Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó - Phần 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
463


Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó


Phần 34


Lý Lan Trúc nhìn Khiếu Trạch, nụ cười càng lúc càng rực rỡ, sau mấy ngày ngây ngốc trong phòng, cuối cùng cô cũng hiểu cô cần phải làm gì, cần nên gặp ai. Đối với cô, chỉ có người đàn ông này mới có thể giúp cô hoàn thành được ước nguyện. Duy nhất chỉ có Phó Khiếu Trạch của Phó gia mới có thể giúp được cô trong việc trả thù nhà họ Lý.

Khiếu Trạch biết Lý Lan Trúc đã tỉnh táo trở lại, so với kinh ngạc, anh bình thản thích thú hơn nhiều. Lý Lan Trúc không ngốc… mà một khi đã không còn ngốc… vậy thì thứ mà anh muốn biết chỉ còn là việc gần anh trong gang tấc.

Kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, hai chân vắt chéo, tay đặt trên đùi, điệu bộ nhàn nhã, anh hỏi Lý Lan Trúc:

– Cô Lý, chúc mừng cô đã tỉnh… à chúc mừng cô tỉnh táo lại bình thường mới đúng… có phải là cũng có chút công lao của tôi hay không đây?

Lý Lan Trúc cười cười:

– Tôi làm sao quên được công lao của Phó thiếu, chỉ là… khổ lao của tôi ở Phó gia cũng đâu có ít.

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên dừng lại, giống như là không muốn nhắc đến chuyện cũ, Lan Trúc liền nói sang vấn đề khác:

– Bàn vào việc chính vậy, tôi rất cảm ơn ý tốt của Phó thiếu, tôi cũng sẽ không quên những gì mà anh đã giúp đỡ cho tôi. Nhưng mà tôi cũng không tin là anh giúp đỡ không công… Phó thiếu… thật ra anh cần gì ở tôi?

Khiếu Trạch cảm thấy tính cách của Lý Lan Trúc rất bộc trực, có đôi nét giống với Đình Đình, là kiểu người ngay thẳng dễ bàn chuyện. Lý Lan Trúc đã như vậy, anh cũng không cần suy tính gì nhiều liền thẳng thắn bàn vào vấn đề chính.

– Cô Lý bây giờ khác xa với cô Lý khi được gả cho Duy Khánh, mà kiểu người như cô, tôi rất thích được hợp tác. Không dài dòng, tôi vào thẳng mục đích vậy… cô Lý… cô biết sự thật về thân phận Lý Lan Trúc này của cô… đúng không?

Biểu cảm dần trở nên nghiêm túc, Lý Lan Trúc dứt khoát đáp lời:

– Tôi biết… nhưng anh cần biết gì về tôi?

Khiếu Trạch khẽ chau mày, anh lạnh giọng:

– Mẹ ruột của cô là ai? Tôi muốn biết rõ về thân phận của mẹ con cô… lý do vì sao mẹ cô bị truy đuổi và lý do vì sao mẹ ruột của cô lại chết?

Khi nghe Khiếu Trạch nhắc đến ba mẹ ruột, chân mày Lý Lan Trúc càng cau chặt, không thể nhìn rõ được là cô ấy có ghét nhắc đến bọn họ hay không. Nhưng mà rõ ràng là Lan Trúc có vẻ khó chịu không được vui…

Mãi một lát sau, khi mà chân mày đã không còn cau quá chặt, Khiếu Trạch mới nghe Lý Lan Trúc khàn giọng trả lời:

– Tôi… tạm thời không biết lý do vì sao hai người họ lại bị truy đuổi… nhưng tôi có thể hứa với anh… tôi chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời chính xác về chuyện này. Chẳng qua là… tôi cũng muốn trao đổi với anh một vài điều kiện…

Khiếu Trạch nhướn mày:

– Vài điều kiện?

Lý Lan Trúc gật đầu, cô ấy đáp nhanh:

– Đúng, là vài điều kiện. Nhưng anh yên tâm, vài điều kiện nghe thì nhiều đó nhưng tất cả đều nằm hết trong khả năng của anh, lại còn là những việc mà anh chỉ cần búng tay là có thể làm được.

Khiếu Trạch cảm thấy tò mò, anh nhàn nhạt nói:

– Cũng được, cô nói thử tôi nghe xem.

Lan Trúc vô cùng thẳng thắn, hoặc cũng có thể là cô ấy không dám vòng vo rào trước đón sau với Khiếu Trạch. Đối với lần trao đổi điều kiện này, nếu Lý Lan Trúc không khéo léo, có thể là cô ấy sẽ không có được bất cứ thứ gì…

– Phó thiếu, tôi đồng ý giúp đỡ cho anh… bất kỳ những gì mà anh yêu cầu. Nhưng tôi muốn trao đổi với anh một vài điều kiện, rất đơn giản, đơn giản vô cùng so với anh. Thứ nhất, tôi muốn anh giúp đỡ tôi giành lại Lý gia, còn việc thứ hai… tôi muốn anh đưa tôi đến gặp Phó Phúc Sinh.

Khiếu Trạch thoáng ngạc nhiên, đối với yêu cầu muốn giành lại Lý gia thì anh hiểu, anh cũng đoán được là cô ấy sẽ trao đổi với anh điều kiện này. Nhưng còn chuyện muốn gặp Phó Phúc Sinh… thật đúng là nằm ngoài sự dự đoán của anh.

Nghĩ vài giây, Khiếu Trạch mới nghiêm túc, đáp:

– Muốn giành lại Lý gia… chuyện này không phải dễ. Cô muốn tôi giúp cô, tôi chỉ có thể nói là không phải chỉ dựa vào một mình tôi là được, còn phải xem vào bản lĩnh của cô như thế nào. Còn về chuyện của Phúc Sinh… tôi nghĩ hay là cô từ bỏ đi… chắc cô cũng biết cậu ấy đang gặp vấn đề gì, phải không?

Mi mắt Lan Trúc khẽ chớp, cô ấy im lặng hồi lâu, mãi lát sau mới nghe cô ấy lên tiếng:

– Về chuyện của Lý gia, Phó thiếu cứ yên tâm, tôi có cách của tôi, anh chỉ cần giúp tôi là được. Còn về Phó Phúc Sinh… tôi đơn giản là không muốn bị oan uổng như vậy. Cuộc đời tôi vô tình rơi vào tay anh ta… tôi muốn anh ta phải chịu trách nhiệm.

Khiếu Trạch nhíu mày:

– Ý của cô là… cô và Phúc Sinh?

Lan Trúc khẽ gật, hai má thoáng ửng hồng:

– Phải… nhưng cũng thật xin lỗi anh vì những phiền phức mà tôi đã đem đến. Thú thật, hôm đó anh ta… thật sự rất giống với anh…

Nói đến chuyện này, Lan Trúc có phần ngại ngùng, vì vậy cô liền chuyển sang vấn đề khác. Cô lúc này mới ngước mắt lên nhìn anh, cô nói:

– Phó thiếu đừng lo, tự tôi sẽ đến giải thích với Phó thiếu phu nhân, không làm cho vợ chồng anh có uẩn khúc.

Khiếu Trạch phản đối:

– Không cần phiền phức như vậy, Tiểu Đình mang thai rất mệt, đừng làm phiền cô ấy.

Lý Lan Trúc cười nhạt:

– Phó thiếu, mang thai thì vẫn nghe người khác nói chuyện được mà, hơn nữa tôi cũng muốn gặp cô Đình, tôi có chuyện cần nói.

Anh nhíu mày:

– Chuyện gì, cô nói với tôi vẫn được.

Lan Trúc bất lực cười thành tiếng:

– Anh không cần đề phòng tôi đâu Phó thiếu, tôi chỉ muốn giải thích với vợ anh để cô ấy không lo lắng về chuyện tôi mượn thân phận “vợ bé” của anh để làm việc. Để giành lại Lý gia, tôi buộc lòng phải mang danh phận là vợ của Phó thiếu… tôi sợ Phó thiếu phu nhân sẽ không vui.

Khiếu Trạch đáng lý vẫn muốn phản đối nhưng anh nghĩ lại, việc Lý Lan Trúc muốn đến gặp Đình Đình cũng không phải là chuyện gì đó quá đáng. Mặc dù Đình Đình không nói nhưng anh sợ là cô vẫn luôn nghi kỵ trong lòng, để Lý Lan Trúc đến giải thích với cô… như vậy có lẽ sẽ tốt hơn là anh nói.

– Được, thời gian tôi không có ở Phó gia cũng phiền cô để ý đến cô ấy. Đình Đình mang thai, là sinh đôi, cơ thể cô ấy rất mệt, lại nghén nặng… có thể sẽ không phòng bị nhiều. Cô có bản lĩnh như vậy, nhờ cô việc này chắc không có vấn đề gì, đúng không?

Lý Lan Trúc gật đầu:

– Không vấn đề, nhưng anh cũng nên bố trí thêm người, một mình tôi dù có ba đầu sáu tay cũng không thể làm gì được…

Dừng đoạn, cô ấy lại nói:

– Về việc thân phận của ba mẹ ruột tôi, tôi sẽ cố gắng cho anh câu trả lời nhanh nhất có thể. Trước khi mẹ tôi chết, bà ấy có để lại cho tôi một thứ, đó có thể là bí mật của mẹ ruột tôi đã để lại. Chờ tôi về Lý gia, tôi sẽ đem thứ đó đến đưa cho anh, Phó thiếu!

Khiếu Trạch gật đầu, anh tin tưởng ở Lý Lan Trúc:

– Tôi đợi tin tốt của cô, giao kèo thành lập!
___________________________
Đình Đình mang thai đôi, Phó gia trên dưới lại càng cẩn thận, nhất là bà Phó Nhỏ, lúc nào cũng âm thầm bảo vệ cho con dâu. Mà trong thời gian này, bà Hai Lớn cuối cùng cũng chịu xuất hiện, không rõ nội bộ nhà ông Phó Hoa là như thế nào, chỉ thấy giữa bà Hai Lớn và bà Hai Nhỏ là có tranh chấp ngầm. Chẳng qua Đình Đình không mấy quan tâm đến, việc của cô bây giờ là dưỡng thai, còn ai thế nào, cô thật không muốn để ý đến.

Vú Ngọc nấu canh gà hầm, Đình Đình bảo thích ăn nên bà nấu. Vậy mà cô chỉ mới ăn được một chút thì lại nôn hết ra, nôn nhiều đến mức chú Thuận cũng nóng ruột cho con gái. Biết con gái mệt, chú nghĩ nghĩ một lát rồi xuống bếp nấu cháo trắng, bỏ chút gia vị cho dễ ăn. Nấu xong đem lên cho con gái, chú nhỏ nhẹ dỗ dành con.

– Tiểu Đình… ăn chút cháo… ngồi dậy ăn chút cháo đi con. Đừng để bụng đói, hai đứa nhỏ cũng đói theo con đó.

Đình Đình mệt lắm nhưng cô không thể không ngồi dậy, bụng cô đói nhưng lại không muốn ăn, vì ăn vào lại sợ nôn ra hết. Khổ thật, hai đứa nhỏ này không chịu được thứ gì, làm cho cô cũng mệt theo.

Uể oải ngồi dậy, cô múc một muỗng cháo cho vào miệng, cảm nhận được mùi nồng nồng của tiêu, mùi thơm của hành lá… cảm giác này đúng thật là dễ chịu hơn những món canh hầm rất nhiều. Một muỗng lại thêm một muỗng, cô ăn ngon lành đến gần nửa bát cháo, lúc này, cô mới ngước mắt hỏi chú Thuận:

– Ba… cháo ngon lắm… dễ ăn nữa.

Chú Thuận mừng rỡ nhìn cô, chú hỏi:

– Con ăn được không? Có ngon không con?

Đình Đình gật đầu lia lịa:

– Dạ ngon, ngon lắm… ngon kinh khủng.

Nhìn thấy con gái ăn ngon miệng, chú Thuận mừng như bắt được vàng. Chú liên tục gật đầu, lại hối thúc con gái ăn nhiều vào.

– Ăn nhiều vô con, ăn nhiều một chút… hồi đó mẹ con mang thai con… bà ấy rất thích đồ ăn ba nấu. Mẹ con toàn là ăn đồ của ba nấu thôi, ăn từ lúc mang thai đến lúc sinh… mà con khi còn ở trong bụng mẹ rất ngoan… đâu có giống hai đứa này.

