Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó
Phần 28
Biệt viện Phó gia xảy ra hoả hoạn, cháy không lớn nhưng có thiệt hại về người và của. Gần chục người làm bị thương, Phúc Sinh bị thương không nặng, nhưng ngược lại Lan Trúc thì lại bị rất nặng. Cô ấy vì muốn đỡ cho Phúc Sinh một mạng mà bị vật nặng ngã đè, đứa nhỏ trong bụng không thể giữ được, đến cả tính mạng của cô ấy… cũng không chắc có giữ được hay không?!
Đình Đình bị bỏng vai trái, tai cũng bị thương, cô vì muốn cứu Lan Trúc nên mới cố chạy vào khu C. May mắn là lúc cô và Phúc Sinh đang loay hoay tìm cách cứu Lan Trúc thì người chi viện tới kịp, bọn họ giúp đưa Lan Trúc ra ngoài, cũng đưa cô và Phúc Sinh đi bệnh viện.
……………………………….
Khiếu Trạch sốt ruột muốn chết lên được, anh đợi ở bên ngoài, đợi gần 30 phút mới nhìn thấy Đình Đình được Vũ Lan dìu ra. Trên vai cô quấn băng trắng, tai cũng được xử lý cẩn thận, băng gạt che kín một bên tai. Trông, có chút thảm hại…
Nhìn thấy Đình Đình, Khiếu Trạch vội vàng đi đến đỡ lấy cô, anh nghĩ cô đang rất hoảng loạn nên không dám hỏi cô nhiều. Dìu cô đi đến ghế ngồi xuống, lúc này anh mới hỏi Vũ Lan bên cạnh.
– Cô ấy có bị gì nặng không Vũ Lan? Có cần phải nhập viện theo dõi không?
Vũ Lan lắc tay, cô ấy bảo:
– Không cần, nó vẫn khỏe như trâu ấy. Chỉ có điều nên kiêng kỵ chỗ vết bỏng, phải thường xuyên thoa thuốc. Trong quá trình thoa thuốc phải nhẹ nhàng, đừng làm vỡ bóng nước trên vết bỏng. Về mức độ nặng nhẹ thì con nhóc này chỉ bị nhẹ thôi, nhưng vì công việc của nó đặc thù… tôi nghĩ anh nên mời y tá về chăm sóc vết bỏng cho nó mỗi ngày, như vậy mới không sợ để lại sẹo.
Dừng đoạn, Vũ Lan lại nói tiếp:
– Còn về vết thương ở tai, bắt buộc phải đưa đến bệnh viện kiểm tra theo ngày. Trước kia nó từng bị thương rất nặng ở tai trái, bây giờ lại một lần nữa bị thương đúng ở vị trí này… mặc dù không cần phải nhập viện nhưng hết sức cẩn thận, anh hiểu không?
Khiếu Trạch gật đầu liên tục, anh thật lòng rất lo cho Đình Đình, lo nhất là vết thương ở tai cô. Trong vụ tai nạn năm đó, Đình Đình bị thương nặng ở tai trái, xém chút nữa là bị khuyết tật một bên tai. Cũng may là có Vũ Lan sơ cứu kịp thời nên mới giữ được tai khỏe mạnh. Bây giờ cô lại bị thương đúng vào chỗ bị thương cũ, vốn đã lo lại càng thêm lo. Anh nhìn cô bị băng một bên tai mà xót xa trong lòng, sốt ruột đến phát điên lên được!
Sau khi dặn dò Đình Đình, Vũ Lan có ca cấp cứu nên phải về khoa của mình. Khiếu Trạch sau khi nghe qua một lượt căn dặn, anh mới dìu Đình Đình đến phòng cấp cứu khoa sản. Đáng lý anh muốn đưa cô về nhà nhưng cô không đồng ý, cô muốn đến chỗ của Lan Trúc, muốn xem tình hình của cô ấy và mọi người.
Vừa nhìn thấy Đình Đình đến, bà Phó Nhỏ đi nhanh về phía cô, bà nhìn thấy cô băng trên, quấn dưới, nhịn không được lo lắng, bà khóc, mếu máo nắm tay cô:
– Sao vậy hả con? Bị sao thế này? Đau lắm hả con?
Vì bà Phó Nhỏ vừa nói vừa khóc nên Đình Đình nghe không rõ lắm, nhưng mà cô đoán được là mẹ đang rất lo cho cô. Để trấn an bà, cô vội vàng đáp:
– Con không sao mà mẹ, vẫn khỏe lắm nè mẹ ơi.
Khiếu Trạch cũng giúp cô trấn an mẹ, anh biết mẹ anh rất thương Đình Đình, tuổi của bà đã cao, anh không muốn bà thêm lo lắng phiền muộn.
Nhìn thấy mẹ chồng đã không còn khóc nữa, Đình Đình lúc này mới hỏi đến tình hình của Lan Trúc và mọi người.
– Mẹ, Lan Trúc sao rồi hả mẹ? Còn mọi người, có ai bị gì nặng không?
Bà Phó Nhỏ thở dài rầu rĩ:
– Mọi người không ai bị sao hết, nặng lắm là bị bỏng mức độ trung bình, còn lại đều ổn. Chỉ riêng có Lan Trúc là không ổn lắm… đứa nhỏ mất… con bé hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Khiếu Trạch lại hỏi:
– Bác sĩ nói cô ấy thế nào hả mẹ? Còn Phúc Sinh đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?
– Bác sĩ nói con bé Lan Trúc hôn mê sâu, vùng đầu bị va đập mạnh, tụ máu bầm ở não. Chân trái bị gãy, phải bó bột định hình, trên da cũng có vết bỏng nhưng may là không nặng. Nặng nhất là đứa nhỏ mất, nặng nhì là Lan Trúc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Còn Phúc Sinh thì mới vừa đi theo Tiểu Hoa xử lý vết thương rồi, nó ngồi đây từ lúc vào viện đến giờ, chắc nó cảm thấy áy náy lắm.
Đình Đình nghe khá rõ vì ở cự ly rất gần, cô lúc này liếc mắt sang nhìn Khiếu Trạch, anh lúc này cũng đang nhìn cô, tựa như là trao đổi ý nghĩ. Phúc Sinh cảm thấy áy náy là hoàn toàn đúng, nếu không phải vì cố đỡ cho cậu ấy thì Lan Trúc đã không bị cửa gỗ đè lên người. Trong vụ hoả hoạn lần này ở Phó gia, Lan Trúc là người bị thương nặng nhất…
Sau khi hỏi thăm tình hình, Khiếu Trạch đưa Đình Đình và bà Phó Nhỏ trở về Phó gia trước. Bây giờ có ở lại bệnh viện thì cũng không làm được gì, bác sĩ nói Lan Trúc hôm nay sẽ không thể tỉnh lại được. Vả lại ở Phó gia còn rất nhiều việc cần giải quyết, Đình Đình cũng cần được nghỉ ngơi, lựa chọn về nhà là tốt nhất.
………………………………………..
Phó gia khống chế toàn bộ tin tức về vụ hoả hoạn, vậy nên người ngoài và báo chí không thể nhận được tin tức này. Còn về nguyên nhân chính khiến xảy ra cháy ở Phó gia thì là do có người cố tình phóng hỏa. Mà hung thủ phóng hỏa cũng đã bị bắt, hắn ta chính là người của Đinh gia, là anh trai của Đinh Diệp Sương…
Khiếu Trạch giận đến mức run người, anh chỉ muốn một phát giết chết anh trai của Diệp Sương. Đến lúc này thì không ai cứu được Đinh gia nữa rồi, có cả hội Đại Ngọc xin cho Đinh gia thì Phó gia cũng sẽ không nể mặt mà bỏ qua. Ngày tàn của Đinh gia tới rồi, cũng không ai nghĩ sẽ tàn nhanh đến như vậy!
………………………………………
Phúc Sinh từ bệnh viện trở về, cả đêm anh không ngủ được, hết nằm rồi đến ngồi, hết ngồi đến đứng. Mãi đến khi không thể chịu được nữa, anh mới lấy điện thoại gọi cho Khiếu Trạch, hai người hẹn nhau uống vài ly.
Vì không thể đi ra ngoài, Khiếu Trạch sợ Đình Đình tỉnh lại không nhìn thấy anh thì cô sẽ lo, vậy nên hai người Khiếu Trạch và Phúc Sinh chỉ có thể ở lại Phó gia làm vài ly giải sầu.
Phúc Sinh rót rượu vào ly, anh uống cạn một hơi, uống một ly rồi lại một ly, uống đến ly thứ năm mới dừng lại không uống nữa. Khiếu Trạch nhìn anh ấy, nhịn không được, anh khuyên:
– Cậu uống ít thôi, trên người cậu có vết thương.
Phúc Sinh rót cho Khiếu Trạch một ly, anh một ly, anh nói:
– Cậu uống một ly đi, uống một ly rồi canh chừng chăm sóc cho Tiểu Đình vẫn được mà.
Khiếu Trạch cười cười:
– Uống mười ly vẫn đủ tỉnh táo chăm vợ.
Nghe đến chữ “vợ”, chân mày Phúc Sinh khẽ nhíu, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng uống cạn ly rượu của mình. Mãi vài giây sau, như không thể kìm chế được nữa, anh ấy mới chịu nói:
– Khiếu Trạch, cậu nói thử xem… cô Lý Lan Trúc vì cứu mình nên mới bị như vậy. Bây giờ đứa bé… cũng mất rồi… cậu nói đi… mình phải làm sao để tạ lỗi với cậu và Lan Trúc đây?
Dừng vài giây, Phúc Sinh ngập ngừng, anh ấy vò đầu, nói trong khó xử:
– A Trạch… cậu có trách mình không? Cậu nói thật lòng đi… mặc dù mình biết cậu không yêu Lan Trúc… nhưng mà… cậu hiểu ý mình không?
Khiếu Trạch cảm nhận được sự áy náy và giày xéo của Phúc Sinh. Biết anh ấy đang khổ tâm, anh cũng không muốn gây thêm rắc rối, vậy nên ngoài việc nói anh hiểu, anh cũng không biết nói gì hơn…
– Mình hiểu, mình không trách cậu, Lan Trúc cũng sẽ không trách cậu.
Phúc Sinh nhìn Khiếu Trạch, trong lòng có rất nhiều chuyện khúc mắc nhưng anh lại không biết phải nói như thế nào. Chẳng lẽ bây giờ anh nói với Khiếu Trạch là Lan Trúc cho rằng đứa bé trong bụng cô ấy là con của anh? Anh nói như thế thì khác nào nói anh cắm sừng Khiếu Trạch? Anh… anh không thể nói được… chuyện này không thể nói được đâu!
Mà Khiếu Trạch lúc này cũng không muốn nói đến vấn đề kia của Phúc Sinh và Lan Trúc, anh nghĩ đơn giản… đứa bé bây giờ cũng đã không còn… anh có nói đến thì cũng không làm cho Phúc Sinh chấp nhận được sự thật. Hơn nữa vấn đề quan trọng là nằm ở Lan Trúc, cô ấy phải nói rõ ràng đứa bé là con của ai thì mới được. Chứ cứ đoán già đoán non như thế này, thật sự không phải là cách.
Phúc Sinh uống khá nhiều, uống đến gần say, Khiếu Trạch phải đưa anh ấy đến tận phòng. Vì phòng của Phúc Sinh bị cháy nên anh ấy dời sang ở trong khu B của Khiếu Trạch. Nói về chuyện của Lý Lan Trúc, thật ra là cô ấy quá xui xẻo rồi. Bình thường cô ấy ở khu B của Khiếu Trạch nhưng ngay lúc xảy ra hoả hoạn, cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở khu C của Phúc Sinh, lại còn ở gần phòng của anh ấy. Kết quả, cô ấy vì muốn cứu Phúc Sinh nên mới nguy kịch không rõ sống chết. Số mệnh con người, sự việc trùng hợp… thật sự không thể xem thường được!
Khiếu Trạch đưa Phúc Sinh về tận phòng, sau khi Khiếu Trạch rời đi, Phúc Sinh lại một mình đơn độc trong căn phòng trống. Anh dựa người vào cửa, cảm xúc bất an và tội lỗi như giày xéo tâm hồn anh. Thời điểm Lý Lan Trúc chạy đến đỡ cho anh, ánh mắt cô ấy nhìn anh ấm áp và yêu thương đến kỳ lạ. Loại ánh nhìn trìu mến yêu thương này của Lan Trúc, nó khiến anh ám ảnh đến không thể nào quên đi được…
Anh có phải là cha của đứa bé trong bụng Lan Trúc hay không, anh thật sự không thể rõ. Nhưng cái loại cảm giác khi anh đặt tay lên bụng của Lan Trúc, từ trong sâu thẳm lòng anh, anh cảm thấy như có một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó cuồn cuộn chảy vào trong tim anh. Đó là loại cảm xúc gì, thứ cảm giác gì mà kỳ lạ đến như vậy? Nó kỳ lạ đến mức khiến anh cảm thấy bức rức, cảm thấy hồi hộp đến dịu kỳ…
Nhưng mà bây giờ… đứa bé mất đi rồi… anh lại cảm thấy khổ sở đến vạn lần… thật sự là khổ đến vạn lần!
______________________
Ông nội Phó ngồi xe hơn hai giờ đồng hồ mới đến nhà của Đình Đình, lúc ông vừa xuống xe, ba của Đình Đình đã vội vàng chạy ra đón. Chú Thuận bắt tay ông nội Phó, gương mặt người đàn ông chất phác, tướng mạo đôn hậu, giọng nói thanh thúy vô cùng dễ nghe:
– Bác Phó đi xe có mệt không? Vào trong nhà uống trà, vào trong uống trà…
Ông nội Phó gật đầu, nụ cười điềm đạm:
– Thật xin lỗi vì giờ này còn tới làm phiền con.
Chú Thuận cười vui vẻ:
– Sao bác Phó lại khách sáo với con như vậy, tiếp đãi bác là chuyện mà con nên làm. Vào trong đi bác, thời tiết mùa này bắt đầu nổi gió rồi.
Ông nội Phó không tiếp tục khách sáo nữa, ông bước vào trong nhà, theo sau ông là quản gia Ngô. Mục đích chuyến đi lần này là nằm ngoài dự kiến và không có sự chuẩn bị trước, nếu không phải vì viên đá trấn thủ sáng lên thì ông cũng không đến đây làm phiền ba của Đình Đình vào nửa đêm như thế này…
Chú Thuận rót trà, chú vẫn chưa biết việc Phó gia gặp hỏa hoạn, cũng chưa biết Đình Đình bị thương…
– Bác Phó uống trà, anh Ngô uống trà… trà này con bé Đình rất thích… mặc dù không phải trà thượng hạng nhưng mùi vị lại rất đặc biệt đó.
Ông nội Phó thổi thổi vào tách trà, ông kề mũi ngửi, một mùi thanh mát liền xộc đến, ông hớp một hơi trà, biểu cảm ngạc nhiên, ông hỏi:
– Tuyết Tiên trà à?
Chú Thuận cười tươi, chú gật đầu xác nhận:
– Là Tuyết Tiên trà, trà trồng được ở vườn nhà, là giống trà cổ mà tổ tiên để lại.
Dừng vài giây, chú Thuận lại hỏi:
– Bác Phó uống rồi, bác cảm nhận vị trà thế nào?
Ông nội Phó biết loại trà này, trong quyển nội mật của ba ông truyền lại có nhắc đến trà Tuyết Tiên. Đây là vị trà duy nhất mà lão Tiên yêu thích, gọi là Tuyết Tiên cũng có lý do, không phải đơn thuần vì đó là cái tên đẹp.
Ông nội Phó lại hỏi sang quản gia Ngô:
– Lão Ngô, ông uống ra vị gì?
Mặc dù không hiểu câu hỏi của ông nội Phó có hàm ý gì nhưng mà quản gia Ngô vẫn thành thật trả lời:
– Là vị đắng đầu, vị ngọt sau.
Ông nội Phó lại cảm ra vị trà khác:
– Nhưng tôi lại cảm nhận được vị ngọt đầu, vị thanh sau, không thấy đắng.
Là từ một ấm trà rót ra nhưng mỗi người lại cảm nhận ra mỗi hương vị trà khác nhau, đây chính là điều kỳ diệu của Tuyết Tiên trà.
Chú Thuận khẽ cười, chú ấy nói:
– Từ đó đến giờ, con đã mời rất nhiều người uống thử, cũng chưa ai cảm được vị trà giống với lão Tiên… chỉ trừ một người…
Ông nội Phó bán tín bán nghi, ông hỏi:
– Có phải là… Tiểu Đình?
Chú Thuận gật đầu, thái độ cực kỳ nghiêm túc:
– Dạ đúng là Tiểu Đình, con cũng rất ngạc nhiên về điều nay. Năm đó con bé chỉ mới có 6 tuổi nhưng lại rất thích uống trà, mà Tuyết Tiên này thì không phải lúc nào con cũng đem ra uống. Lần đầu tiên con bé uống thử, con bé đã hỏi con… ba pha trà lạnh ạ, sao con uống thấy lạnh hết cả miệng rồi đây này. Ông nội con bé năm đó cũng ngạc nhiên không kém, con còn nhớ ba con nói… không hổ danh Tiểu Đình là hậu duệ của lão Tiên…
Ông nội Phó gật gù, ông thật sự chưa từng nghe về chuyện này của Đình Đình. Tuyết Tiên trà này đặc biệt ở điểm đó, là loại trà của lão Tiên trồng, cũng chỉ có người mang một phần “linh hồn” của ông ấy mới có thể cảm nhận ra được vị trà lạnh mát. Trà là trà nóng, muốn cảm ra vị trà lạnh mát dường như là chuyện hoang đường. Trong mật ký của Phó gia cũng có nhắc về chuyện lạ này, đó chính là sở thích và thói quen của lão Tiên. Ngoài trừ lão Tiên ra thì cũng không có được bao nhiêu người trong dòng dõi hậu duệ của ông ấy mà có thể cảm ra được vị trà mát lạnh này, không ngờ là Đình Đình vậy mà lại đặc biệt như vậy. Xem ra, Đình Đình đúng thật là do lão Tiên đưa tới Phó gia, lão Tiên là đang thực hiện lời hứa của mình, lời hứa cứu Phó gia khỏi đại nạn diệt vong…
Chú Thuận biết ông nội Phó đến đây là có chuyện quan trọng, vì vậy chú cũng không chần chừ lâu, lập tức sai vú Ngọc vào trong lấy ra chiếc hộp gỗ mà vào tối nay, đệ tử của bác trai đã gấp gáp vội vã đem tới. Bác Hai gửi lời căn dặn đến chú Thuận, bác ấy bảo chú phải đưa tận tay ông nội Phó, đây chính là lời của lão Tiên muốn nói với người của Phó gia.
Hộp gỗ không to, bên trong cũng chỉ có một túi gấm nhỏ, ông nội Phó cũng không hề kiêng dè gì chú Thuận mà lập tức mở ra. Bên trong túi gấm là hai mảnh giấy, một là mảnh giấy màu vàng ánh kim vô cùng đặc biệt, trên đó là dòng chữ Hán Việt được viết rất đẹp, tựa như nét bút của tiên tử, uốn lượn huyền ảo không chân thật. Mảnh giấy thứ hai màu trắng, đây chính là bản dịch tiếng Việt của mảnh giấy màu vàng. Nét bút trên mảnh giấy trắng giống như nét bút của thầy đồ, chữ viết dứt khoát, nội dung rõ ràng nhưng lại mang theo một hàm ý mà không phải ai cũng có thể hiểu được, kể cả là ông nội Phó…
“Phó gia đến nạn, con cháu tương tàn
Sinh hai còn một, dữ hóa bình an!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!