Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó
Phần 36
Biệt viện Phó gia trãi qua một cuộc thanh trừ lớn nhất từ trước đến nay, phàm là người làm trong khu A đều bị bắt thôi việc, được hưởng thêm ba tháng lương dù có thân cận với chủ nhân tiền nhiệm của mình hay không. Phó Khiếu Trạch không làm thì sẽ là không làm, mà một khi đã làm thì chỉ có từ mạnh tay đến vô cùng mạnh tay. Anh đã quyết đi con đường này, vậy thì thà cứ để anh mang tiếng bất nhân bất nghĩa, còn đỡ hơn là để vợ con anh phải chịu hậu quả về sau.
Anh trả thù ông Phó Hoa, nhưng cũng đã hứa với ông nội Phó sẽ chừa cho Duy Tân và Duy Khánh một con đường sống. Tức là anh sẽ không công bố việc ông Phó Hoa âm mưu hại chết ba anh năm đó. Nhưng bên phía Duy Tân và Duy Khánh cũng phải đồng ý không được nuôi âm mưu trả thù lại Khiếu Trạch, không tạo thêm ân oán đời đời kiếp kiếp. Nếu hai anh em Duy Khánh hoặc Duy Tân phá hỏng giao kèo, vậy thì đừng trách vì sao Phó Khiếu Trạch không nể mặt!
…………………………………
Phó gia ngày trở lại, cả Đình Đình và bà Phó Nhỏ đều cảm thấy có chút gì đó lạ lẫm, lại có cảm giác không được chân thật cho lắm. Bụng của Đình Đình đã rất lớn, hơn 7 tháng, cô ở biệt viện từ đường cũng gần hai tháng kể từ sau vụ Khiếu Trạch trừng trị ông Phó Hoa. Đi cùng với cô là vú Lê, vú Ngọc và bé Thị. Còn ba cô và thầy Huân đã rời đi từ lúc cô đến từ đường, hai người họ không muốn xen vào chuyện riêng của nhà họ Phó.
Bà Phó Nhỏ đỡ con dâu bước xuống xe, vành mắt bà đỏ hoen, lại nhịn không được xúc động mà cảm thán với con dâu bên cạnh.
– Khu A này… trước kia ba mẹ với Khiếu Trạch cũng đã từng ở… không nghĩ ngày quay lại… lại là cảnh còn người mất như thế này…
Đình Đình ôm lấy vai mẹ chồng mình mà an ủi, cô biết khu A của biệt viện nhà họ Phó là dành cho chủ mẫu và chủ nhân của Phó gia. Năm đó lúc ba chồng cô nắm quyền, ông cũng là ở tại khu A này. Sau khi ông mất, ông Phó Hoa tạm thời giữ quyền, vậy nên bà Hai Lớn, bà Hai Nhỏ và anh em Duy Tân Duy Khánh mới dọn đến đây ở.
Bà Phó Nhỏ vội vàng lau nước mắt, bà run run, nói:
– Mới đây mà Khiếu Trạch đã có vợ, ông cũng sắp có cháu nội rồi đó… ông Nhỏ à…
Đình Đình cũng muốn khóc theo mẹ chồng, thời gian hai tháng ở từ đường, cô được nghe mẹ chồng kể rất nhiều về ba chồng của cô. Ông sống làm người như thế nào, tài giỏi và đỉnh đạc ra sao… mẹ chồng cô luôn nhớ rõ mồn một… bà không dám quên dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Mà bà cũng chưa từng kích động quá mức đối với chuyện ông Phó Hoa đã hại chết chồng bà, bởi vì kể từ lúc chồng bà chết, bà đã luôn nghi ngờ là chồng bà bị hại. Nhưng hoài nghi chỉ là hoài nghi, bà không dám nói với Khiếu Trạch, cũng không dám nói với bất kỳ ai, mà cứ luôn giữ kín tâm sự ở trong lòng. Thứ nhất vì bà không có bằng chứng, thứ hai là vì bà không muốn con trai của bà phải lớn lên trong sự hoài nghi, lớn lên trong thù hận không rõ căn cứ…
Người chết oan thì rất đáng thương nhưng người ở lại cứ luôn sống trong hận thù… đó mới là người đáng thương hơn cả!
Đình Đình ôm bó hoa hồng trắng mà bà Phó Nhỏ đã mua trên đường, cô vừa nhìn vào bó hoa vừa nói với mẹ chồng mình:
– Mẹ… nhà của mình… mình đưa ba về thôi mẹ…
Bà Phó Nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật khóc… giây phút này bà đã kìm nén rất lâu rồi… bây giờ đã được trở về nhà… bà cũng không cần phải giấu giếm che đậy cảm xúc của mình nữa…
Một thai phụ bụng to ôm bó hoa hồng trắng, kế bên là một người phụ nữ trung niên xúc động đến khóc òa… hình ảnh đau lòng này khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải cảm thấy đau lòng chua xót. Khiếu Trạch cũng không ngoại lệ, anh đứng ở góc khuất, bên cạnh là ông nội Phó… cả hai người đàn ông đều không nhịn được mà đỏ hoen vành mắt. Bất giác, có một bàn tay đặt trên vai anh, kèm theo đó là giọng khàn đặc thủ thỉ:
– Trạch à, nội xin lỗi con… là nội oan uổng cho gia đình con rồi.
Khiếu Trạch khẽ xoay người nhìn ông, anh cố kìm nén cảm xúc, run run đáp lời:
– Nội không có lỗi ạ, con và ba… thương nội rất nhiều!
Câu trả lời của đứa cháu trai đáng thương đã chạm đến vị trí sâu nhất trong tim ông. Kể từ ngày biết được sự thật về cái chết của người con trai thứ, ông đã suy sụp đến mức đổ bệnh không ngồi dậy được. Nếu không phải cháu dâu và con dâu đến an ủi chăm nôm động viên mỗi ngày, vậy thì có lẽ bây giờ ông đã đi theo hai đứa con trai của ông luôn rồi. Sống mấy chục năm trên đời, ông chỉ còn day dứt duy nhất một việc… đó là chưa được nhìn thấy hậu duệ đời tiếp theo của Phó gia ra đời. Nếu bây giờ ông chết, nếu ông không cố gắng thì hai đứa cháu chắt của ông phải làm sao. Nó đã không có ông nội, chẳng lẽ ông cố cũng không có luôn hay sao? Như vậy thì đáng thương lắm, ông không nỡ nhìn thấy cháu của ông như vậy, không nỡ một chút nào…
Tâm nguyện cuối cùng của ông là hy vọng trước khi ông chết, ông sẽ được bồng bế cháu chắt vào lòng. Thực hiện tròn trách nhiệm với tổ tiên của Phó gia, để khi mà xuống dưới Suối Vàng… ông sẽ không hổ thẹn khi gặp lại tổ tiên của nhà họ Phó!
……………………………………
Đình Đình mang thai hơn 7 tháng, bụng đã lớn lắm rồi, Vũ Lan nói đối với cơ địa của cô thì cách tốt nhất sẽ là sinh mổ. Việc sinh thường vẫn được nhưng em bé có vẻ to, việc sinh nở sẽ rất khó khăn. Tất cả đều đồng ý với lời khuyên của bác sĩ sản khoa, chỉ có Đình Đình là đang do dự chưa đưa ra quyết định. Thật ra cô vẫn muốn được sinh thường, vẫn muốn để con ra đời theo cách tự nhiên nhất từ thuở nguyên sơ cho đến bây giờ.
Mang thai đến tháng thứ 5 thì Đình Đình đã không còn nghén, cô cũng không cần lúc nào cũng phải mang trà Tuyết Tiên bên người. Nếu không phải bụng của cô quá lớn, vậy thì cũng không ai nghĩ là cô đang mang thai. Thật tình, hai đứa nhỏ dễ chịu như vậy mà lại có cách làm quen với mẹ nó “khó ở” lạ lùng hà!
Như thường ngày, sau khi theo mẹ chồng đến phòng sổ sách học sơ qua về cách quản lý chi tiêu, Đình Đình sẽ về phòng ngủ một giấc đến giờ cơm trưa thì tỉnh. Cô mang thai, đặc biệt thích ngủ, vú Ngọc và vú Lê không đồng ý cho cô ngủ nhiều thì cô lại ngủ gật, ngồi ở đâu cũng có thể ngủ được. Khiếu Trạch thương vợ, vậy nên anh không cấm cô ngủ nhiều, cứ muốn ngủ lúc nào thì ngủ, em bé lớn quá thì sinh mổ, đằng nào cũng đến hai đứa trong bụng, cũng không phải chỉ có một đứa.
Đến giờ cơm, vú Lê gọi cô dậy, nhìn một mâm thức ăn dinh dưỡng ngon miệng, Đình Đình ăn đến hơn một bát cơm nhỏ. Vũ Lan không cho cô ăn nhiều trong một bữa mà bắt cô chia ra ăn thành nhiều bữa trong ngày. Nhưng ăn thế nào thì cô cũng thấy rất ngon miệng, một bữa hay nhiều bữa thì đều ngon, cô ăn uống rất thoải mái.
Vú Lê ở bên cạnh, thấy mợ chủ ăn uống vui vẻ, bà lúc này mới nhắc:
– À lúc trưa mợ ngủ cô Lan Trúc có ghé đây đó mợ, không gặp được mợ nên cô ấy về lại Lý gia rồi.
Đình Đình lau miệng, cô đáp:
– Sao vú không giữ cô ấy ở lại, hay là vú lên kêu con cũng được mà.
Vú Lê lắc đầu, bà bảo:
– Cô Trúc không muốn làm phiền mợ, với lại cô ấy bảo vài hôm nữa cô ấy lại ghé. Cô Lan Trúc bận lắm, tôi nghe cô ấy nói với bà chủ như vậy.
Đình Đình gật gù:
– Vậy à… vậy chắc là chuyện của Lý gia rồi… con nghe Khiếu Trạch kể lại… Lý gia bây giờ một nửa đã thuộc về cô ấy. Lý Lan Quyên không làm được gì, hôm trước còn nhờ anh Hai gọi cho anh Trạch xin giúp. Nhưng mà anh Trạch đã hứa sẽ giúp Lan Trúc, xem ra là Lý gia… sắp tiêu đời rồi.
Vú Lê có tình cảm với Lan Trúc, bà cũng biết chuyện của Lan Trúc, vậy nên bà rất thương cho số phận trớ trêu của cô gái tội nghiệp ấy. Cha mẹ mất, bị chú hãm hại chiếm đoạt gia tài… Lý Lan Trúc cũng đâu có thua gì cậu Khiếu Trạch… quả là đáng thương!
– Tiêu cũng đáng, mợ Ba Quyên cũng đâu có hiền lành gì đâu mợ. Hồi còn chưa phanh phui sự thật, mợ ấy hống hách hay bắt nạt người làm lắm. Đặc biệt, mợ Ba Quyên rất thường hay tìm cô Lan Trúc gây sự. Nói chung thì không dám làm gì quá đang nhưng cái thái độ ăn hiếp, nói xiên nói xỏ… tôi chướng mắt dữ lắm nhưng kỵ mình là người làm nên không dám xen vào chuyện của chủ.
Đình Đình khẽ thở dài một hơi, cái thói đời này là vậy đó, kẻ thắng thì làm cha, kẻ thua thì bị xỉ nhục. Bây giờ tình thế đảo ngược rồi, Lý Lan Trúc được Phó gia chống lưng, lại còn là Phó Khiếu Trạch cầm trịch cả một đại gia tộc… khả năng vợ chồng Lý Vinh ngã ngựa là rất cao. Nhưng theo cô thấy thì có thể Lý Lan Trúc không có ý định lật đổ Lý Vinh hoàn toàn, hoặc là cô ấy nương tay, hoặc là cô ấy muốn cả hai cùng điều hành quản lý. Lý Lan Trúc thông minh khôn khéo lắm, đến cả Phó Phúc Sinh còn không chịu được… vậy thì nói gì là Lý gia!
Trong lúc Đình Đình còn đang suy nghĩ thì vú Lê lại tò mò nghi ngờ hỏi cô:
– Mà có chuyện này tôi cứ thắc mắc riết… mợ chưa có quên cái vụ cô Lan Trúc bị hại xém chút mất con phải không mợ? Tôi cứ nghĩ hoài nghĩ hoài… không biết là do ai làm… kỳ lạ thiệt đó mợ.
Vú Lê nhắc đến chuyện này, Đình Đình lại cảm thấy đau đầu thổn thức một phen. Cô cũng không biết phải nói chuyện này như thế nào nữa, mỗi lần nghĩ lại chỉ thấy đầu óc cô ngờ nghệch làm sao đó…
Lý Lan Trúc và Phó Phúc Sinh… càng nói càng rối… rối còn hơn chuyện năm đó của cô và Khiếu Trạch. Tất cả những chuyện rắc rối đều là do nhân cách “tiêu cực” của Phó Phúc Sinh bày trò. Chính nhân cách kia làm cho Lan Trúc mang thai, cũng là nhân cách kia bày đủ trò để chia rẽ cô và Khiếu Trạch, bao gồm luôn cả chuyện Lý Lan Trúc bị hại lần đó để hòng đổ lỗi cho cô. “Phó Phúc Sinh” có trong tay một số mật vệ ngầm ở Phó gia, vì vậy những việc mà anh làm, nếu không phải là người cao tay hơn, vậy thì rất khó để bắt được lỗi của anh. Đó cũng là lý do mà Khiếu Trạch điều tra mãi vẫn không điều tra ra được gì, hóa ra là do “Phó Phúc Sinh” cố tình sử dụng mật vụ ngầm…
Mục đích mà “hắn” làm vậy rất có thể là muốn để cô bị đuổi khỏi Phó gia, để “hắn” có thể hoàn thành được tâm nguyện mà Phúc Sinh luôn mong muốn. “Hắn” chính là một nhân cách khác biệt hoàn toàn với tính cách của Phúc Sinh, “hắn” có tính độc chiếm, “hắn” ranh mãnh không từ thủ đoạn, và “hắn” cũng có thể vì mong muốn của Phúc Sinh mà làm tất cả những chuyện xấu. Bác sĩ cũng có giải thích với vợ chồng cô rằng… những gì mà “hắn” đã làm… có thể đó là những suy nghĩ thoáng qua của Phúc Sinh hoặc cũng có thể là những suy nghĩ độc tài mà chỉ có “hắn” mới nghĩ ra được. “Hắn” cho rằng nếu làm như thế thì Phúc Sinh “thật” sẽ hạnh phúc, sẽ hài lòng….
Cô cũng không biết phải bình luận về vấn để này của Phúc Sinh là như thế nào, bởi lẽ cô thấy “hắn” có chút gì đó khá là đáng thương. “Hắn” không có ý chiếm đoạt con người hiện tại của Phúc Sinh, chung quy những gì “hắn” làm đều là vì Phúc Sinh cả. Căn bệnh này của Phúc Sinh không phải là hiếm gặp nhưng mà trường hợp nhân cách này của anh ấy thì lại là trường hợp vô cùng đặc biệt…
Ây chà, không biết sau khi Phúc Sinh khỏi bệnh trở lại, anh ấy phải đối mặt làm sao với một Lý Lan Trúc cứng rắn có thù tất báo như thế này đây. Là “hắn” khiến Lý Lan Trúc mang thai, cũng là “hắn” muốn đẩy “vợ con” của hắn vào con đường chết. Nhưng chính Lý Lan Trúc lại cứu mạng “Phúc Sinh”, cũng vì cứu anh ấy mà con của hai người mới mất… Lại chưa nói đến việc.. chính Lý Lan Trúc cũng đã nảy sinh tình cảm với Phúc Sinh. Trời ơi, chỉ mới nghĩ thôi mà cô đã thấy quắn quéo rồi, không biết rồi hai con người kia sẽ đối mặt với nhau như thế nào, sẽ đối đãi với nhau ra sao trên đoạn đường dài sắp tới… thật là làm người ta lo lắng quá mà!
Thở dài rồi lại thở dài, vú Lê nhìn thấy mợ Phó thở dài, bà liền im lặng không dám hỏi thêm. Bà nghĩ, chắc có lẽ là vì chuyện của cô Lan Trúc lần đó có liên quan đến mợ Nhỏ nên khi nghe nhắc lại mợ Nhỏ mới thấy rầu rĩ không vui. Cũng tại cô Lan Trúc chỉ đích danh mợ Nhỏ hại cô ấy mà… đến nay cũng chưa có ai minh oan… rối rắm thiệt sự!
___________________________
Phó Khiếu Trạch độc bước vào phòng bệnh, anh dặn dò vệ sỹ canh chừng ở bên ngoài, chỉ có một mình vào bên trong “thăm bệnh”…
Trong ngày ông Phó Hoa bị ép từ chức, ông ta lên cơn đột quỵ vào giữa khuya, nếu không có Duy Tân phát hiện kịp thời, chắc bây giờ ông ta cũng đã đi xin tội Diêm Vương. Di chứng để lại là căn bệnh liệt nửa người, cơ hàm không hoạt động được, gần như là không thể nói chuyện. Khiếu Trạch cũng chưa đến thăm ông ta lần nào trong hai tháng vừa qua, đây là lần đầu tiên.
Bước vào phòng bệnh, Khiếu Trạch lướt nhanh đến chiếc giường duy nhất trong phòng, nơi đây có một người đang nằm và người này trước kia còn từng là kẻ dưới một người, trên vạn người. Nhìn cảnh tượng thê thảm của ông ta hiện tại, Khiếu Trạch cảm thấy quá mức thỏa mãn. Bước từng bước thật chậm đến gần bên giường bệnh, anh không kéo ghế ngồi xuống mà lại đút tay vào túi quần, nhíu mày nhìn xuống người đàn ông cằn cỗi trên giường, anh nhạt giọng, nói:
– Không ngờ đến là ông cũng có ngày này nhỉ?
Lão Phó Hoa cũng vừa phát hiện ra anh, khác xa với biểu cảm bình tĩnh của anh, lão hoảng loạn như muốn bật dậy, hai mắt trợn lên như vừa nhìn thấy quỷ. Lão run lên bần bật, cơ miệng run run, ú ớ mất mấy phút vẫn không nói ra được dù chỉ là một chữ. Nhìn thấy lão ta thảm hại, Khiếu Trạch chỉ cười, nụ cười xem thường:
– Sao? Ông muốn chửi tôi hay muốn đánh tôi? Hay là… ông đang sợ tôi sẽ… giết chết ông?
Lão Phó Hoa giãy lên đành đạch, chiếc giường kiêng cố run lên, lão như muốn lọt thỏm rơi xuống sàn nhà. Khiếu Trạch không muốn lão chết, vì vậy anh liền đưa tay kéo lão giữ lại, hai tay anh siết chặt cơ thể lão, ép lão nằm yên trên giường. Lão Phó Hoa vừa run rẩy vừa trợn mắt nhìn anh, mà anh lúc này lại không tỏ ra biểu cảm hung tợn nào, anh chỉ nhàn nhạt nói với lão:
– Bác Hai à, bác làm vậy là muốn đổ lỗi cho con đến đây hại chết bác hả? Chà, bác cũng còn ác nhỉ? Hay là do con…
Nói đến đây, anh đột nhiên kề sát tai lão, nói nhỏ chỉ mình lão nghe được:
– Hay là do con… bỏ thuốc quá ít nên đầu óc bác vẫn còn đủ minh mẫn để nghĩ kế tiếp tục hại con?
Cơ thể lão Phó Hoa run lên bần bật vì kích động, sắc mặt lão đỏ rần, tức giận đến tím tái, đến cả gân cốt cũng nổi hết lên trên mặt, trên cổ. Chỉ là dù lão có hận Khiếu Trách đến mức nào thì cũng không thể trách móc được anh một lời, lại càng không thể kháng cự lại anh. Có lẽ, điều này mới là thứ mà Khiếu Trạch mong muốn, anh muốn lão hận anh, lão thù anh nhưng lại không có cách nào trả thù được anh… dù chỉ là một lời tố cáo!
Khiếu Trạch nhìn bác Hai uy phong lừng lẫy một thời đang thất thần trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh, bất giác anh cảm thấy con người của lão quá kinh tởm, quá mức khốn nạn. Thần sắc đanh lại, mắt phượng khẽ híp, giọng của anh còn lạnh hơn lưỡi dao sắc nhọn, anh nói gằn từng chữ:
– Bác Hai, thứ tội lỗi mà ông đã gây ra… trực tiếp giết cùng lúc hai người, gián tiếp giết thêm một mạng người nữa… ông nghĩ là Diêm Vương sẽ tha cho ông à? Tôi biết ông vẫn chưa chịu xám hối, vậy nên tôi dùng cách này… để quãng đời còn lại… mỗi ngày ông đều nằm trên giường để suy ngẫm… để xám hối hoặc là để ôm hận với tôi…
Nói đến đây, anh lại cười:
– Chà, chắc cái cảm giác hận người mà không thể làm gì được… đối với ông chắc là một chuyện gì đó bức bối kinh khủng lắm đúng không? Ông sống trên đỉnh cao quyền lực quen rồi, bây giờ thảm bại như thế này… làm sao mà ông chịu được. Tôi biết ông hận tôi nên tôi giành hết tất cả mọi thứ của ông, để ông càng hận tôi, càng ghét tôi. Phó Hoa… ông giết em trai ruột của mình… ông lấy đi mạng sống của ba tôi… ông thành ra như thế này… đã là nhẹ lắm rồi đó.
Chậc lưỡi vài cái, Khiếu Trạch vươn tay vỗ vỗ vài cái vào má của lão Phó Hoa, anh cười khằn:
– Cố mà sống cho lâu, ông phải sống thật lâu thì mới có thể gặm nhấm được nỗi khống khổ của một kẻ tật nguyền. Mà dù cho ông có muốn chết thì vợ con của ông cũng không đồng ý đâu… ha ha… tốt thật… tốt thật đó bác Hai à!
Vừa nói anh vừa cười, cười rất lớn, cười vô cùng sảng khoái, đây là một mặt tàn nhẫn mà chỉ có duy nhất một mình ông Phó Hoa mới có vinh hạnh được nhìn thấy. Cũng không thể nào trách anh được, vì đây là thù giết cha… là thù giết cha!
Khiếu Trạch đi rồi mà lão Phó Hoa vẫn còn kích động đến trợn mắt, hai tay lão co giật, từng khớp cơ căng cứng như muốn bật tung người đứng dậy. Cả đời lão oai phong lẫm liệt, xuất hiện ở đâu cũng có người đón kẻ hầu… vậy mà hôm nay lại chỉ có thể trơ mắt nhìn một thằng oắt con trêu đùa hãm hại. Khốn nạn! Khốn nạn mà! Đáng lý trước đây lão phải giết luôn cả nó… giết luôn cả Phó Khiếu Trạch chó chết này… mẹ nó!
Cuộc đời này, đúng là có những kẻ… đến chết vẫn không cảm thấy hối cải… thật là đáng tiếc… đáng tiếc!
__________________________
❌ TRÊN 450 SHARE CÓ CHƯƠNG TIẾP Ạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!