Mợ Nhỏ Nhà Họ Phó
Phần 8
Tại phòng bệnh cao cấp của bệnh viện thành phố, bà Lý vừa đút nước cho con gái vừa khuyên nhủ:
– Không có gì phải như vậy, mẹ chồng con cũng đâu trách mắng gì con. Vừa nãy bà ấy còn nhờ mẹ chăm sóc cho con, con đừng nghĩ nhiều quá. Con còn trẻ, rồi sẽ có con thôi, yên tâm đi.
Lan Quyên ngồi trên giường bệnh, cô ấy hờn dỗi trách móc:
– Nhưng mà mất mặt quá, rồi bọn họ sẽ cười con cho coi. Nhất là con nhỏ Đình Đình, còn con Trúc nữa… mẹ… mẹ thấy con Trúc nó ghê không? Mẹ làm cách gì đi chứ?
Bà Lý thoáng bực dọc, bà gằn giọng:
– Cẩn thận cái miệng của con, làm gì là làm gì? Bây giờ con Trúc nó là con dâu của nhà họ Phó, nó còn đang có thai… con nghĩ là mẹ làm gì được nó? Còn con nữa, sao lại không cẩn thận, mẹ dặn con thế nào con quên rồi hả?
Lan Quyên có vẻ ngỗ ngáo vì bị chiều hư, nhưng một khi đối diện với sự nghiêm khắc của bà Lý, cô ấy cơ bản vẫn là sợ hãi không dám phản kháng lại. Bà Lý nhìn con gái uất ức đến mếu máo, bà không nhịn được mà dịu giọng an ủi con:
– Chuyện cũng đã qua rồi, cũng may là con Trúc nó không sao, con cũng giảm được một chút phiền phức. Con phải luôn nhớ nhà họ Phó không giống như ở nhà mình, con chỉ là con dâu thôi, không được ngông nghênh xem thường quy tắc của bọn họ. Nhà họ Phó đến bây giờ vẫn chưa có cháu nối dõi, con mà đụng vào con Trúc… đến mẹ cũng không cứu con được.
Lan Quyên bình tâm nghe mẹ mình phân tích, cô ấy vừa lo lắng, vừa cảm thấy uất ức, giận dỗi nói:
– Con đã đụng gì vào con nhỏ đó đâu, rõ ràng là cô út đánh nó mà. Với lại, mẹ thấy con nhỏ Đình khó ưa ghê không, nó cũng là dâu, còn là em dâu của con… vậy mà nó cứ tỏ ra như là chị dâu của con không bằng.
Bà Lý nhíu mày nhìn con gái, bà nhẫn nại phân tích lại một lần nữa:
– Con không so được với Đình Đình, có muốn so thì cũng là chị dâu lớn của con so, con so không lại. Con phải hiểu rõ chuyện này, con Đình nó là do đích thân ông nội chồng con lựa chọn. Nhà nó ở quê, không phải danh gia vọng tộc nhưng từ nhỏ nó đã được thường xuyên đưa tới lui nhà họ Phó. Cũng đâu phải nhà họ Phó thiếu cháu gái, rõ ràng là người ta muốn cho con Đình làm quen với con cháu nhà họ trước. Đợi khi con nhỏ đủ tuổi lấy chồng, nhà họ Phó liền mâm cao cỗ lớn rước con nhỏ về liền. Mẹ còn nghe nói, ngày định hôn cho con Đình, chính mẹ chồng con còn phải hạ mình xin xỏ cho con Đình được gả cho chồng của con nữa kìa…
Lý Lan Quyên kinh ngạc mở tròn mắt nhìn bà Lý, cô ấy hỏi lớn:
– Mẹ nói sao chứ? Mẹ chồng con muốn để Đình Đình gả cho anh Khánh? Tin này có thiệt không vậy mẹ?
Bà Lý gật đầu, giọng của bà cực kỳ nghiêm túc:
– Là thật, mẹ nghe được tin này từ chính người của nhà họ Phó. Trước kia mẹ không muốn nói cho con biết vì ngại cái tính hơn thua của con, sợ con sẽ làm ra chuyện gì đó với con dâu vàng của nhà họ Phó thì nguy. Nhưng mà mẹ nghĩ là trước sau gì con cũng sẽ biết, thay vì để con nghe được từ miệng người, tránh cho con kích động quá mức… để mẹ nói cho con biết thì tốt hơn.
Nhìn con gái mình, bà Lý đột nhiên thở dài, bà trầm giọng giảng giải:
– Lan Quyên à, con phải học cách chấp nhận sự thật, đối với ba mẹ, đối với Lý gia thì con là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc nhưng đối với Phó gia, con chỉ là một cô con dâu… không hơn không kém. Lý gia chưa thể ngang hàng với Phó gia, con cũng không thể cứ hành động theo cảm tính như vậy được. Con bây giờ đã lớn rồi, đã gả cho người ta làm vợ, tương lai sau này còn phải thay chồng con, thay cha mẹ chồng tranh giành quyền thừa kế. Việc quan trọng nhất của con lúc này là phải sinh được cháu trai cho nhà họ Phó, chỉ cần sinh được con trai… con muốn cái gì thì bọn họ cũng cho. Có khả năng còn được ngồi lên cái ghế bà chủ của Phó gia nữa kìa…
Lại chuyển vấn đề sang Đình Đình, bà Lý thận trọng dặn dò con gái.
– Chuyện lần này coi như là một bài học cho con rút kinh nghiệm, và trước khi con sinh được con trai cho nhà họ Phó… con phải nhớ là không được tùy tiện hành động lỗ mãn với bất kỳ ai ở Phó gia. Vợ của Phó Khiếu Trạch không động vào được, con nhỏ đó được ông nội chồng con chống lưng, không dễ lật đổ được nó. Mà thằng Trạch cũng không phải loại đàn ông để cho vợ mình bị người khác bắt nạt. Con mặc dù là chị dâu nhưng con không so được với con Đình, đừng có làm những việc ngu ngốc hại thân. Kể cả con Lan Trúc con cũng không được động vào nó, nó đang được bà Phó Nhỏ bảo vệ, con mà động vào nó thì coi như tiêu đời.
Lý Lan Quyên tức giận kêu lên:
– Người này không được động, người kia không được động… con ở nhà họ Phó còn thua quản gia của họ nữa. Sống nhục nhã như vậy, con làm sao chịu được?
Bà Lý gằn giọng cảnh cáo con gái:
– Nếu con không sống được thì cuốn hành lý đi về, đừng có đem cái thái độ đỏng đảnh ngu ngốc của con ra mà làm ảnh hưởng đến nhà họ Lý. Không có con thì chồng con vẫn có thể cưới được vợ khác, thậm chí nó còn cưới được người đẹp hơn con, giỏi hơn con, gia tộc có quyền lực hơn cả gia tộc của con hiện giờ. Nếu biết con không có tâm cơ như vậy, mẹ đã không vất vả tìm cách gả con cho nhà họ Phó rồi. Bây giờ con muốn thế nào, nếu không chịu được thì cứ việc ly hôn đi!
Lý Lan Quyên bị mẹ mắng đến hoảng, cô ấy vội vàng khóc lóc phản đối:
– Không, con không muốn ly hôn, khó khăn lắm mới gả được cho anh Khánh… con không muốn ly hôn, mẹ đừng ép con ly hôn… con không muốn!
Bà Lý nhìn thấy con gái khóc đến nhoè cả mặt, bà nhịn không được mà đau lòng. Lan Quyên là núm ruột của bà, bà khó khăn lắm mới sinh được một mụn con, bà cưng chiều con còn không hết, nỡ nào mắng chửi con. Nhưng mà con gái của bà vẫn còn yếu kém lắm, bà không dọa con như thế này, con bà sẽ mãi mãi không khôn khéo lên được. Nhà họ Lý vẫn còn trông chờ vào con gái, bà không thể để công sức của hai mẹ con bà đổ hết xuống sông xuống biển như vậy được.
Thở dài ôm con gái vào lòng, bà Lý đỏ mi, giọng khàn khàn vì kích động:
– Mẹ không có ép con nhưng mẹ đang muốn cảnh tỉnh con, muốn con phải trưởng thành, muốn con trở thành người phụ nữ có bản lĩnh. Con phải biết là nhà họ Lý đang trông chờ hết vào con, con phải kéo nhà họ Lý đi lên, con phải vượt qua mặt Lý Lan Trúc. Con phải giẫm lên xương lên máu của nó mà giành chiến thắng. Con còn nhớ những gì mẹ con nó đã làm với con không? Nếu nhớ thì phải khôn lên cho mẹ, ngu ngốc thì chỉ có chết, không ai cứu được con đâu. Con đã sinh ra trong hào môn, số kiếp đã định con không thể có được cuộc sống bình thường như những cô gái khác. Mà hào môn là thế giới của quyền lực, thế giới của những kẻ tâm cơ, thế giới của những người có bản lĩnh. Chỉ cần con cho được thứ mà nhà họ Phó cần, nhà họ Phó sẽ cho con lại những thứ con muốn. Trước khi có được thành công, con phải học được cách nhẫn nhịn và nhẫn nại, rừng nào cọp đó… con chớ có quên!
Lý Lan Quyên vừa ôm bà Lý vừa khóc, cô ấy gật đầu lia lịa, luôn miệng nói là con đã hiểu, con đã hiểu. Lý Lan Quyên là do được chiều chuộng quá mà có tính tiểu thư, nhưng còn bà Lý thì lại hoàn toàn khác. Nhà họ Lý sóng gió tranh đấu ngầm từ bao nhiêu lâu, cuối cùng người chiến thắng lại chính là chồng của bà Lý, ba của Lý Lan Quyên. Thử hỏi từ vợ của người đàn ông thua cuộc mà có thể lội ngược dòng trở thành bà Lý có quyền lực cao nhất Lý gia… người phụ nữ như vậy… làm gì không có dã tâm?
Đàn bà thông minh đã đáng sợ, đàn bà mà vừa thông minh lại vừa có dã tâm… kiểu phụ nữ như thế này quả thật là không dễ chọc vào. Chỉ một từ để hình dung thôi, độc!
______________________________
Lan Quyên xuất viện trước, Lan Trúc đến tối mới được bà Phó Nhỏ đón về nhà. Rất ngạc nhiên là trước khi bà Phó Nhỏ mở lời khiển trách thì Lý Lan Quyên đã đứng ra nhận sai và xin lỗi, cô ấy xin lỗi chân thành đến mức bà Phó Nhỏ cũng phải mủi lòng. Nhìn thấy thái độ thành khẩn này của Lan Quyên, bà Nhỏ có muốn làm lớn chuyện thì cũng không được. Ông Phó Hoa cũng đích thân nói giúp cho con dâu thứ, bà Nhỏ lại càng không thể không nể mặt. Khiếu Trạch mặc dù không ưa gì Lan Quyên nhưng xét thấy người biết sai biết nhận lỗi, anh cũng không làm khó. Hơn nữa cậu Ba Duy Khánh đã đưa vợ đến xin lỗi Đình Đình và Lan Trúc tận cửa, chả nhẽ anh còn bắt vợ của anh trai quỳ xuống cầu xin thì anh mới vừa lòng?
Lan Trúc không bị gì, Đình Đình cũng không bị gì, không có thiệt hại về người và của, lại nhận được thái độ thành khẩn nhận lỗi của Lý Lan Quyên… chuyện hỗn loạn ngoài hồ nước ngày hôm đó cứ thế mà dần trôi vào quá khứ. Chẳng qua là cả bà Nhỏ và Đình Đình đều nhớ rất rõ hành động của Lý Lan Quyên ngày hôm đó khi gạt tay không cứu Đình Đình. Thế nên lỗi thì có thể bỏ qua nhưng thù thì vẫn phải ghim sâu vào trong máu!
……………………………….
Lan Trúc sau ngày xảy ra chuyện với nhà họ Lý, cô ấy tương đối cởi mở hơn với Đình Đình. Thi thoảng mọi người sẽ bắt gặp hình ảnh vợ lớn và vợ bé của cậu Nhỏ ngồi cùng nhau trò chuyện. Cũng chỉ có Đình Đình nói, Lan Trúc chỉ nghe chứ không trả lời lại bao giờ. Không ai biết được lý do vì sao Lý Lan Trúc không nói chuyện, đến cả Đình Đình cũng không hiểu vì sao…
Cũng vì chuyện hỗn chiến ngày hôm đó mà Đình Đình vô tình để lỡ mất cuộc hẹn xem phim với Khiếu Trạch. Chẳng qua là cô cũng không biết người sẽ đi xem phim với mình sẽ là Khiếu Trạch chứ không phải là Vũ Lan. Khiếu Trạch cũng đã nhờ Vũ Lan giữ kín chuyện vé xem phim, anh làm như vậy là muốn để Đình Đình không cảm thấy có lỗi. Không xem phim này thì vẫn có thể xem được phim khác, chuyện không quan trọng, không cần làm Đình Đình khó chịu.
Vài ngày nữa là đến tiệc sinh nhật của ông Phó Hoa, nhà họ Phó đang gấp rút chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật sắp tới. Đình Đình không phải là con dâu của ông Phó Hoa nên cô tương đối nhàn hạ, không phải vất vả như mợ Hai và mợ Ba hiện giờ. Vừa đọc trước thoại, vừa nói chuyện qua điện thoại với Quế Hoa, cô nghe Quế Hoa hỏi.
– Này Đình Đình, lần này bác Hai có mời nhà họ Lưu không?
Đình Đình khẽ nhíu mày, cô lắc đầu trả lời:
– Mình không biết, mình chưa xem danh sách khách mời. Nhưng mình nghĩ chắc là có, là chỗ hàng xóm trước kia, làm sao không mời được.
Quế Hoa đang ở chỗ quay phim, cô ấy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để gọi cho Đình Đình. Nghe cô trả lời như vậy, Quế Hoa lại hỏi:
– Nếu nhà họ Lưu được mời, vậy thì chắc chắn chị Loan cũng được mời rồi. Mình nói với cậu nhé, chị Loan mà được mời thì kiểu gì con nhỏ Châu Chấu kia cũng được mời. Chỉ cần nhìn thấy bộ mặt trơn bóng của nó là mình đủ ứa gan rồi… có thể nào gạch tên nó khỏi danh sách khách mời được không?
Đình Đình phì cười:
– Cái này thì cậu phải đi hỏi bác Hai nhà cậu, cậu hỏi mình thì cũng chịu thua. Mình mà có quyền quyết định mời ai, bỏ ai thì mình đã không mời nhà họ Lưu đó luôn rồi.
Quế Hoa than ngắn thở dài trong điện thoại:
– Oan gia ghê, cậu thì không thích chị Loan, còn mình thì không ưa con Châu Chấu…
Đình Đình lại nói, nửa giả nửa thật không phân biệt được cảm xúc:
– Không phải là mình không thích chị Loan, mình thích chị ấy lắm chứ, nhưng ngặt nỗi chị ấy lại là tình địch của mình. Mà tình cũ không rủ cũng tới, chưa kể đến việc… Khiếu Trạch có thể vẫn còn tình cảm với chị Loan. Nói chung nếu có thể hạn chế để hai người họ gặp nhau thì sẽ tốt hơn là để hai người họ thường xuyên gặp nhau. Còn nếu mình và chị Loan gặp nhau, mình vẫn bình thường, tại vì chị ấy là thần tượng của mình mà.
Quế Hoa chậc lưỡi:
– Chà, rối não quá nhỉ? Cậu vậy mà vẫn có thể thần tượng chị Loan được, nếu đổi lại là mình, đến mặt mình còn không muốn nhìn… nói chi là thần tượng…
Dường như phát hiện ra mình vừa nói gì đó lỡ lời, Quế Hoa liền chuyển nhanh sang vấn đề khác.
– Mà quên nữa, cái cô Lan Trúc gì đó sao rồi? Nghe mẹ mình nói là cô ấy… có thai hả?
– Ừ, có thai rồi, gần hai tháng, cả mẹ cả con đều rất khỏe.
Quế Hoa bất giác thở dài trách cứ:
– Chả hiểu anh Nhỏ bị làm sao nữa… để cho cô gái kia có bầu… như vậy thiệt thòi cho cậu quá rồi còn gì? Mình thất vọng về anh Nhỏ ghê gớm luôn đó, hình tượng nam thần trong lòng mình sụp đổ ngay từ khi biết tin. Đúng là đàn ông ai cũng đều bạc tình như nhau.
Biết Khiếu Trạch có oan nhưng không thể giúp anh minh oan được, Đình Đình cảm thấy khổ tâm vô cùng. Không muốn nghe Quế Hoa trách mắng Khiếu Trạch nữa, Đình Đình liền lờ sang vấn đề khác.
– Cậu đừng nói anh Nhỏ nhà cậu như vậy… mà quên nữa… chẳng phải anh Sinh vẫn là ngoại lệ trong đám đàn ông phụ bạc mà cậu vừa nói hay sao? Mà này, mình nghe anh Trạch nói là anh Sinh lần này về chơi khá lâu đấy, còn cậu có muốn về đây với anh ấy luôn không?
Quế Hoa cười lớn:
– Chuyện, tất nhiên là mình phải đi theo chồng tương lai của mình rồi. Cậu đừng nôn nóng, cậu sẽ được gặp mình nhanh thôi. Thôi, không nói nhiều với cậu nữa, mình đi quay tiếp đây, đi nhé.
Tắt máy nhanh như một cơn gió, Đình Đình còn chưa kịp nhờ Quế Hoa mua giúp mỹ phẩm thì màn hình điện thoại đã ngắt cuộc gọi. Cô nhìn vào màn hình, lầm bầm trong miệng vài câu, lại phải nhắn tin riêng cho cô nàng này mới được.
Lúc Khiếu Trạch mở cửa phòng bước vào, anh vừa hay nhìn thấy Đình Đình đang vừa cười vừa nghịch điện thoại. Một vài sợi tóc buông thõng bên má, phần tóc còn lại được cột gọn sau đầu. Cô tô son màu đỏ, da mặt lại trắng hồng, ánh mắt long lanh ẩn hiện ý cười tinh nghịch. Đình Đình thật sự rất xinh đẹp, nụ cười của cô khiến người đối diện luôn cảm thấy ấm áp lạ thường. Mà cô gái xinh đẹp này lại từng thuộc về anh, chỉ là anh vô tâm, cũng vô tình bỏ lỡ…
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đình Đình ngước mắt nhìn lên, vừa nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Khiếu Trạch, cô liền nở nụ cười tươi rói. Cô đặt điện thoại xuống bàn, dịu giọng khẽ hỏi:
– Anh về rồi đó à? Đói bụng không?
Khiếu Trạch lắc đầu, anh đáp:
– Anh ăn ở công ty rồi, vừa rồi em xem cái gì mà chăm chú vậy?
Cô cười tươi, để lộ ra hàm răng trắng đều:
– Em nói chuyện với Tiểu Hoa, cô ấy nói lần này sẽ về chơi lâu với em.
Anh đi đến chỗ cô rồi cúi người ngồi bệch xuống bên cạnh cô, liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại vẫn còn sáng đèn, anh cười nói:
– Con bé đó chẳng tốt lành gì, nếu không có Phúc Sinh thì nó cũng chẳng thèm về đây. Anh giúp đỡ cho nó bao nhiêu thứ mà nó có thèm đoái hoài gì tới anh đâu. Thật là phản phúc!
Đình Đình cười nhạo:
– Tiểu Hoa vừa nói với em là nó rất thất vọng về anh, ai biểu anh tự dưng cưới thêm vợ bé làm gì.
Khiếu Trạch nhíu mày, anh ngã người nằm xuống tấm thảm lông cừu lớn giữa phòng, đầu gối lên đùi của Đình Đình, anh nhàn nhạt đáp lại lời cô:
– Nó thì biết gì, không nói đến nó nữa, anh nằm nghỉ một chút, em tiếp tục đọc thoại đi.
Đình Đình dường như đã quen với việc Khiếu Trạch nằm gối đầu lên đùi cô, vậy nên cô cũng không lấy làm khó chịu, để mặc anh muốn nằm thế nào thì nằm. Mặc dù giữa hai người vẫn chưa giải quyết hết khúc mắc nhưng mà thời gian gần đây, anh và cô đã có thể chung sống yên bình với nhau. Cũng không hẳn là Đình Đình chấp nhận lại tình cảm của Khiếu Trạch, chẳng qua là cô đang dần mở lòng mình ra hơn với anh. Không thể trong thời gian ngắn mà bỏ qua hết được mọi chuyện nhưng cố gắng để cả hai quay trở về giống như thuở niên thiếu là không có vấn đề gì quá khó. Bởi vì trước kia anh và cô đã từng rất thân với nhau, thân đến mức ai cũng nghĩ là anh và cô đang yêu nhau.
Lại chợt nhớ đến chuyện mà Quế Hoa vừa nói, Đình Đình nghĩ nghĩ một lát, vẫn là không nhịn được tò mò mà hỏi anh:
– Anh này, không biết là bác Hai… có mời nhà họ Lưu đến dự tiệc không nhỉ?
Khiếu Trạch khẽ cười, ánh mắt anh nhìn cô mang theo chút ý phấn khích kỳ lạ.
– Ý em muốn hỏi Hà Loan?
Bị anh đoán đúng ý, Đình Đình ngượng ngùng nhưng vẫn ra sức chống chế.
– Ơ, không, ý em hỏi là hỏi Lam Châu ấy, chứ em đâu có hỏi chị Loan đâu. Mà kiểu gì thì bác Hai cũng sẽ mời chị Loan mà, nhưng tại vì khi nãy Tiểu Hoa hỏi em về Lam Châu á…
Thấy cô diễn giải đầy trắc trở, anh cười lớn, trong lòng lại thấy vui vui. Ít ra thì cô cũng nên thế này, có như thế này thì anh mới cảm thấy mình còn hy vọng giành lại được tình yêu của cô….
Đình Đình còn đang định đấm cho Khiếu Trạch một cái thì điện thoại của anh lại đột nhiên reo lên. Cô nhìn anh nghe điện thoại, cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà trông anh có vẻ kinh hãi lắm, làm cô cũng hồi hộp theo sau. Tắt điện thoại, anh ngồi bật dậy, hoàn hồn mất mấy giây, anh mới nhìn sang cô, giọng của anh khàn khàn kỳ lạ, anh nói:
– Đình Đình, bạn anh gặp chuyện… anh đi một lát… anh đi một lát sẽ về… được không em?
Mặc dù cảm thấy anh rất lạ nhưng cô nghĩ có thể là vì quá lo cho bạn của mình nên cảm xúc của anh mới rối loạn như thế. Không suy nghĩ gì nhiều, cô vội vàng trấn an tinh thần anh:
– Được được, anh đi đi, mau đi đi. Có gì quan trọng nhớ gọi cho em, được không?
Khiếu Trạch nhìn cô rất lâu, đối diện với đôi mắt lo lắng của cô, anh căn bản là khó có thể mở lời. Qua vài giây suy nghĩ, anh vẫn quyết định để lát nữa xem tình hình thế nào rồi mới báo cho cô biết sau…
Anh đứng dậy, bàn tay thon dài đẹp đẽ khẽ xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng, nói:
– Ừ, có gì anh sẽ gọi cho em, đừng lo lắng, anh chắc chắn sẽ về mà.
Cô gật gật đầu đáp “dạ” một tiếng, vẫn không quên dặn dò anh lái xe cẩn thận, đến nơi nhớ nhắn tin cho cô biết.
Chỉ là khi anh vừa mới rời đi được 15 phút, Đình Đình lại nhận được tin nhắn của Quế Hoa, nội dung của đoạn tin nhắn đó là…
[Đình, bình tĩnh! Mình vừa mới nhận được tin… chị Loan cắt cổ tay tự tử, không rõ sống chết thế nào. Nghe nói là vì gây nhau với người yêu… Đình này… anh Nhỏ có nhà không vậy?]
________________________
🔥 AI Ở NHÀ ĂN VALENTINE ĐÂU Ạ? CHIA SẺ CHO CHƯƠNG TRUYỆN TRÊN 300 SHARE + 2K LIKE EM LÊN CHƯƠNG NỮA TẶNG CHO MỌI NGƯỜI. HỨA LÀ LÀM Ạ, TRƯỚC 11 GIỜ TỐI NHAA!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!