Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
480


Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó


Phần 31


🔥 TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.

CHƯƠNG 31.

Đình Đình mang thai, trên dưới Phó gia đều rất cẩn thận, đứng đầu là ông nội Phó, tiếp đến là bà Phó Nhỏ và cậu Nhỏ Khiếu Trạch. Đình Đình cũng biết mình đang được chăm sóc đặc biệt, vì vậy cô cũng hết sức chú ý. Nhưng cứ nằm mãi ở trong phòng cũng không tốt, cố mãi mới được hơn một tháng rưỡi, cuối cùng Đình Đình cũng được ra ngoài đi lại thoải mái. Cô thật lòng không muốn mình được chăm sóc đặc biệt quá mức, những gì mà thai phụ làm được, cô cũng muốn làm.

Buổi sáng, Đình Đình thường xuống vườn uống trà sáng cùng với chú Thuận và vú Ngọc, có khi sẽ uống cùng với bà Phó Nhỏ hoặc là Hà Loan. Đình Đình không uống được nhiều trà nên thông thường cô sẽ uống sữa, còn trà thì vài hôm mới được uống một lần. Đối với Hà Loan, cô không quá thân thiết, chỉ khi nào gặp nhau mới cùng nhau ngồi xuống uống trà. Đình Đình cũng biết cô có thai cần phải thật cẩn trọng nhưng cũng không thể vì thế mà cứ luôn bo bo giữ mình. Đôi khi việc cẩn trọng quá mức cũng không phải là việc làm thông minh.

Phó Phúc Sinh được đưa đến bệnh viện tư để điều trị, việc điều trị bệnh cho cậu ấy cũng được giữ kín, không cho báo chí và truyền thông được biết. Lý Lan Trúc thì vẫn hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, Khiếu Trạch cho người đến chăm sóc cô ấy 24/7, chỉ cần có việc gì đột xuất xảy ra, người của anh sẽ báo cho anh biết ngay. Đình Đình rất muốn đi thăm Phúc Sinh và Lan Trúc nhưng cô vẫn chưa dám mở lời với Khiếu Trạch, cô đợi khi nào cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, thai nhi ổn định, lúc đó cô mới dám đi lại như trước đây.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ ngày đệ tử của ông bác Hai đến chữa trị cho Đình Đình. Thầy Huân rất cao tay, thầy ấy kê thuốc đắp cho tan máu bầm, chỉ mới đắp được có mấy ngày mà vết bầm đã đỡ hơn hẳn, Đình Đình cũng không còn thấy đau nhức như mấy ngày trước nữa. Lá thuốc mà thầy Huân đắp cho Đình Đình đều được đem từ trên núi cao xuống, những loại thuốc này ở đồng bằng cơ bản là rất khó để tìm được.

Thầy Huân đắp thuốc cho Đình Đình, thầy xoa xoa vào vết bầm, nhìn thấy vết bầm đã giảm bớt sắc tố đen, thầy tương đối hài lòng:

– Tôi nghĩ là đắp thêm một tuần thuốc nữa là ổn, sau đó chỉ cần dùng rượu thuốc xoa bóp thường xuyên nữa là được. Cô còn cảm thấy đau nhức không? Đi lại có khó khăn không?

Đình Đình vừa ngửi túi gấm vừa thành thật trả lời:

– Dạ còn đau nhưng không nhiều, bây giờ con đi lại bình thường rồi, nhưng nếu nằm lâu quá thì sẽ hơi đau lưng.

Thầy Huân gật gù:

– Cứ để tan hết máu bầm trước đi đã, từ từ tôi sẽ xem thử có phải ảnh hưởng đến xương hay không. Nhưng cô không cần lo, chỉ cần bị thương không quá hiểm nghèo thì tôi chắc chắn sẽ giúp được. Bây giờ cô đang có thai, tinh thần phải thật thoải mái, ông cô cũng nhờ tôi nhắc với cô như vậy…

Đình Đình khẽ gật đầu, trong lòng cô tràn ngập cảm giác yêu thương khi nghe thầy Huân nhắc đến ông bác Hai. Cũng đã rất lâu rồi, cô chưa gặp lại người ông này nhưng kí ức về ông bác Hai thì vẫn luôn hiện rõ trong trí nhớ của cô. Ngoài ông nội và ông nội Phó thì ông bác Hai là người ông yêu thương cô nhất, lúc cô cần, ông chắc chắn sẽ cố gắng giúp cô hết sức mình.

Tay đặt lên bụng, ánh nhìn vô cùng ấm áp, Đình Đình thầm cầu mong cho con của cô sẽ thật khỏe mạnh bình an sinh ra đời. Ở đây, không chỉ có một mình cô chào đón bé con mà còn có rất nhiều người mong chờ sự hiện diện của bé con đến với thế giới đầy tươi đẹp này…
………………………………..
Trời về khuya, Khiếu Trạch một thân mệt mỏi trở về Phó gia. Công việc gần đây rất nhiều, ông Phó Hoa như muốn ép khô sức lực của anh, gần như là muốn bức anh phải rời khỏi Phó Kỷ. Khiếu Trạch trước giờ toàn nhịn để hoàn thành công việc, cũng không phải anh sợ gì mà vì anh đang đợi có đủ bằng chứng. Bên phía cậu Út và A Nam đang gom chứng cứ về hành động mua chuộc cổ đông của ông Phó Hoa, cùng với những việc làm xấu của Duy Khánh. Trước là phải có bằng chứng ông Phó Hoa cố tình chèn ép Khiếu Trạch, sau đó phải chờ thêm kết quả điều tra thân phận của Lý Lan Trúc. Chỉ cần tìm được vợ con của chú tài xế xe năm đó thì khả năng vạch được bộ mặt thật của ông Phó Hoa là rất cao. Khiếu Trạch luôn chắc chắn rằng, cái chết của ba anh năm đó là có liên quan đến bác Hai của mình… chính là ông Phó Hoa!

Lúc Khiếu Trạch về thì Đình Đình đã ngủ, cô mang thai nên thói quen sinh hoạt đều thay đổi. Cộng thêm việc cô muốn tốt cho con nên luôn cố gắng ngủ đúng giờ. Khiếu Trạch sau khi hôn vợ con, anh mới nhẹ nhàng bước ra ngoài, đóng cửa phòng thật cẩn thận, anh định đi tìm thầy Huân để trao đổi một vài việc.

Thầy Huân bình thường ngủ rất sớm nhưng hôm nay vẫn còn thức đến giờ này. Lúc nhìn thấy Khiếu Trạch mở cửa bước vào, thầy cũng không tỏ ra có gì ngạc nhiên, ông nhàn nhạt cất giọng hỏi anh:

– Cậu Phó gặp tôi có việc gì à?

Khiếu Trạch biết thầy Huân không phải chỉ là thầy thuốc bình thường, vì vậy anh rất kính trọng và cẩn thận khi tiếp xúc với ông. Ngồi xuống ghế, thái độ cung kính, anh thưa chuyện:

– Thưa thầy, thật ra… con đúng là có việc cần nhờ thầy giúp.

Thầy Huân rót trà cho anh, cũng rót cho mình một tách, thầy hỏi:

– Chuyện gì vậy cậu Phó?

Khiếu Trạch cũng không vòng vo, anh thẳng thắng trò chuyện:

– Dạ, chắc là thầy có nghe qua về chuyện hôn mê của Lý Lan Trúc… thật ra… con muốn nhờ thầy đến xem cho cô ấy. Con cũng không dám giấu thầy, là vì con có việc cần nhờ đến cô ấy, con thật lòng mong cô ấy có thể tỉnh táo trở lại.

Thầy Huân không đáp lời ngay, thầy từ tốn thổi hơi vào mặt trà, mãi một lát sau mới nghe thầy ấy cất giọng nhàn nhạt:

– Tôi cũng biết trước sau gì cậu cũng sẽ đến đây nhờ tôi, nhưng cậu biết lý do vì sao đã biết là cậu sẽ nhờ mà tôi lại không có ý giúp cậu trước hay không?

Khiếu Trạch không dám trả lời, anh chỉ có thể im lặng lắng nghe thầy Huân nói tiếp.

– Không phải là vì tôi đợi cậu đến mở lời, hoặc là tôi đang muốn ra dáng vẻ của người trưởng bối… phải đợi hậu bối đến thưa chuyện thì mới giúp. Chẳng qua là tôi thấy, tôi không nhất thiết phải đến xem cho cô gái họ Lý kia, bởi vì trước sau gì… thì cô ấy cũng sẽ tỉnh lại.

Khiếu Trạch ngạc nhiên, anh nghiêm túc hỏi thầy Huân:

– Dạ… thầy nói là Lý Lan Trúc sẽ tỉnh lại?

Thầy Huân khẽ gật đầu, khoé môi hơi nhếch:

– Phải, mệnh số còn nặng, làm sao không tỉnh…

Nói đến đây, thầy dừng lại vài giây, hớp vào một chút trà cho ấm bụng, thầy mới tiếp tục lên tiếng:

– Thật ra… đáng lý tôi sẽ không nói nhiều với cậu về những chuyện này, bởi đó không phải là việc mà tôi phải làm. Nhưng vì cậu là chồng của Tiểu Đình, mà trước khi tôi tới Phó gia, sư phụ đã căn dặn tôi nếu giúp được gì cho con bé thì tôi cứ nên giúp. Đạo gia chúng tôi sẽ không dài tay mà xen vào vận mệnh của người khác, lại càng không vì người khác mà cố tình xoay chuyển càn khôn, làm thay đổi vận mệnh của nhiều người. Nhưng riêng việc này, tôi không thể làm thay đổi chuyện gì được nhưng tôi có thể giúp được cậu một vài điều…

Đột nhiên thầy Huân thay đổi biểu cảm, ánh nhìn sắc bén, lời nói cứng rắn cương quyết tựa cột trời.

– Thứ nhất, Lý Lan Trúc sẽ tỉnh lại, không phải chỉ là tỉnh lại mà là tỉnh táo hoàn toàn. Thứ hai, thứ cậu mong cầu sẽ không được đầy đủ nhưng theo tôi thấy, sẽ có người đứng ra giúp cho cậu…

Khiếu Trạch nghiêm nghị hỏi lại thầy Huân:

– Thầy… sẽ có người đứng ra giúp con? Đó có phải là…

Thầy Huân chỉ cười chứ không chắc chắn:

– Tôi cũng không biết nhưng sẽ có người nói cho cậu biết những điều mà cậu cần biết…

Dừng đoạn, thầy Huân lại tiếp tục:

– Còn điều thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất… điều này là tôi muốn cảnh báo với cậu. Phàm là trên đời này việc gì cũng sẽ có hai mặt, một sự việc đi trước sẽ kéo theo rất nhiều sự việc dần dần được sinh ra. Chẳng hạn nếu như cậu muốn thành công, vậy thì cậu phải đánh đổi công sức và thời gian vào mục đích mà cậu mong muốn. Vậy thì việc mà cậu đang mong cầu, nó cũng sẽ có những việc tiêu cực được sinh ra trong những việc tích cực. Tôi cũng không biết là việc gì nhưng tôi vẫn khuyên cậu nên cẩn thận, cẩn tắc vô áy náy, phòng bệnh vẫn hơn là chữa bệnh mà, đúng không?

Khiếu Trạch trở nên trầm ngâm, trong anh đang có hàng vạn suy tính mà không ai có thể thấu hiểu hết được. Anh cũng biết con đường anh sẽ đi là rất chông gai, nhưng anh vẫn quyết sẽ đi đến cùng, không hề hối hận.

Thầy Huấn lúc này đột nhiên đứng dậy, thầy đi đến chiếc tủ nhỏ trong phòng, kéo hộc tủ đầu tiên ra, lấy một tờ giấy nhỏ, sau đó ghi ghi vài chữ gì đó rồi đẩy đến cho Khiếu Trạch. Thầy dịu giọng, căn dặn:

– Cậu cứ theo đúng hướng này mà đi tìm người, người nào có duyên, ắt sẽ tìm được. Nhanh thì là do cậu đủ duyên, chậm thì cũng đừng nản lòng. Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu được như thế này, còn lại… là do số mệnh vậy.

Khiếu Trạch đọc trong mảnh giấy nhỏ, trong đó có ghi toạ độ của một vùng nào đó mà anh không thể biết chính xác vị trí được. Nhưng không sao, chỉ cần có tọa độ, anh không tin là anh không tìm được người…

Thấy Khiếu Trạch im lặng, thầy Huân khẽ nở nụ cười, thầy đi đến chạm vào vai anh, thầy nói:

– Cậu Phó, cậu làm gì cũng được, là trả thù, là đánh trả hoặc là tương tàn… những gì cậu thấy nên làm thì cứ làm, đó là số mệnh, không cách nào thay đổi được. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cậu vài câu… điều gì cứng thì nên cứng… điều gì không đáng thì đừng nên quá tay. Bởi vì con người dù là theo đạo nào thì luôn muốn hướng tới những việc thiện, không nên tích thêm oán thù, chỉ làm khổ mình khổ người. Cậu sinh ra ở Phó gia, cậu gặp được Tiểu Đình, hết thảy đều đã có sự sắp xếp của vận mệnh. Tôi biết cậu là người chính trực và quân tử, vì vậy tôi mong muốn là kiếp này cậu phải sống thật tốt. Để ở kiếp sau, kiếp sau nữa… cậu vẫn luôn là người tử tế ở mỗi kiếp luân hồi mà cậu đi qua. Sống tử tế… nói thì dễ nhưng mấy người có thể tử tế được với nhau. Con người chỉ cần tử tế, vận mệnh cũng sẽ tử tế lại với họ. Cây có ra hoa hay không là do cách cậu chăm bón, người chỉ biết nói là mình thích hoa nở mà không đặt lòng mình vào… vậy thì dễ gì nhận được hoa thơm?

Dừng vài giây, thầy Huân lại nói:

– Cậu gặp được tôi, tôi tin… cậu đã là người tử tế. Những việc còn lại, cái gì buộc phải nặng thì nên nặng, nhưng cái gì có thể nhẹ tay được vậy thì nên nhẹ tay. Bởi vì con cái… vẫn còn nhờ vào phúc đức của phụ mẫu. Chúc cậu vạn sự đạt thành, vạn sự đạt thành!

Những gì mà thầy Huân đã nói, những điều ấy luôn khắc sâu vào tâm trí của Khiếu Trạch. Kể cả là sau này, khi tất cả mọi chuyện đã qua đi, Khiếu Trạch vẫn luôn lấy hai chữ “tử tế” để làm người. Bởi vì anh biết, con người chỉ cần sống tử tế, dù không được như mong muốn, vậy thì tâm cũng sẽ rất nhẹ nhàng!
_______________________________
Một tuần sau, kể từ ngày cho người đi tìm theo tọa độ mà thầy Huân đã chỉ, A Nam cuối cũng cũng đưa được người cần tìm đến cho Khiếu Trạch gặp mặt. Cũng trong thời gian ấy, Lý Lan Trúc đã có dấu hiệu tỉnh lại, mặc dù chưa phải là tỉnh hẳn nhưng có còn hơn không, mọi thứ đang dần dần trở nên khởi sắc…

Người đàn bà mà Khiếu Trạch tìm kiếm bấy lâu nay chính là vú nuôi trước kia của nhà Lý Vì. Và chính bà ấy cũng đã xác nhận một điều với Khiếu Trạch rằng, Lý Lan Trúc không phải là con ruột của Lý Vì… còn mẹ ruột của Lý Lan Trúc… chính là vợ của chú tài xế xe đã chết năm xưa.

Mọi bí mật trong quá khứ dần dần đang được hé mở, người bị oan phải được minh oan, còn người có tội, chắc chắn phải bị trừng phạt!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN