Đầu giờ chiều.
Tia nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở, “rụng” ở giữa phòng ngủ, nhưng phần lớn đều bị bức màn che chắn kín mít, không cho nó quấy nhiễu người đang ngủ trưa trên giường.
Chỉ là biểu cảm của người đang ngủ trưa trên giường vẫn không được tốt lắm, chân mày nhíu chặt, giống như mơ thấy chuyện gì không vui vẻ.
Mà trong mơ, vẻ mặt của Lâm Thiên Quất chính là “sao lại là cô”.
Hai ngày này dì cả tới, tuy không đau bụng nhưng cảm xúc của cô sẽ không tốt lắm, cho nên đều ở nhà nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi hai ngày, đúng là thời điểm dì cả tới mãnh liệt nhất, cảm xúc khó chịu nhất.
Cũng không biết có phải dì cả làm ảnh hưởng đến nội tiết tố hay không mà hai ngày nay cô cũng nằm mơ nhiều hơn.
Nếu là mộng đẹp thì đã đành, nhưng phần lớn đều là câu chuyện vườn trường cũ rích máu chó đáng chết kia, cô là nữ phụ lót đường, Phó Việt Ninh là vai chính!
Bộ phim này còn chưa “chiếu” xong, thật quá đáng.
Cảnh trong mơ chính là trong phòng khách sạn view cảnh biển, bóng đêm phối hợp với tiếng sóng biển dập dìu ngoài cửa sổ, làm cho người ta cảm giác như mình đang nằm trong vòng tay của người mẹ biển cả, yên bình mà an nhiên.
Nhưng giờ phút này, trong phòng lại có ba vị khách không mời mà đến.
Lâm Thiên Quất mặt không cảm xúc, hai tay khoanh trước ngực, quan sát cục diện ba người kinh điển này.
Cảm xúc của cô không tốt nên cũng không có tâm thái bao dung với cảnh trong mơ, nhìn mấy người trong mơ, dù có mình trong đó thì cô cũng bực bội.
Nhìn kỹ thì Lâm Thiên Quất trong mộng nào có nửa phần mỹ lệ, rực rỡ, thông minh động lòng người như cô? Nếu Phó Việt Ninh khốn nạn bằng 1/10 trong mộng thì cô đã sớm đá anh rồi!
Cốt truyện ở đây là sau khi hai người đính hôn, vì Lâm Thiên Quất phát hiện sự tồn tại của tiểu bạch hoa, tiểu bạch hoa cũng vì lời nói táo bạo của Lâm Thiên Quất nên xuất hiện vách ngăn với Phó Việt Ninh.
Sau nghỉ hè, hai nhà sắp xếp cho Phó Việt Ninh đưa Lâm Thiên Quất đến một thành phố ven biển để hưởng tuần trăng mật sau đính hôn, cho đôi bạn trẻ bồi dưỡng cảm tình.
Haiz, nhưng chính là khéo vậy đó, nghỉ hè tiểu bạch hoa làm công ở khách sạn này.
Dưới vẻ mặt “cốt truyện này tôi không thấy 1000 thì cũng xem qua 800” của Lâm Thiên Quất, cảnh trong mơ đã đẩy đến kịch bản thời xưa.
Phó Việt Ninh từ quán bar trở về, uống say, tinh thần mơ hồ, gặp tiểu bạch hoa phụ trách đưa bữa khuya đến cho anh.
Hai người vừa tiếp xúc đã bùng lửa, không thể vãn hồi.
Phó Việt Ninh không nỡ để tiểu bạch hoa làm việc vất vả, cũng không dám cho Lâm Thiên Quất biết nên thầm lặng cân bằng cả ngày lẫn đêm, lừa gạt hai bên.
Rồi sau đó là tới một màn trước mặt này.
Ba người chạm mặt, hoàn toàn lật thuyền.
Trong mơ, mấy ngày nay Lâm Thiên Quất vốn dĩ đang trầm mê trong lời ngon tiếng ngọt sến sẩm của Phó Việt Ninh, tràn ngập sự vui sướng của thiếu nữ đang yêu, nhưng hiện tại chợt nhận đả kích mấy hôm nay vị hôn phu của mình một chân đạp hai thuyền, nhìn đôi cẩu nam nữ này, cả khuôn mặt đều nồng đậm khí đen.
Tiểu bạch hoa còn rấm rức cẩn thận giải thích: “Tôi chỉ làm công ở đây… cậu đừng hiểu lầm.”
Lâm Thiên Quất trong mộng với cô đều đồng thời trợn trắng mắt với cô ta.
Nếu dì cả của cô không tới thì có lẽ cô sẽ có tâm trạng xem chuyện xưa trong mộng, nhưng hiện tại dì cả tới, cô chỉ cảm thấy giấc mơ này thật phiền phức, mãi chẳng dứt, cho rằng đây là phim truyền hình sao? Lại còn cách mấy ngày chiếu một tập?
Cốt truyện không logic, không có căn cứ xác thực, tình tiết thì càng thêm thái quá, lấy ngay cốt truyện ở khách sạn hôm nay là ví dụ đi: khách sạn 5 sao, view cảnh biển mà một phòng/đêm mới 500 đồng? Dù là phòng bình thường thì cũng không có cái giá 500 đồng đâu!
Tha thứ cho sự phàm trần của cô, từ khi cô đi làm, cô với Phó Việt NInh ra ngoài đều không ở căn phòng nào dưới vạn tệ đâu!
…
Cũng không biết có phải sự phỉ nhổ của cô ảnh hưởng đến tính ổn định của cảnh trong mơ hay không mà cốt truyện đến đây đột nhiên dừng lại.
Lâm Thiên Quất cũng tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, chỉ là sắc mặt của cô vẫn không tốt lắm.
Bởi vì dì cả mang đến mất máu, thích ngủ, tinh thần không phấn chấn, cảm xúc không ổn định và một loạt buff tiêu cực vẫn quanh quẩn trên người cô.
Mỗi lần như thế, cảm xúc mang tên “lập dị” trong cô bị mở chốt, tăng lên level max.
Tựa như hiện tại, cô nằm mơ xong, biết rõ hiện thực và trong mơ không liên quan với nhau, Phó Việt Ninh còn đang nỗ lực làm việc, thành thật đi làm nhưng cô vẫn không nhịn được mà gửi cho anh một tin nhắn.
Quả Quýt Nhỏ: [Anh không yêu em, anh yêu người khác trong giấc mộng của em!]
Không chờ anh trả lời, cô lại gửi một tin nhắn u oán: [Em biết mà, là em không xứng, chung quy là không yêu]
Ngữ khí u oán, cảm xúc bi thương, thời điểm dì cả đến, cô u oán như vậy đấy.
Qua vài phút, Phó Việt Ninh mới trả lời bằng một ảnh chế gấu trúc nghẹn ngào.
Quả Chanh Lớn: [Tức chết anh, em dễ đổi ông xã.JPG]
Tuy rằng không đáp lời, nhưng ý tứ đã truyền đạt được rồi.
Lâm Thiên Quất hài lòng, rúc người trên sô pha trong nhà, vừa xoa bụng mình, vừa sân kín an ủi ít nhất mình không có tật xấu đau bụng kinh, sẽ không đau chết đi sống lại.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy bi thống, vì sao mình lại là phụ nữ? Nếu mình là đàn ông thì mình nguyện cả đời phấn đấu vì công việc, chỉ cần không chịu dì cả tra tấn nữa…
Tóm lại, lúc này cảm xúc của Lâm Thiên Quất cực kỳ bất ổn, tốt nhất nên bớt giao lưu với người khác, nếu không chỉ cần đánh thiếu một dấu chấm câu, cô sẽ hoài nghi có phải đối phương qua loa với mình hay không.
Hơn nữa, tật xấu này chỉ xảy ra với người có quan hệ thân thiết nhất, nếu bạn muốn nói chuyện công việc với cô thì đó chính là bình thường, sẽ không có tật xấu nào đâu.
Chẳng hạn như bây giờ, cô vừa call video với mẹ ruột, oán giận dì cả tới hai ngày rồi mà vẫn nhiều quá, thật là khó chịu.
Mẹ Lâm thuận miệng cười nói: “Con đã đến rồi à, mẹ còn tính nói với con nếu hai ngày này không tới thì nhớ đi bệnh viện khám.”
Lâm Thiên Quất: “…”
Trong lòng Lâm Thiên Quất hoạt động thế này: mẹ không thích mình, mẹ chỉ biết giục mình sinh con, trong lòng mẹ chỉ có cháu ngoại, không có con gái, hu hu hu hu, mình không bao giờ là tiểu bảo bối được yêu thương nữa.
Vô vàn lời bi thương bị cô hóa thành một tiếng “vầng” nhàn nhạt.
Sau đó, cô lại mở giao diện nói chuyện phiếm với Phó Việt Ninh, u oán gửi một biểu cảm đầu gấu trúc:
Quả Quýt Nhỏ: [Hiện tại tâm trạng của em không tốt, anh có thể gọi em một tiếng “ba” không?.JPG]
Nếu không kết hôn với Phó Việt NInh, sao cô lại bị giục sinh con? Một mình không tốt sao, đơn giản, vui sướng, hu hu hu.
Vì sao cô lại muốn kết hôn, vì sao vì sao!
Sau đó, mẹ Lâm lại nói: “Lần trước mẹ đi Tam Á, mua kẹo dừa ăn rất ngon, cuối tuần con về nhà lấy nhé.”
Tâm trạng của Lâm Thiên Quất dao động phập phồng như ngồi tàu lượn siêu tốc, cô ê ẩm trả lời: “Ăn kẹo cái gì, con đâu phải trẻ con.”
Mẹ Lâm ngay thẳng nói: “Vậy mẹ giữ cho mình ăn.”
Trong lòng Lâm Thiên Quất: Quả nhiên mẹ không yêu mình, hu hu hu hu!
Lâm Thiên Quất tủi thân “hừ” một tiếng, đáp “ồ”, rồi qua loa cúp video, ném điện thoại lên sô pha, rúc trong góc giận dỗi.
Qua vài phút, cô lại cầm điện thoại lên, phát hiện Phó Việt Ninh còn chưa trả lời tin nhắn của mình… anh chán ghét, anh mệt mỏi, anh không yêu!
Lâm Thiên Quất càng thêm bi thương, cô xóa ghi chú đặc biệt dành cho Phó Việt Ninh, hiện tại Phó Việt Ninh chính là người bình thường trong điện thoại của cô!
Mọi người đều biết, khi một người cố làm ra vẻ là lúc không thể để người đó chờ đợi, suy nghĩ vẩn vơ, tự mình suy diễn lung tung, cảm thấy mình ngày càng thảm hại, ngày càng bi thương, sau đó cô đơn như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Khi Phó Việt Ninh về nhà thì thấy cô nằm trên sô pha, thân thể cuộn tròn như một người bệnh bị báo sắp chết, nhìn bóng đêm vô biên ngoài cửa sổ, khóe mắt còn chảy một giọt nước mắt trong suốt.
Phó Việt Ninh: “…”
Anh bình tĩnh giơ hộp cơm trong tay, nói: “Xá xíu lòng đỏ trứng, sủi cảo thủy tinh nhân tôm, tổ yến vịt, ăn hay không?”
Lâm Thiên Quất nhanh chóng quay đầu lại, xoay người bò dậy, lớn tiếng nói: “Ăn!!!”
Dùng cái gì để giải buồn? Chỉ có đồ ăn ngon.
Nếu nói có thứ gì có thể phá vỡ trạng thái xấu của Lâm Thiên Quất thì chỉ có ăn món gì đó.
Hơn nữa, trong thời gian hành kinh, dạ dày của cô cũng hóa thành dạ dày vương, ai đến cũng không từ chối đồ ăn.
Giảm béo là cái gì? Dì cả đến không cần giảm béo!
Khẩu vị của Lâm Thiên Quất không kỵ gì cả, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông cô đều thích ăn, hơn nữa món nào cô thích là phải ăn đến khi ngấy thì mới ăn món khác, nhưng có một thứ ngoại lệ, đó là sủi cảo tôm.
Sủi cảo tôm vĩnh viễn là thần!
Cô hạnh phúc cắn sủi cảo tôm, vừa nãy Phó Việt Ninh đi mua cơm chiều nên không trả lời tin nhắn, giờ mở điện thoại ra thấy tin nhắn cô gửi thì bình tĩnh nhắn lại một ảnh chế đầu gấu trúc.
Di động của Lâm Thiên Quất kêu “ting” một tiếng, cô phồng má nhai sủi cảo tôm, cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.
Quả Chanh Lớn: [Gặp phải ngày như này, anh thật sự không có biện pháp nào cả.JPG]
Phía dưới còn có ảnh Shin – cậu bé bút chì gọi “ba”.
Lâm Thiên Quất “phụt” cười, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Sau khi cười đủ rồi, cô lại cực kỳ vui sướng sửa lại biệt danh cho Phó Việt Ninh, sau đó cũng sửa lại tên cho mình.
“Quả Quýt Lớn vỗ mông Quả Chanh Nhỏ.”