Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
647


Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó


Phần 18


Hà Loan ở lại Phó gia là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột, có thể bà Hai Lớn không thích Hà Loan nhưng bà ấy không thể không trông chờ vào đứa bé trong bụng Hà Loan. Chỉ cần Hà Loan sinh được con trai, rất có thể bà Hai Lớn sẽ để cho Phó Duy Tân danh chính ngôn thuận đưa Hà Loan về làm vợ bé. Còn về vấn đề Hà Loan sẽ là vợ bé hay là một bước trở thành vợ lớn… vậy thì còn phải chờ xem thủ đoạn của Phó Duy Tân lãnh bạc và tàn nhẫn như thế nào?!
Sáng hôm sau, Khiếu Trạch đưa Đình Đình đến phòng thu từ sớm. Hai người không kịp ăn sáng ở nhà nên Khiếu Trạch sẵn đường mua cho Đình Đình một túi thức ăn nhanh. Hôm nay cô thu cả ngày nên chắc chắn sẽ về muộn, có khi đến khuya mới về cũng nên. Ngồi trên xe, Đình Đình vừa ăn bánh mì, cô vừa hỏi:
– Anh nói ông nội không đồng ý để chị Loan ở lại nhà mình hả?
Khiếu Trạch gật đầu:
– Ừ, ông nội không thích chị em Lưu gia, ông chưa phạt tội anh Hai đã là nhượng bộ lắm rồi.
Đình Đình lại hỏi tiếp:
– Vậy sao bác Hai nói là ông nội ra lệnh cho chị Loan được phép ở lại, chẳng lẽ là do ý của bác Hai hả anh?
Khiếu Trạch xác nhận:
– Là ý của bác Hai, anh nghe chú Ngô kể lại, trưa hôm qua bác Hai có đến gặp ông nội. Sau khi bác Hai rời đi, ông nội mới ra lệnh cho bác Hai gái giữ lại Hà Loan. Còn về chuyện Hà Loan có được bước chân vào Phó gia làm dâu hay không, cái này anh không chắc. Nếu chị ấy sinh được con trai thì có thể xem xét, hoặc cũng có thể sẽ không bao giờ xem xét đến.
– Thì ra là vậy, hèn gì em cứ thấy quyết định này của ông nội không giống với cách hành xử của ông từ trước đến giờ. Xem ra là vợ chồng bác Hai đang rất cần có cháu trai, chắc là bọn họ sợ… Lan Trúc sẽ sinh ra cháu trai nối dõi cho nhà họ Phó trước.
Khiếu Trạch lúc này mới có thời gian quay sang nhìn Đình Đình, anh nở nụ cười bàng bạc, nói với cô:
– Sinh được cháu trai cho nhà họ Phó không phải là chuyện dễ dàng, cũng không phải ai muốn cũng có thể sinh được.
Cô có chút không hiểu ý của Khiếu Trạch, cô tròn mắt hỏi anh:
– Anh nói sao nghe có vẻ huyền bí vậy?
Cô càng hỏi anh càng tỏ ra bí hiểm:
– Sự thật mà…
Nhịn không được tò mò, cô liền nhướn người gần sát bên cạnh anh, khẽ hỏi:
– Anh nói cho em nghe với, sao lại không thể sinh con được ạ? Có phải là anh biết gì rồi không, nói cho em nghe đi?
Khiếu Trạch xoa xoa má cô, anh cười, đáp:
– Anh nói đùa thôi, em đừng tin.
Thấy bộ dạng lừa người của anh, Đình Đình bặm môi không thèm hỏi anh nữa, cô xoay người ngồi ngay ngắn tiếp tục gặm nhấm hết ổ bánh mì trong tay. Khiếu Trạch nhìn thấy cô như vậy, anh bất giác cười khẽ, cũng giảm nhẹ chân ga lại để cô có thêm thời gian ăn sáng.
Cũng không phải anh không thể nói cho cô nghe vấn đề kia, mà vì lúc này anh thật lòng không muốn để cho cô biết. Đình Đình quá nhạy cảm, anh với cô cũng chỉ mới làm hòa, bây giờ mà nói với cô lý do vì sao ông nội muốn anh cưới cô, chắc cô sẽ lại hiểu lầm anh mất. Thôi thì để sau rồi nói, tương lai của anh với cô còn rất dài, cần gì vội vàng như vậy…
___________________
Mấy ngày sau, Đình Đình bận đến mức không có thời gian ngủ nghỉ, mãi đến cuối tuần, cô mới có được một ngày thảnh thơi ở nhà nghỉ ngơi. Vì không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, Khiếu Trạch căn dặn không cho người làm lên phòng đánh thức cô, để cho cô muốn ngủ đến khi nào thì ngủ.
Bé Thị canh chừng mãi, cô bé đợi đến khi nào trong phòng có tiếng động thì mới dám gõ cửa gọi người.
– Mợ Nhỏ… mợ dậy rồi hả? Mợ ơi?
Đình Đình bước xuống giường, cô vươn vai vài cái, giọng khàn khàn đáp lại lời của bé Thị:
– Mợ đây, em đợi mợ chút.
– Dạ! Mợ rửa mặt xong xuống nhà nha, em chuẩn bị bữa sáng cho mợ.
– Mợ nghe rồi, em xuống trước đi.
– Dạ!
Đánh răng rửa mặt, thay bộ váy thoải mái, không trang điểm mà chỉ đánh chút son môi, Đình Đình mộc mạc với tinh thần tràn đầy phấn khởi. Gần đây tâm trạng của cô vô cùng tốt, chắc là vì cô đang yêu đương nên nhìn cái gì cũng thấy dễ chịu, thấy màu hồng.
Bé Thị đứng đợi cô ăn sáng, Đình Đình vừa uống sữa, vừa hỏi con bé:
– Quế Hoa đang ở đâu vậy em?
Bé Thị nhanh nhảu đáp:
– Cô Hoa ở ngoài vườn, còn cậu Sinh thì đi công việc rồi mợ.
– Anh Sinh lại đi công việc à?
Bé Thị gật đầu:
– Dạ, hình như cậu Sinh bận lắm, cũng không có thường xuyên ở nhà.
Đình Đình gật gù, cô lại hỏi:
– Vậy còn Hà Loan, chị ấy có thường ra ngoài không em?
– Cô Hà Loan từ bữa dọn vào đây đến giờ rất ít khi đi ra ngoài, em nghe nói là bà Hai Lớn không thích cô ấy đi lại lung tung…
Dừng lại vài giây, con bé đột nhiên kề sát vào mặt cô, nói thì thầm như kiểu không muốn cho ai nghe thấy.
– Có chuyện này em chưa có nói cho mợ biết… ngày hôm qua… em vô tình bắt gặp được… cô Hà Loan… đánh mợ Hai đó mợ…
Đình Đình mở tròn mắt, cô khựng tay, kinh ngạc hỏi lớn:
– Em nói thiệt hả?
Bé Thị gật đầu chắc nịch, biểu cảm chân thật vô cùng:
– Em nói thật, có vú Lê thấy nữa, thật 100% luôn.
Hà Loan đánh chị Sương? Làm sao có thể? Làm sao lại như vậy được?
– Vậy… vậy chị Sương thế nào? Có đánh trả không?
Bé Thị tỏ ra tiếc nuối, con bé đáp:
– Vú Lê không có cho em coi tiếp, vừa thấy cô Hà Loan đánh mợ Hai là vú kéo em đi mất tiêu rồi. Nhưng mà, theo em quan sát được… mợ Hai có cái gì kỳ lạ lắm… chắc là không có đánh trả đâu.
Đúng thật là kỳ lạ, theo như tính tình của Diệp Sương thì dễ gì chịu nhẫn nhịn Hà Loan. Hay là do chị ấy sợ cái thai trong bụng Hà Loan nên mới không dám đánh trả? Chắc chắn là như vậy rồi!
Ăn xong bữa sáng, Đình Đình ra vườn đi dạo, lúc này cô vô tình nhìn thấy Quế Hoa đang đứng cạnh Lan Trúc, cảm thấy có chút tò mò, cô liền đứng lại nhìn xem. Cũng không biết hai người bọn họ nói với nhau cái gì mà cô thấy Lan Trúc có vẻ không được vui cho lắm, mà cả Quế Hoa cũng tỏ vẻ khó chịu. Lạ nhỉ, bình thường hai người này có nói chuyện với nhau bao giờ đâu, sao hôm nay lại trông như có xung đột vậy?
Quế Hoa nhìn thấy Đình Đình đi đến, cô ấy liền thu lại vẻ mặt cau có, mà Lan Trúc khi nhìn thấy Đình Đình thì cũng chẳng vui vẻ gì, liền nhanh chóng xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Đình Đình, Lan Trúc có liếc mắt nhìn sang cô, chẳng qua là cô ấy cũng không có nói gì, chỉ là nhìn một cái rồi hờ hững lướt qua…
Đợi Lan Trúc đi rồi, Đình Đình mới nhìn đến Quế Hoa, cô hỏi:
– Sao vậy? Cậu và cô ấy có chuyện gì à?
Quế Hoa nhún vai, cô ấy nhàn nhạt đáp:
– Không có gì, chỉ là mình không thích cô ta thôi.
Đình Đình vừa đi vừa hỏi:
– Sao đột nhiên lại như vậy? Trước đây cậu cũng đâu có ghét cô ấy?
Quế Hoa cười cười, tâm lý cực kỳ khó nắm bắt:
– Mình không ghét cô ấy nhưng cũng không ưa, khi nãy mình chỉ hỏi cô ấy vài câu thôi, Lan Trúc như người bị câm vậy, chẳng nói năng gì.
Đình Đình không muốn châm thêm dầu vào lửa, cô giúp Lan Trúc nói đỡ một tiếng.
– Lan Trúc không nói chuyện là việc bình thường mà, trừ khi nào cô ấy mở miệng nói chuyện với cậu thì mới là điều kỳ lạ. Cậu đừng so đo với cô ấy làm gì, không đáng đâu, đừng tức giận nữa.
Quế Hoa nhướn mày, cô ấy đáp, biểu cảm có chút giận dỗi:
– Ai thèm giận cô ta…
Biết tính tình của Quế Hoa còn rất vô tư, thấy cô ấy không vui như vậy, Đình Đình liền chuyển sang chủ đề khác để nói. Mà Quế Hoa là kiểu người mau quên, mới vừa nãy còn hậm hực, lúc này đã có thể cười tươi rói nói đùa cùng với Đình Đình. Còn về vấn đề của Quế Hoa và Lan Trúc, Đình Đình nghĩ không đơn giản chỉ là như vậy. Quế Hoa không bao giờ vô cớ gây khó dễ cho người khác, cô ấy không phải là kiểu người cạy quyền thích ức hiếp người. Chậc, xem ra cô mới bận rộn có mấy ngày mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhà họ Phó càng ngày càng không được bình yên rồi…
_______________________
Buổi trưa Đình Đình rảnh rỗi liền đến đưa cơm cho Khiếu Trạch, lúc cô đến thì Khiếu Trạch lại đang có khách, Đình Đình định tránh mặt một chút nhưng Khiếu Trạch bảo không cần, còn để cho cô ở lại nghe chuyện. Ban đầu cứ tưởng là chuyện làm ăn, nghe được một lát mới biết là chuyện điều tra thân thế của Lý Lan Trúc. Sẵn có máu tò mò trong người, Đình Đình cũng không khách sáo.
Người đàn ông mặc đồ đen tác phong chuyên nghiệp, anh ta ngồi đối diện với Đình Đình và Khiếu Trạch, giọng trầm thấp, nghiêm túc báo cáo:
– Trạch thiếu, chúng tôi tìm được ảnh còn bé của cô Lý Lan Trúc… nhưng chỉ có ảnh khi lên 5 tuổi, từ 5 tuổi trở về trước… không tìm được ảnh.
Khiếu Trạch nhíu mày, anh khàn giọng, hỏi:
– Không tìm được ảnh? Là chưa tìm được hay là không thể tìm được?
Người đàn ông áo đen trả lời:
– Là không thể tìm được, Lý gia dường như không có ảnh của cô Lý Lan Trúc trước 5 tuổi. Cũng vì cố gắng tìm cho ra ảnh nên mới kéo dài thời gian đến bây giờ, mong Trạch thiếu thông cảm.
Khiếu Trạch im lặng, anh cầm tấm ảnh của Lý Lan Trúc lúc 5 tuổi lên nhìn xem. Ánh nhìn dò xét căng thẳng, mãi một lát sau mới nghe thấy anh lên tiếng trả lời:
– Tôi không trách các anh, nhưng lý do vì sao nhà họ Lý lại không có ảnh trước 5 tuổi của Lý Lan Trúc… các anh có điều tra thử không?
Người áo đen gật đầu, anh ta đáp:
– Thưa, chúng tôi có điều tra qua, theo như lời khai của người làm lâu năm nhất ở nhà cũ của Lý Vì, ông ta nói… trước đây lúc anh em Lý Vì còn trẻ, có một lão thầy bói nào đó đã phán rằng Lý gia sẽ tuyệt tự tuyệt tôn, đến cả cháu gái cũng không sống được. Năm đó Lý lão gia, tức là ông nội của Lý Lan Trúc vô cùng lo lắng, ông ấy đi tìm rất nhiều thầy xem cho Lý gia. Cũng không biết quá trình lúc đó thế nào nhưng bẫng một thời gian thì nghe tin Lý Vì lấy vợ và sinh được Lý Lan Trúc. Mà vợ của Lý Vì sinh nở rất khó khăn, sinh được Lý Lan Trúc thì không còn khả năng sinh được nữa. Lý Lan Trúc sinh non, thiếu tháng, thân thể ốm yếu đau bệnh liên miên… mãi đến năm cô ta lên 5 tuổi thì tình hình sức khỏe mới được ổn định và sống sót cho đến tận ngày hôm nay. Sau này Lý Vinh mới sinh được Lý Lan Quyên, Lý gia cũng chỉ có hai cô cháu gái, không có cháu trai.
Đình Đình cũng tò mò nhìn vào bức ảnh 5 tuổi của Lý Lan Trúc, cô nhịn không được mà hỏi Khiếu Trạch:
– Khiếu Trạch, anh nhìn bức ảnh này của Lý Lan Trúc, anh có nhận ra được điều gì không?
Khiếu Trạch thở dài, anh đáp lại lời cô:
– Không nhận ra, nếu có ảnh lúc 2 tuổi thì may ra anh còn nhận ra được. Năm đó lúc anh gặp con của chú tài xế, đứa bé còn rất nhỏ, mà anh cũng chỉ là một cậu bé. Thời gian trôi qua lâu như vậy, anh thật sự không thể đoán ra được đứa bé kia khi lên 5 tuổi sẽ trông như thế nào.
Nghe Khiếu Trạch nói như vậy, người đàn ông áo đen liền cất giọng báo cáo tiếp:
– Về lý do vì sao Lý Vì xóa hết hình ảnh của Lý Lan Trúc trước 5 tuổi, tôi vẫn cho rằng là có vấn đề. Nhưng sau khi Lý Vì chết, Lý Vinh cho người thay mới toàn bộ nội thất và sửa chữa lại Lý gia, vì vậy những đồ vật cũ của nhà Lý Vì đều không còn nữa. Đã khó lại càng khó hơn trong việc điều tra. Về phần Lý Vinh, theo như lời của người làm ở Lý gia thì lúc Lý Vì còn nắm quyền thừa kế Lý gia, vợ chồng Lý Vinh ở riêng nên khả năng ông ta biết chuyện gì đó về Lý Lan Trúc là rất thấp. Hơn nữa Lý Vì và Lý Vinh không hòa thuận, quyền lực của Lý Vinh lúc đó không có, căn bản là không đủ khả năng nắm bắt được việc nhà của Lý Vì.
Khiếu Trạch gật đầu đồng ý, việc này anh cũng biết, vậy nên anh không làm khó người đàn ông áo đen. Hào môn thâm sâu khó dò là thật, một khi đã muốn giấu, vậy thì chuyện điều tra ra được còn khó hơn lên trời. Lý gia dưới sự quản lý của Lý Vì năm đó phát triển khá là lớn mạnh, Lý Vì lại là người có bản lĩnh và tâm cơ, không dễ gì moi ra được thông tin từ người có tâm cơ như vậy. Vợ chồng Lý Vì xóa hết mọi thông tin và hình ảnh của Lý Lan Trúc trước lúc cô ta 5 tuổi… xem ra là có vấn đề. Bọn họ giống như là đang muốn che giấu một bí mật nào đó mà không muốn cho người ngoài biết đến.
Khiếu Trạch gật đầu, anh ngồi thẳng người, nghiêm nghị cất giọng:
– Tôi hiểu, các anh đã làm rất tốt. Nhưng tôi vẫn chưa hài lòng lắm, tôi muốn các anh điều tra thêm về thân thế của Lý Lan Trúc. Tôi nghe nói Lý Lan Trúc có một bà vú nuôi cô ta từ nhỏ nhưng đã về hưu, phía các anh cho người điều tra về bà vú này, càng nhanh càng tốt.
Người đàn ông áo đen cung kính nhận lệnh:
– Đã rõ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
– Được rồi, vất vả cho các anh!
Đợi người đàn ông áo đen đi rồi, Đình Đình mới quay sang nói với Khiếu Trạch:
– Vợ chồng Lý Vì đúng thật là có vấn đề, Lý Lan Trúc chưa chắc đã là con cháu nhà họ Lý.
Khiếu Trạch cũng đồng ý với cô, tay anh gõ gõ lên thành ghế sô pha, ánh nhìn đanh lại, giọng nói ẩn chứa mùi vị nguy hiểm:
– Để anh xem thử… rốt cuộc thì Lý Vì đang muốn che giấu bí mật gì về thân phận thật sự của Lý Lan Trúc. Lý gia này… hừm… đúng thật là không hề vô hại như vẻ bề ngoài của bọn họ rồi!
__________________________
Ngày hôm sau, Đình Đình đi thu về sớm hơn thường ngày, cô không báo cho Khiếu Trạch đến đón mà tự mình bắt xe về nhà. Khiếu Trạch gần đây rất bận rộn, công việc của anh rất nhiều, cô không muốn làm gián đoạn công việc của anh.
Đêm xuống, biệt viện Phó gia chìm vào yên tĩnh lạ thường, không còn vẻ tráng lệ cổ kính như ban ngày nữa. Đình Đình cũng tương đối cảm thấy mệt mỏi, hôm nay cô thu âm một ngày, bụng vừa đói, cổ họng vừa khô, người thì nóng bức. Lúc này chỉ muốn đi nhanh về phòng tắm rửa một phen cho thật sạch sẽ, sau đó ăn bữa tối thật ngon rồi lên giường nằm nghỉ, đợi Khiếu Trạch đi làm trở về.
Vì ngày mai còn phải thu âm nguyên ngày nên bây giờ cô phải tận dụng thời gian để đọc thoại. Chân thì bước, tay cầm bảng thoại, mắt nhìn chằm chằm vào chữ, miệng lẩm nhẩm cho quen câu thoại. Vì mải chăm chú vào bảng thoại nên cô đi lố một đoạn vào nhà, lúc phát hiện ra thì cô đã thấy mình đang đứng giữa hành lang đi thông ra vườn hoa. Có chút giật mình, cô vội xoay người quay lại, nhưng ngay lúc vừa xoay người, cô lại vô tình bắt gặp… Lý Lan Trúc và một người nào đó đang lén lút gặp gỡ nhau ở góc khuất của vườn hoa…
Theo phản xạ, Đình Đình vội nấp vào một góc, cô căng mắt nhìn về phía Lý Lan Trúc đang đứng. Cô thật sự rất muốn biết… Lý Lan Trúc đang lén lút gặp ai?
Chỉ là ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy người bên cạnh Lý Lan Trúc, cô chấn kinh đến mở tròn hai mắt, nhịp tim bất giác cũng đập nhanh hơn rất nhiều. Cố giữ sự bình tĩnh, Đình Đình hít vào một hơi, thật cẩn thận và nhẹ nhàng di chuyển khỏi hành lang thông ra vườn hoa. Mãi đến khi đến được nơi cách xa hành lang một đoạn khá dài, Đình Đình mới có thể thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Cô ngồi phịch xuống ghế, cảm giác hoảng loạn vẫn còn hiện rõ trên mặt, cô thật sự không dám tin vào mắt mình… Lý Lan Trúc… Lý Lan Trúc vậy mà lại lén lút gặp gỡ… gặp gỡ… Phúc Sinh…
Chẳng lẽ Lý Lan Trúc và Phó Phúc Sinh… hai người họ… hai người họ… là quen biết nhau từ trước?!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN