Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
656


Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó


Phần 26


Khiếu Trạch cho người điều tra về Phó Phúc Sinh, kết quả nhận lại làm cho anh có phần rối bời, không thể nhận biết rõ thực hư vấn đề là như thế nào. Phó Phúc Sinh là con cháu của Phó gia, việc này không có gì phải bàn cãi. Chỉ là trong một vài báo cáo, anh lại phát hiện ra hành tung của cậu ấy có rất nhiều bất thường…
Nhưng mà, anh quen biết Phó Phúc Sinh không phải chỉ mới một vài tháng, tính tình của cậu ấy, thói quen của cậu ấy hay cả là sở thích của cậu ấy anh đều rất rõ… không lý nào cậu ấy lại thay đổi kỳ lạ đến như vậy… không thể nào!
Màn đêm buông xuống, Khiếu Trạch giúp Đình Đình xoa bóp gót chân, hôm nay Đình Đình có chương trình hoạt động ngoài trời, cô phải đi giày cao gót cả ngày nên chân sưng đỏ gần như rướm máu. Khiếu Trạch xót cho vợ nhưng không muốn ngăn cản công việc mà cô yêu thích, anh chỉ có thể giúp cô xoa bóp chân, xử lý vết trầy sau chân cô rồi dặn dò trợ lý “gõ gõ” vài cái với sếp tổng của đài A.
Trước kia là anh không biết cô cực khổ đến như thế này, nếu anh biết sớm hơn, anh đã không để cho cô cứ mãi là một biên tập viên ít tiếng tăm ở đài. Anh tôn trọng ước mơ, tôn trọng công sức và quyết tâm của cô, nhưng anh cũng tôn trọng tình yêu của anh dành cho cô. Mà trong tình yêu, người đàn ông luôn luôn muốn đem những thứ tốt nhất, đẹp đẽ nhất, thuận lợi nhất dành đến cho người phụ nữ của cuộc đời mình, anh cũng giống như vậy…
– Đau lắm không? Em đi giày cao bao nhiêu vậy vợ?
Đình Đình xuýt xoa, cô khàn giọng, đáp:
– Giày cao hơn mười phân, bình thường em đi vẫn tốt, giày cao hơn thế em vẫn đi được mà. Chẳng qua là hôm nay hoạt động nhiều quá, em chạy loạn lung tung nên mới đau như vậy.
Khiếu Trạch nhíu mày nhìn cô:
– Không thể thay giày thấp hơn à?
Cô lắc đầu:
– Không được đâu, em phải ra dáng biên tập viên có ngoại hình tốt chứ. Đi giày thấp hơn chỉ phù hợp với các chị U40 trở lên thôi, bọn em không thể đi giày thấp hơn được.
Rắc rối quá vậy? Phụ nữ lúc nào cũng ngoan cố mà!
Sau khi xoa bóp chân cho cô, Khiếu Trạch để cô gối đầu nằm trên đùi mình, hai người một nằm một ngồi trên thảm nhung, dưới sàn nhà có thiết bị sưởi ấm nên cũng không sợ Đình Đình bị nhiễm lạnh. Khiếu Trạch đọc tài liệu, Đình Đình thì lướt xem lịch làm việc của ngày mai, đột nhiên lúc này Khiếu Trạch lại hỏi:
– À, Lý Lan Trúc mang thai sắp đến ngày sinh chưa nhỉ?
Đình Đình đặt ipad xuống thảm lông, cô lật người nằm úp dưới thảm, cằm gác lên đùi anh, cô nghĩ nghĩ vài giây rồi mới đáp:
– Sinh con ấy hả… chưa đâu… bụng cô ấy còn bé lắm. Theo em nhớ chắc chỉ mới được 3 tháng, phải còn hơn 6 tháng mới sinh.
– À, vậy sao…
Đình Đình nhíu mày, cô tò mò hỏi anh:
– Sao anh đột nhiên hỏi em chuyện này vậy? Có gì đúng không?
Khiếu Trạch do dự một lát… về chuyện của Phúc Sinh và Lan Trúc, anh nghĩ là không cần phải giấu Đình Đình…
– Anh… phát hiện ra Phúc Sinh và Lan Trúc… à ừm… có gì đó rất lạ.
Đình Đình giật mình, cô tròn mắt nhìn anh, chuyện lần trước cô phát hiện ra, chẳng lẽ anh cũng phát hiện ra giống cô?
– Anh… sao anh nói vậy?
Khiếu Trạch chậc lưỡi, anh nói rất không suôn sẻ:
– Là có người thấy, cũng chưa chắc là sự thật. Nhưng mà, rõ ràng là hai người bọn họ có vấn đề. Anh nghĩ…
Đình Đình lồm cồm bò dậy, cô khoanh chân ngồi đối diện với anh. Ngập ngừng một lát, cuối cùng cô cũng nghiêm túc hỏi:
– Có phải anh nghĩ là… đứa bé trong bụng Lan Trúc… là con của Phúc Sinh?
Khiếu Trạch do dự, vài giây sau, anh quyết định gật đầu xác nhận. Anh dám cam đoan rằng, phàm là ai khi nghe qua chuyện Lan Trúc và Phúc Sinh hay lén lút gặp nhau thì đều sẽ có suy nghĩ giống như anh bây giờ. Mà điều quan trọng nhất là anh không hề đụng đến Lý Lan Trúc, cô ấy mang thai con của ai, đến giờ vẫn là một cái gì đó bí ẩn đối với anh. Anh vốn đã định sau khi Lan Trúc sinh con, anh sẽ đưa đứa bé đi xét nghiệm huyết thống để chứng minh cho Đình Đình biết rằng đứa bé không phải là con của anh. Mọi thứ đã vào hết trong tầm kiểm soát thì đột nhiên lại phát sinh thêm một Phó Phúc Sinh vô cùng khả nghi. Việc này khiến anh không thể không liên tưởng đến chuyện Phó Phúc Sinh và Lý Lan Trúc có mờ ám…
Tất nhiên nếu đứa bé trong bụng Lý Lan Trúc là con của Phúc Sinh thì sẽ vô cùng có lợi cho anh, anh không còn phải lo sợ Đình Đình sẽ hiểu lầm anh nữa. Chỉ là, nếu con của Lan Trúc đúng thật là con của Phúc Sinh… có nghĩ kiểu gì thì anh cũng không thể nghĩ ra được lý do vì sao Phúc Sinh phải làm ra những chuyện đáng khinh như thế này?
Bởi vì anh nhớ lúc Lý Lan Trúc vừa phát hiện có thai, anh đến gặp cô ấy, cô ấy đã rất kiên quyết khẳng định rằng anh chính là cha của đứa bé. Xét theo thái độ của Lan Trúc khi ấy thì đó chẳng phải là có người đã cố tình làm cho Lan Trúc có thai để đổ tội cho anh hay sao?
Ban đầu anh nghĩ là do Lý Lan Trúc không được đàng hoàng, cô ấy lẳng lơ với người đàn ông khác rồi bắt anh đổ vỏ. Nhưng đến bây giờ, sau khi phát hiện ra Phúc Sinh, anh đã không còn nghĩ giống như trước đây nữa. Phúc Sinh yêu Đình Đình, cậu ta có cơ sở để làm ra những chuyện như thế này. Mục đích cũng rõ ràng quá rồi, đây là hành động muốn gây hiểu lầm và chia rẽ. Nhưng mà, tại sao Phúc Sinh phải làm như vậy? Cậu ấy có phải là người bất chấp thủ đoạn đâu?
Mà những gì Khiếu Trạch nghi ngờ cũng là những gì mà Đình Đình nghi ngờ bấy lâu nay. Chẳng qua là cô không dám nói cho Khiếu Trạch biết, cô sợ nếu như cô không có bằng chứng mà cứ nói ra như vậy thì sẽ khiến tình cảm anh em giữa hai người bọn họ bị rạn nứt. Vốn dĩ bởi vì cô mà Phúc Sinh và Khiếu Trạch đã có hiềm khích sẵn, cô thật lòng không mong muốn hai người họ sẽ từ mặt lẫn nhau.
Cố giữ cho mình thật bình tĩnh, Đình Đình vờ như chưa từng biết đến chuyện này, cô khẽ run, hỏi Khiếu Trạch:
– Vậy… bây giờ anh muốn làm thế nào?
Khiếu Trạch thoáng thở dài:
– Anh chưa biết, anh chưa nghĩ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Anh sống cùng Phúc Sinh từ lúc cậu ấy còn nhỏ, sau biến cố đối với cậu ấy, anh thật lòng luôn xem cậu ấy là anh em. Từ bé anh đã rất đơn độc, không có anh em ruột thịt, đám người Duy Tân Duy Khánh thì lại không thể thân thiết với nhau, vì vậy anh luôn xem Phúc Sinh như là em ruột của mình. Anh cũng biết cậu ấy rất thích em, trước đây anh không ngăn cản, cũng không ủng hộ cậu ấy theo đuổi em… vì anh biết em sẽ không chấp nhận tình cảm của cậu ấy. Mọi thứ trôi qua cũng khá lâu rồi, em bây giờ là vợ của anh, mà Phúc Sinh cũng đã thôi không còn trông mong gì về em nữa. Anh thật sự không thể nghĩ ra được lý do vì sao cậu ấy phải làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì muốn chia rẽ em và anh mà cậu ấy lại làm ra loại chuyện trái đạo đức, làm ra loại chuyện vô trách nhiệm đến như thế hay sao?
Dừng vài giây, anh lại tiếp tục nói, nói ra những lời sâu thẳm trong lòng mình:
– Anh biết Phúc Sinh thế nào mà, nếu cậu ấy là người xấu, là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích… vậy thì trong mấy năm em rời xa anh, rời xa Phó gia… cậu ấy đã có thể giành được em rồi. Hoặc ngay thời điểm chúng ta chuẩn bị kết hôn, Phúc Sinh cũng có thể chia rẻ được anh và em. Phúc Sinh, cậu ấy kỳ lạ lắm, mà cậu ấy cũng không thể nào đốn mạt đến như vậy được… anh thật sự không tin!
Đình Đình nghe những lời mà Khiếu Trạch vừa nói, cô đột nhiên nhớ đến trước đây, thời điểm mà cô và Khiếu Trạch chuẩn bị kết hôn, chính Phúc Sinh là người động viên và ủng hộ cô nên làm những gì mà trái tim cô muốn. Vũ Lan khi ấy không quá đồng tình để cô lấy Khiếu Trạch, Quế Hoa ủng hộ thì cũng có chút gì đó mục đích cá nhân, chỉ riêng Phúc Sinh là thành tâm mong cô có được hạnh phúc.
Sau vụ tai nạn của cô năm đó, cô chọn từ bỏ Khiếu Trạch, chọn trốn tránh Phó gia, Phúc Sinh có đến hàng trăm hàng ngàn cơ hội tiếp cận cô, nhưng mà anh ấy vẫn không chọn làm như vậy. Cũng không phải chỉ có một mình Khiếu Trạch hoài nghi, đến ngay cả cô, cô cũng hoài nghi. Cô không tin là Phúc Sinh lại có thể làm ra những chuyện tệ hại đến như vậy…
Suy nghĩ thật kỹ càng, Đình Đình lúc này mới dịu giọng nói với Khiếu Trạch:
– Nếu đã không tin, vậy anh cũng đừng cho ra kết luận gì quá sớm. Mà nếu thật sự đúng là do Phúc Sinh làm… em cũng mong anh sẽ vì tình cảm trước đây của ba người chúng ta mà… bỏ qua cho anh ấy một lần. Tiểu Hoa rất thích Phúc Sinh, tương lai là chuyện rất khó đoán, đừng để cô ấy phải lỡ mất hạnh phúc của cuộc đời mình. Chờ đợi và yêu thầm một người nào đó là rất khổ sở, em thành tâm hy vọng… Tiểu Hoa rồi cũng sẽ được hạnh phúc như em bây giờ.
Khiếu Trạch nhìn cô, anh thật sự hiểu cũng thật sự biết cô đang khổ tâm như thế nào. Mà anh, anh cũng không định sẽ làm gì đó với Phúc Sinh. Cũng không phải là anh không dám làm gì cậu ấy, mà thật ra là vì anh, anh không nỡ…
Chuyện đã đến nước này, anh chỉ cầu mong sao, Phúc Sinh sẽ không bao giờ làm cho anh phải thất vọng!
_____________________
Đình Đình tan làm về sớm, hôm nay là cô cố ý về sớm hơn mọi ngày, bởi vì cô biết Lam Châu hôm nay sẽ không có nhà. Thật ra là Đình Đình muốn đến thăm Hà Loan, sức khỏe chị ấy đã ổn định hơn rất nhiều, Đình Đình muốn gặp chị ấy để nói một vài chuyện.
Hà Loan nhìn thấy Đình Đình đến thăm thì rất vui, cô ấy vừa mời trà vừa mời nước, vừa nói chuyện hỏi thăm rất nhiều. Sau tất cả những chuyện vừa xảy ra, Hà Loan vẫn rất mong Đình Đình cố thể đến thăm cô ấy một lần…
Nhìn thấy Hà Loan chào đón cô như vậy, Đình Đình thoáng cảm thấy có chút gì đó khó nói được bằng lời. Sau khi chào hỏi xã giao thông thường, cô mới hỏi vào vấn đề chính.
– Thời gian qua em không đến thăm chị, chị có trách em không?
Hà Loan vội lắc đầu, cô ấy đáp:
– Không, nếu chị là em, chị cũng sẽ giống như em thôi, chị thật sự không trách.
– Em cứ nghĩ là chị sẽ trách em…
Hai người nhìn nhau cười, cũng không biết nên nói cái gì tiếp theo. Từng là chị em, cũng từng là hai người có cùng quan điểm sống, Đình Đình biết tính tình của Hà Loan, mà Hà Loan cũng rất rõ thói quen của Đình Đình. Việc Đình Đình đột nhiên đến thăm Hà Loan vào lúc này, cô ấy làm gì không nhận ra được là Đình Đình có chuyện muốn hỏi…
Rót thêm cho Đình Đình một cốc nước cam, Hà Loan không để cho Đình Đình phải khó xử, cô ấy lên tiếng nói trước, giọng vô cùng dịu:
– Chị biết em đến đây thăm chị là có chuyện muốn nói, em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, chị sẽ trả lời cho em biết.
Đình Đình nhìn Hà Loan, có chút ngập ngừng, cô hỏi:
– Chị… chị biết em đến đây là có việc?
Hà Loan cười cười:
– Ừm, kể từ hôm nghe tin Diệp Sương đến gặp em trước khi rời đi thì chị biết kiểu gì rồi em cũng sẽ đến gặp chị giống như thế này. Nhưng chị nghĩ là em phải đến sớm hơn cơ, hôm nay em tới là muộn hơn thời gian chị nghĩ đấy.
Đối với sự bình thản này của Hà Loan, Đình Đình vừa ngạc nhiên mà cũng vừa cảm thấy khó chịu. Nếu những gì mà Diệp Sương nói là đúng, vậy thì sự bình thản này của Hà Loan có phải là quá lố bịch rồi hay không?
Hớp vào một chút nước cam, Đình Đình cũng không muốn vòng vo mất thời gian, cô dịu giọng, vào thẳng vấn đề mà cô muốn nói.
– Chị Loan, những gì mà chị Sương nói với em về việc bột độc… chị ấy có nói oan cho chị không?
Hà Loan cười rất đỗi nhẹ nhàng:
– Cô ta còn nói những gì nữa?
Đình Đình do dự một chút nhưng cô vẫn quyết định nói thẳng ra:
– Chị Sương nói… là chị lợi dụng em và Khiếu Trạch, chị cố tình giấu thêm một gói bột độc ở dưới tủ quần áo của chị ấy để dù cho chú Ngô không phát hiện ra hộp phấn trang điểm thì cũng sẽ phát hiện ra gói bột độc ở trong tủ quần áo… Chị Sương nói như vậy… có đúng không chị?
Hà Loan khẽ nhíu mày, thái độ của cô ấy bình tĩnh đến lạ thường. Nụ cười trên môi thoang thoảng như có như không, cô ấy nhàn nhạt cất giọng:
– Cũng đầy đủ rồi đó, nhưng để chị bổ sung thêm… là do chị sắp xếp người nói với bé Thị về chuyện kem đánh răng, cũng chính chị cố ý đến gặp mặt em trước khi xảy ra sự việc. Chị biết chỉ cần chị gặp em trước khi chị bị sảy thai, với tính cách của Khiếu Trạch, cậu ấy chắc chắn sẽ điều tra chuyện của chị. Chỉ cần cậu ấy điều tra, chị không tin là Đinh Diệp Sương có thể yên ổn mà thoát được vụ này. Hoặc nếu như Khiếu Trạch không điều tra thì chị cũng sẽ có cách bắt cô ta phải nhận tội…
Dừng lại vài giây, không đợi Đình Đình có cơ hội chen vào, Hà Loan lại tiếp tục cười nhạt, nói:
– Mục đích của chị là muốn Đinh Diệp Sương rời khỏi Phó gia, rời khỏi Duy Tân. Tiểu Lam và mụ Hiền cũng là do chị sắp xếp, những gì mà mụ Hiền nói cũng là do một tay chị dựng chuyện lên. Càng nói nhiều về đứa bé trong bụng của chị thì Diệp Sương càng thê thảm. Thực chất… chị không có mang thai… cũng chẳng có đứa bé nào bị mất ở đây cả…
Một loạt những lời thú tội từ chính chủ mưu, thái độ bình thản cùng với lời lẽ dứt khoát của Hà Loan khiến cho Đình Đình cảm thấy thất kinh. Cô nghe không kịp, phân tích không kịp, cũng không kịp có thời gian để tiếp thu. Nhưng mà ngay lúc này đây, cô chỉ quan tâm đến những câu cuối cùng mà Hà Loan vừa nói ra. Chị ấy nói… chị ấy không mang thai… cũng không có đứa bé nào bị mất ở đây cả…
Khó khăn lắm mới nén nhịn được cảm xúc tức giận đang sôi trào trong lòng mình xuống, Đình Đình siết chặt hai tay, cô tức đến phát run, khàn giọng hỏi:
– Chị Loan… chị bị điên rồi đúng không? Chị… vẫn dám nói được như thế với em… chị có điên hay không? Chị biết chị vừa qua mặt ai không? Là qua mặt ông nội, qua mặt anh Hai, qua mặt bác Hai, qua mặt… qua mặt hết Phó gia này. Chị cần anh Hai đến mức bất chấp thủ đoạn như vậy hả chị? Chị có biết suy nghĩ hay không? Chị có còn lương tâm, có còn biết cái gì gọi là đạo đức của một con người hay không, hả?
Hà Loan không tỏ ra tức giận, ngược lại với những gì Đình Đình nghĩ, cô ấy bình thản hơn bất kỳ lúc nào. Đình Đình không nhịn được nữa, cô quát lớn:
– Lưu Hà Loan, chị nghĩ chỉ cần Diệp Sương bị đuổi đi thì chị sẽ đường đường chính chính trở thành mợ Hai của nhà họ Phó? Để đạt được mục đích của mình mà chị bất chấp hết thủ đoạn, lợi dụng sự thương hại của mọi người để giúp chị thực hiện được mục đích. Chị biết Phó gia đang cần cháu nối dõi, chị lợi dụng vào chuyện đó để đánh vào tâm lý của mọi người… ép cho Diệp Sương không có được cơ hội trở mình. Hết thảy những việc chị làm chỉ vì muốn đuổi Diệp Sương đi, còn chị sẽ trở thành người thắng cuộc ở lại. Hà Loan… có đáng không? Bây giờ em biết hết rồi… chị nghĩ em có thể bao che cho chị không? Có không?
Hà Loan im lặng nhìn Đình Đình, mặc cho cô có mắng nặng lời như thế nào thì cô ấy cũng chỉ im lặng mà lắng nghe, không phản bác cũng không đáp trả lại. Đình Đình cảm thấy Hà Loan thật quá mặt dày, cũng quá ngông cuồng, chị ấy tự cao tự đại, chị ấy nghĩ là cô sẽ không dám tố cáo chị ấy?
Để cho Đình Đình nói xong hết tức giận trong lòng, Hà Loan mới ngước đôi mắt đỏ rực uất hận lên nhìn cô. Đối diện với đôi mắt phiếm hồng phẫn nộ của Đình Đình, Hà Loan chỉ lẳng lặng nói một câu. Mà câu nói này lại khiến cho Đình Đình phải kinh hoảng và bàng hoàng đến bất động…
– Tiểu Đình, chị có làm gì sai hả em? Đinh Diệp Sương giết chết con chị… chị trả thù cho con chị… chị làm như thế thì có gì sai?!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN