng chị ấy thì có thể, có phải như vậy không?
Đầu óc hỗn loạn, cảm xúc dường như bị mất khống chế, Đình Đình không nghe tiếp được nữa. Cô vội đứng dậy, mắt đối mắt với Hà Loan, cô nói, nói ra những lời cương quyết và thẳng thắn nhất…
– Chị Loan, sau này… chị đừng nói với em những thứ giống như thế này nữa. Em rất thương chị nhưng em cũng sót cho chính chị dâu của em. Em sẽ không bình phẩm, không phán xét, không trách móc nhưng em cũng sẽ không đứng về phía chị…
Dừng đoạn, cô hít vào một hơi, đối diện với gương mặt thất thần của Hà Loan, dù chua xót nhưng cô vẫn cố nói ra những lời chân thành nhất từ tận đáy lòng:
– Chị biết không… thế giới này là rất lớn… bản thân mình gặp được người mà mình thích… đó vốn dĩ đã là chuyện rất tốt rồi. Thích nhau và sở hữu nhau… đó là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Cuộc đời của mình dài lắm, cuộc đời của người khác cũng chẳng kém gì… bên mình là bình yên… nhưng bên người khác… lại toàn là giông bão!

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN