Lúc dì cả tới, cô ngủ không quá ngon giấc.
Tuy trước khi ngủ đã uống một cốc trà gừng táo đỏ đặc rồi nhưng nó làm tăng tốc độ lưu thông của máu, ừm….càng không thoải mái.
Lâm Thiên Quất lăn qua lộn lại, 1-2 giờ sáng còn chưa ngủ.
Nhìn Phó Việt Ninh ngủ say như heo bên cạnh, ghen ghét muốn đạp anh một phát.
Không sai, cô thay đổi thất thường như vậy đấy!
Hơn nữa, trong đêm khuya tĩnh lặng này, cảm xúc ưu sầu khi dì cả tới lại dâng trào.
Lâm Thiên Quất nhìn trần nhà, lúc thì ảo tưởng mình là một cô công chúa yếu đuối bị mất nước, bị bắt thừa hoan trên giường của kẻ thù; lúc lại nghĩ mình là một thiên kim tiểu thư gả chồng theo lệnh của phụ mẫu, đêm tân hôn đồng sàng dị mộng* với phu quân trong lòng đã có người khác; lúc lại nghĩ mình là quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp thông đồng với anh chàng thịt lợn cách vách; rồi lại đến kịch bản nha hoàn bán mình x đại thiếu gia bệnh kiều, vân vân và mây mây…
(*) Đồng sàng dị mộng chỉ những cặp vợ chồng không có tình cảm, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm chung giường nhưng trái tim không hướng về nhau.
Cũng không biết miên man suy nghĩ bao lâu, mí mắt chậm rãi khép lại.
…
…
…
Lâm Thiên Quất: “…”
Thật đúng là đã lâu không gặp, giấc mộng.
Nếu trong mơ có thể nói chuyện thì Lâm Thiên Quất cảm thấy mình có thể tán gẫu với nó hai câu: “Sao gần đây không đến?”, “Có phải bận việc quá không?”, “Không rảnh thì không cần cố ý tới đâu”.
Vừa đi vào giấc ngủ, trước mặt là cảnh tượng quen thuộc, ba người quen thuộc và cảm giác quen thuộc biết mình đang nằm mơ… Lâm Thiên Quất thở dài, hai tay ôm ngực, nghĩ thầm, mình sắp quên kịch bản tập trước rồi.
Hình như là “Phó Việt Ninh” ngoại tình bị bắt quả tang đúng không?
Nhưng không sao, cô quên thì giấc mộng sẽ giúp cô nhớ lại —-
Từ sau khi tiểu bạch hoa xuất hiện ở tuần trăng mật của “Phó Việt Ninh” và “Lâm Thiên Quất”, chuyện giữa ba người đã bị gia đình hai bên phát hiện.
Sau khi hai nhà bàn bạc thì đưa ra một quyết định chung rất nghiêm túc.
Lâm Thiên Quất là con dâu duy nhất của nhà họ Phó.
Lâm Thiên Quất: “…” Vậy đúng là cảm ơn.
Trong cốt truyện này, nhân vật trong hệ liệt vai ác trong số trưởng bối đã xuất hiện.
Bố Phó mẹ Phó, mẹ Lâm bố Lâm đều lần lượt thay nhau “ra trận”, đối với Phó Việt Ninh và tiểu bạch hoa thì tỏ vẻ hai người không cùng một thế giới; mẹ Phó còn chọn tình tiết kinh điển trong truyện tổng tài: ném chi phiếu.
—–# Cho cô 500 vạn, rời khỏi con trai tôi! #
Lâm Thiên Quất nhìn chi phiếu kia, nghĩ thầm nếu mình thật sự gặp phải tình tiết này trong mơ thì cô sẽ cầm chi phiếu, sau đó vỗ mông tỏ vẻ # 500 vạn cho cháu, con trai dì với tiểu bạch hoa cút đi sống với nhau đi #
Nhưng thật đáng tiếc, Lâm Thiên Quất trong mơ cũng đi ném chi phiếu với mẹ Phó, khi tiểu bạch hoa rưng rưng nói câu khiến người móc ngón chân: “Cháu với A Ninh là chân ái” thì cô còn dứt khoát quăng một cái tát.
Cái tát vang dội, đánh đến nỗi tiểu bạch hoa nhìn mà đáng thương trìu mến…
Dù sao từ hành động của Lâm Thiên Quất trong mơ đã chứng minh cô ấy thật sự là một nữ phụ đủ tư cách.
Lấy kinh nghiệm đọc truyện máu chó thời trẻ của Lâm Thiên Quất thì tám phần cái tát này nam chính sẽ tự mình “trả về”… Hừ, cô nằm mơ xem “Phó Việt Ninh” tát mình?
Từ sau đoạn cốt truyện này, các tình tiết tiếp theo cẩu thả hơn rất nhiều.
Có nhiều cảnh chỉ lướt qua trong giây lát, cứ như là một quyển tiểu thuyết chưa viết xong dàn ý nhưng cứ muốn đẩy nhanh quá trình kết thúc.
Chỉ miêu tả qua loa, dưới sự sắp xếp của bố mẹ hai bên, “Phó Việt Ninh” bị bắt phải xuất ngoại du học với “Lâm Thiên Quất”, anh không muốn đi, hơn nữa đã nhận ra tình cảm của mình nên quyết tâm muốn ở bên tiểu bạch hoa.
Nhưng mà vì đủ loại nguyên nhân, tiểu bạch hoa vẫn nhận chi phiếu, lặng lẽ biến mất.
Vì thế, “Phó Việt Ninh” phát điên.
Anh bắt đầu trở nên hờ hững! Trở nên phóng túng! Trở nên lạnh tim lạnh phổi, trong mắt chỉ có lợi ích! Cuối cùng anh vẫn chọn xuất ngoại với Lâm Thiên Quất.
Mãi đến 5 năm sau!
Cuối cùng anh! Đã! Về!
Lâm Thiên Quất đơ mặt xem đoạn này, bởi vì từ sau khi con nhỏ bạch hoa biến mất thì không có hình ảnh nữa, chỉ có một đoạn word viết sơ về cốt truyện xuất hiện trước mặt cô, cực kỳ qua loa, bốn chữ “bá đạo trở về” viết rất to, rất to…
Lâm Thiên Quất không nhịn được: “Nằm mơ thì nằm mơ, cốt truyện nát chút cũng không đến nỗi.
Nhưng mà đang làm được một nửa thì lại dùng chiêu tiết kiệm phí tổn này, có quá đáng lắm không?”
“Coi mình đang đóng phim điện ảnh hả???”
Giấc mộng không quan tâm lời trào phúng của cô, nó nhanh chóng khôi phục hình ảnh.
Phó Việt Ninh vừa về đã gấp gáp muốn tìm tiểu bạch hoa để nối lại duyên cũ nhưng vẫn bị nữ phụ cản trở.
Đúng lúc này, lại dẫn ra một nhân vật quan trọng… ông cụ Phó.
Lâm Thiên Quất trăm triệu không ngờ còn có suất diễn của ông cụ.
Ngoài đời ông cụ là một tay già đời trong việc gây chuyện, trong mơ ông lại là một người ông thích giả nghèo và hiền từ, chuyện ông thích nhất chính là đẩy một chiếc xe ba bánh đi bán cà chua do mình tự trồng.
Mà tiểu bạch hoa sớm mai danh ẩn tích, thay đổi thân phận, vì đồng tình ông mà thường xuyên mua cà chua ủng hộ ông… Ừ, đương nhiên lại có kết nối với “Phó Việt Ninh” rồi.
Nhưng 5 năm trước, “Phó Việt Ninh” vẫn canh cánh trong lòng việc tiểu bạch hoa rời đi nên vừa không nhịn được mà đi tìm cô ta, vừa hận cô ta vô tình.
Tiểu bạch hoa cũng nhẫn nhịn, không nói gì cả.
Hơn nữa có thêm nữ phụ cản đường quạt gió thêm củi các kiểu nên vở tuồng ngôn tình ngược tâm ra lò.
5 năm trước, “Phó Việt Ninh” là nam chính trong truyện vườn trường máu chó, 5 năm sau, anh thành công lột xác làm nam chính ngược văn!
Chuyện xưa xuất sắc ở chỗ anh không chỉ ngược nữ chính mà ngay cả nữ phụ, người nhà lót đường cũng ngược nốt.
Rất có kiểu lúc trước các người hại tôi với chân ái xa nhau, hiện tại các người đừng ai mơ tưởng được sống yên!
Lâm Thiên Quất cảm thấy cốt truyện về sau “Phó Việt Ninh” hắc hóa khá hay.
Hiện tại cô nhìn, hơi muốn cắn hạt dưa.
…
Máy bay đi Yến Kinh khởi hành đúng giữa trưa.
9 giờ hai người rời giường, dọn dẹp hành lý, ăn bữa sáng, gọi taxi đến sân bay là vừa đẹp.
Ở trên xe, Phó Việt Ninh thấy Lâm Thiên Quất cứ cắm mặt vào điện thoại, mình đưa nước cho cô mà cô cũng không phản ứng, bèn liếc mặt nhìn xem, sau đó liền thấy trên giao diện điện thoại là một hàng chữ to —- 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo! Đề cử truyện nam chính hắc hóa nghịch tập (link).
Phó Việt Ninh nhướng mày: “… Em đọc trên xe không váng đầu à?”
“Em phóng to chữ nên tạm ổn.” Lúc này Lâm Thiên Quất mới thấy chai nước anh đưa, tiện tay nhét vào lòng, lại ngẩng đầu hỏi: “Trước kia anh cũng thích đọc tiểu thuyết, có quyển nào hay đề cử không?”
Phó Việt Ninh liếc nhìn cô một cái: “Thể loại anh đọc chưa chắc em đã đọc.”
“Vậy thì không chắc.” Lâm Thiên Quất cúi đầu lâu nên cổ hơi ê ẩm, xoay hai vòng, dựa đầu vào vai anh, thuận miệng nói: “Em không có yêu cầu cao, truyện ngựa giống cũng đọc, anh cứ tùy tiện đề cử.”
Phó Việt Ninh bèn thuận miệng đề cử mấy quyển.
Lâm Thiên Quất tìm tìm, hay lắm anh zai, đều là cái gì mà thương chiến, gián điệp, binh vương, còn có một quyển là hố văn, nhưng cực hot.
Cô nhìn lướt qua, có người phổ cập khoa học ở phần bình luận rằng tác giả này thật sự là gián điệp, bởi vì viết thật quá nên từng bị điều tra, đã vào cục cảnh sát mười mấy năm rồi… sợ là kết thúc vô vọng.
Lâm Thiên Quất cạn lời cứng họng, nhìn Phó Việt Ninh, cho anh một ngón tay cái.
Không hổ là bá đạo tổng tài, đọc sách không giống người thường.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân cô không thể làm tổng tài? Lâm Thiên Quất nhìn danh sách truyện trong điện thoại của mình, đột nhiên cảm thấy không thơm!
Cô quyết đoán tìm hết truyện mà Phó Việt Ninh đề cử, sau đó lưu vào trong điện thoại, chờ lên máy bay đọc.
Giữa trưa chỉ có thể dùng bữa trên máy bay, nhưng cơm ở khoang hạng nhất trên máy bay vẫn không tồi, Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh đều không quá kén chọn.
Tiếp viên hàng không còn tri kỷ cho cô một cốc nước đường đỏ, Lâm Thiên Quất vừa đọc tiểu thuyết vừa uống nước đường đỏ, bụng nhỏ ấm áp, nhưng mà mấy quyển Phó Việt Ninh đề cử thật sự biết thôi miên.
Cô không nhịn được, cằn nhằn: “Người ta đọc tiểu thuyết, hoặc mà muốn vui vẻ, hoặc mà muốn thư giãn, còn anh là muốn học tập à?” Mấy thuật ngữ chuyên nghiệp khiến cô đọc mà mơ màng buồn ngủ.
Phó Việt Ninh nhìn trang sách trong máy tính bảng, nghe vậy thì cười: “Cũng không phải, khi đó anh có đọc thể loại khác nữa, nhưng anh chỉ nhớ tên mấy quyển này thôi.”
Lâm Thiên Quất cười nói: “Chính là mấy quyển làm anh thư thái anh đều quên mất rồi.”
Phó Việt Ninh bật cười: “Chẳng lẽ em còn nhớ rõ tên tiểu thuyết mười năm trước mình đọc?”
Lâm Thiên Quất suy nghĩ, “Vẫn nhớ rõ một chút…” Cô bẻ ngón tay đếm cho Phó Việt Ninh nghe: “Gì mà [Anh chàng đẹp trai], [Sự dụ dỗ của sói], còn có gì mà [Một ngày làm rồng], [Anh chết chắc rồi]… À, khi đó em còn đọc tổng tài văn, nhưng lúc đó đều là sách bản lậu, tên cũng cùng hệ liệt, cái gì [Tổng tài bá đạo yêu tôi], [Cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo], [Tổng tài bá đạo sủng ái] ha ha ha ha…”
Nói đến cuối, ngay cả cô cũng phải cười.
Phó Việt Ninh còn nghiêm trang hỏi cô cười cái gì.
Lâm Thiên Quất nói: “Em kể cho tổng tài bá đạo nghe tiểu thuyết về tổng tài bá đạo.” Đây là trường hợp kỳ lạ gì nha.
Cô có hứng thú, bắt Phó Việt Ninh lập tức biểu diễn bộ [Thiên Lương Vương].
Lúc trước, sau khi bộ đó nổi tiếng trên mạng thì cô hứng thú bừng bừng chạy đến thăm ban Phó Việt Ninh, gắng đạt tới một hiện trường biểu diễn.
Phó Việt Ninh lộ ra biểu cảm không muốn nhớ lại, nhìn máy tính bảng trước mặt mình, vẻ mặt “anh đang cố gắng làm việc, xin đừng quấy rầy”.
“Máy bay không có tín hiệu, đừng làm việc nữa, sung sướng thôi.”
Lâm Thiên Quất cực kỳ giống một vị công tự đùa giỡn con gái nhà lành, khoác vai Phó Việt Ninh, cười ngây ngô nói: “Tới đây tới đây, lại không phải ngày đầu tiên, cậu em đừng xấu hổ nha.”
Phó Việt Ninh rất giống một idol bị bắt ép, lạnh lùng tỏ vẻ: “Đạo diễn, tôi thật sự không tiếp được.”
Lâm Thiên Quất thì vài vai nhà đầu tư háo sắc, ý đồ dùng tiền đè bẹp cốt khí của idol lạnh lùng: “Người trẻ tuổi muốn thử thách mình chút thôi, tôi tăng giá cho cậu!”
Phó Việt Ninh không dao động.
Lâm Thiên Quất thấy đùa giỡn không có kết quả, chỉ có thể liên tục tấn công ở các mặt trận chiến trường khác, học giọng điệu của tiểu bạch hoa trong mơ, õng ẹo giận dữ: “Em có phải người anh yêu thương nhất không?”
Phó Việt Ninh không nói câu gì.
Cô lại xướng câu nữa: “Vì sao anh không nói lời nào?”
Phó Việt Ninh: “…”
Anh nhận mệnh mở miệng, giọng nói phập phồng đúng chỗ, âm điệu thâm trầm: “…Trời lạnh, cho Vương thị phá sản đi.”
“Ha ha ha ha ha!”
Lâm Thiên Quất cảm thấy mỹ mãn bật cười ha ha, rúc trong lòng anh, hài hước nói: “Phó tổng, anh chính là người đẹp nhất trong lòng em.”
“Kỹ thuật diễn này của anh, nếu vào giới giải trí kiếm cơm thì em nhất định sẽ tiêu số tiền lớn để nâng đỡ anh, anh chính là bảo bối của em.”
Phó Việt Ninh nghiêm túc nhìn máy tính bảng trước mặt mình, “ừ” một tiếng, dịu dàng nói: “Vừa nãy là giá khác.”
“Hiện tại anh là chủ nợ của em.”
Lâm Thiên Quất trợn tròn mắt, “…Mới diễn một vở kịch, em đã thiếu nợ rồi?”
Phó Việt Ninh nhướng mày, âm điệu vẫn thâm trầm như cũ: “Dù sao giá trị con người của anh một giây hơn trăm tỷ.”
Lâm Thiên Quất: “…”
Đệt! Còn rất có lý!