Đình Đình phì cười:

– Thật á? Con ngoan hơn hai đứa này hả ba?

Chú Thuận nhướn mày:

– Tất nhiên, con gái của ba lúc nào chẳng ngoan…

Ngừng lại vài giây, giống như cảm xúc ùa về, chú Thuận nhìn Đình Đình, chú dịu giọng:

– Mới đây mà nhanh quá… bây giờ con gái của ba lại sắp làm mẹ người ta rồi.

Không biết có phải vì mang thai dễ xúc động hay không mà Đình Đình lúc này lại đỏ mắt, cô sụt sùi, tay khoáy khoáy cháo ở trong bát, giọng cô khàn khàn:

– Dạ… nhanh quá ba hả?

Chú Thuận cũng không kìm được xúc động, chú nghẹn ngào xoa xoa đầu con gái, chú nói thầm:

– Mong ước của ba là được nhìn thấy con gái của ba lập gia đình, sinh cho ba cháu ngoại. Bây giờ nhìn thấy con được gia đình chồng yêu thương, được chồng cưng chiều… chà… ba mãn nguyện lắm… cũng tự hào về con lắm.

Đình Đình nghẹn giọng:

– Con có làm gì cho ba… phải tự hào đâu ạ?

Chú Thuận nhìn con gái, ánh nhìn chất chứa tràn đầy yêu thương:

– Tự hào chứ con, tự hào vì ba sinh được một đứa con gái vừa ngoan vừa có phúc… con được hạnh phúc… đó chính là niềm tự hào của ba.

Đình Đình nhìn chú Thuận, cô nhớ lại lúc nhỏ, ba cô lúc nào cũng nói tự hào về cô. Kể từ khi mẹ cô mất, ba cô chỉ sống cho một mình cô, sống vì cuộc sống của cô. Cay mắt quá, cay mắt quá đi… cô sắp chịu không nổi nữa rồi…

Biết con gái xúc động, chú Thuận sợ con khóc sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng, chú liền chuyển đề tài, không nhắc đến những chuyện dễ gây cảm xúc tiêu cực. Đình Đình cũng không muốn mít ướt, cô liền cười hì hì, vui vui vẻ vẻ nói đến những dự định cho hai đứa nhỏ trong bụng. Hai cha con một lớn một nhỏ, líu ríu với nhau đủ thứ chuyện vui buồn của cuộc đời, tựa như thế giới này thu lại chỉ còn có phụ tử hai người mà thôi!
__________________________
Phòng bếp của Phó gia lúc nào cũng náo nhiệt, người ra kẻ vào tấp nập, thức ăn, rau củ quả, thực phẩm được chở vào hàng ngày, vô cùng tươi mới và chất lượng.

Vú Ngọc cùng với vú Lê đang bận rộn kiểm tra thực phẩm được dùng riêng cho Đình Đình. Bây giờ cô là phụ nữ mang thai, từ thức ăn cho đến nước uống, nhất nhất đều được kiểm tra tỉ mẩn mỗi ngày, đó là lệnh từ trên đưa xuống. Cũng giống như hàng ngày, vú Lê và vú Ngọc chia nhau ra kiểm tra lương thực thực phẩm, cả hai không yên tâm giao cho người khác làm nên cứ ôm công việc hết vào người. Lần nào cũng phải mất mấy tiếng mới làm xong công việc.

Mà ở trong góc cây to sau vườn, ngay cạnh nơi mà vú Lê và vú Ngọc làm việc… đột nhiên xuất hiện một đôi mắt cứ dõi theo chằm chằm về phía bọn họ. Lại như đã nhìn thật rõ, đôi mắt kia liền đảo nhanh, sau đó biến mất khỏi góc cây to trong vườn…

Đôi mắt hẹp dài vòng qua hành lang, vòng vèo mấy lần, đảo qua đảo lại một hồi… như đợi không có ai phát hiện… đôi mắt cùng với thân ảnh kia liền đi thẳng vào khu nhà chính ở Phó gia. Nhìn kỹ lại một lần nữa, đó chính là khu A của nhà họ Phó… là nơi mà người ta thường hay gọi là khu nhà danh giá nhất biệt viện Phó gia!

Yêu thích: 3.3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN