Mơ đã xong, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Lâm Thiên Quất và Phó Việt Ninh dựa theo kế hoạch đi chơi ở Yến Kinh, cũng đi dạo ở sân trường đại học anh từng học, còn đi khu đoán mệnh ở sau con phố nhỏ.
Chỉ là đáng tiếc, sau phố đã bị chỉnh đốn, không còn nhìn ra dáng vẻ quán hàng đoán mệnh đầy đường như trước kia nữa.
Lâm Thiên Quất rất tiếc nuối vì điều này, nghĩ thầm nếu có thể đoán một quẻ thì hành trình lần này sẽ hoàn toàn viên mãn.
Nhưng mà cô cũng không tiếc nuối lâu lắm.
Một đêm trước khi rời khỏi Yến Kinh, chính là ngày chính thức kỷ niệm ngày kết hôn của hai người.
Lâm Thiên Quất đã sớm tặng quà kỷ niệm đầy 7 năm rồi, mấy ngày nay không thấy Phó Việt Ninh có động tĩnh gì nên cô biết hoặc là anh có “chiêu lớn”, hoặc là anh quên mất.
Lấy hiểu biết của cô với Phó Việt Ninh thì ngoài không yêu, không có chuyện quên.
Cho nên sáng sớm tỉnh dậy, cô đã tỉ mỉ trang điểm xinh đẹp cho mình, chọn một chiếc váy nửa lễ phục áp đáy vali.
Chiếc váy này vừa có thể mặc đi dạo phố, vừa có thể dùng tham gia sự kiện long trọng.
Vì tỏ vẻ vợ chồng già tình cảm, từ hoa tai, lắc tay đến nhẫn, vòng cổ, mỗi một trang sức từ trên xuống dưới đều là Phó Việt Ninh tặng.
Ngay cả nội y cũng là kiểu dáng anh thích nhất.
Trả giá đều có hồi báo, đêm qua cô đã thấy Phó Việt Ninh lấy quần lót cô tặng ra!
Đàn ông ấy à, ngoài miệng nói cô không đứng đắn, không phải thân thể vẫn thành thật mặc à?
Chờ cô trang điểm xong ra ngoài, nhìn Phó Việt Ninh, quả nhiên anh cũng thay bộ quần áo ở nhà, khoác lên mình bộ tây trang màu xám bạch, tóc vuốt gọn gàng, đồng hồ là cô tặng, giày da là cô chọn, ngay cả khuy cài ở cổ tay áo cũng là chim cánh cụt nho nhỏ đáng yêu cô tặng.
Lâm Thiên Quất vừa lỏng, nhoẻn miệng cười với anh, tiến lên khoác cánh tay anh.
“Hôm nay đi đâu?”
Phó Việt Ninh nói: “Buổi sáng đưa em đi du thuyền của Kỳ Dương ngồi, buổi chiều đi nghe nhạc.”
Anh không nói buổi tối, Lâm Thiên Quất biết ngay vở kịch lớn là ở buổi tối, vì thế tâm trạng của cô thoải mái, vô cùng vui vẻ cùng xuất phát với Phó Việt Ninh.
Buổi sáng hai người ngồi du thuyền, hưởng thụ gió biển, ăn một bữa tiệc hải sản lớn tươi roi rói.
Yến Kinh không có biển, hải sản này đều là Kỳ Dương cố ý vận chuyển bằng máy bay tới.
Buổi chiều hai người lại đi nghe tác phẩm của nhà diễn tấu mà cả hai đều cực kỳ thích.
Có lẽ biết hôm nay là ngày kỷ niệm chính thức nên điện thoại của cả hai đều không hề vang lên, giống như trong thế giới chỉ có hai người họ.
Cả ngày đều cực kỳ phong phú.
Cho đến buổi tối.
**
Trời tối sầm, Giang Lương Ngọc đã lái xe đến nhà hàng lâu năm, cô ta đỗ xe ở ven đường nhìn cửa nhà ăn.
Cô ta đang đợi một người, không, hoặc là nói hai người.
Giang Lương Ngọc thật sự chán ghét Lâm Thiên Quất.
Rõ ràng thời đi học cô ta quen biết Phó Việt Ninh trước, anh họ của cô ta còn là bạn thân của Phó Việt Ninh, nói thế nào thì cô ta cũng là người càng có cơ hội hơn.
Nhưng Phó Việt Ninh lại ở bên Lâm Thiên Quất, hai người lại vừa tốt nghiệp liền kết hôn.
Dựa vào đâu?
Lâm Thiên Quất có cái gì tốt? Ngoài xinh đẹp chút, thông minh chút, tính cách hoạt bát chút thì cô ta còn ưu điểm nào nữa? Cô ta còn học tập ở Ma Đô, cách xa Phó Việt NInh, mười ngày nửa tháng khó gặp một lần.
Mấy năm nay, cô ta càng nghĩ càng không cam lòng.
Những người đàn ông mà cô ta quen đều không một ai mang đến cho cô ta cảm giác tim đập thình thịch như năm đó.
Nhớ tới Phó Việt Ninh, cô ta vẫn nhớ mãi không quên, nhớ tới Lâm Thiên Quất thì tức muốn hộc máu.
Nếu không phải lúc trước cô ta chen ngang thì có lẽ mình mới Phó Việt Ninh mới là một cặp.
Lâm Thiên Quất còn thường xuyên chọc tức cô ta! Mỗi lần cô ta tới trường học thì nhất định Lâm Thiên Quất phải làm cô ta ngột ngạt, ví dụ như rõ ràng không ở bên Phó Việt Ninh lại cố ý dán sát Phó Việt Ninh để chọc tức cô ta! Cuối cùng… cuối cùng bọn họ thật sự ở bên nhau!
Mấy năm nay cô ta cũng thường nhớ tới Lâm Thiên Quất, nhưng đối phương không hay xuất hiện ở Phó thị nên cô ta cũng chỉ chú ý Phó Việt Ninh, ngẫu nhiên từ bài phỏng vấn của anh, nhìn thấy dấu vết người vợ mà anh nhắc tới.
Cho nên, khi nhìn thấy điện thoại của anh họ hiện tên Phó Việt Ninh thì ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta liền click mở.
Anh họ không có thói quen đặt mật khẩu, cô ta trộm đọc tin nhắn, biết Lâm Thiên Quất và anh muốn tới Yến Kinh hưởng tuần trăng mật.
Sự không cam lòng trước kia nháy mắt bùng nổ, cô ta muốn gặp Lâm Thiên Quất, muốn nói cho đối phương biết mình thích Phó Việt Ninh, mấy năm nay vẫn luôn thích.
Năm đó cô ta ghê tởm mình thì hiện tại mình cũng có thể ghê tởm chết cô ta!
Nhưng Phó Việt Ninh ở nơi này thì hẳn nên đi nơi đó tìm anh, cô ta lại không biết anh ở đâu, chỉ có thể tìm đến nhà hàng lâu đời này từ lịch sử trò chuyện.
Tối nay, bọn họ nhất định sẽ đến.
Chỉ là cô ta không ngờ Phó Việt Ninh trực tiếp bao hết nhà hàng, chờ đến khi hai người kia đi vào, cô ta đi tới thì bị vệ sĩ chặn ở cửa khiến cô ta không vào trong được.
Giang Lương Ngọc tức điên, to tiếng náo loạn hai câu, rất có ý “các người không gặp tôi thì tôi sẽ ầm ĩ chết các người”, chỉ là to tiếng không được bao lâu thì Kỳ Dương tới, vậy mà Phó Việt Ninh lại nhắn tin bảo anh đến mang người về.
Kỳ Dương khuyên cô: “Em đừng gây chuyện nữa.
Anh khuyên mãi thì lão Phó mới không đưa em đến cục cảnh sát đấy, em thật sự muốn bị giam à?”
Sắc mặt Giang Lương Ngọc khó coi: “Em không tin anh ấy sẽ tuyệt tình như thế!”
Lúc này, lầu hai truyền tới một tiếng kêu.
“Giang Lương Ngọc!”
Giang Lương Ngọc quay đầu lại liền thấy một gương mặt tinh xảo xinh đẹp ở cửa sổ lầu hai đang vẫy tay với mình.
Chợt, không biết vì sao, sự không cam lòng trong Giang Lương Ngọc tức khắc ngưng đọng.
Sau đó, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia bị một bàn tay to, khớp xương rõ ràng đẩy về, chỉ để lại một khuôn mặt đàn ông hờ hững, lẳng lặng nhìn cô ta ở sau cửa sổ.
Giang Lương ngọc ngẩn người, đang muốn nâng môi nở nụ cười thì một bàn tay phụ nữ che lại đôi mắt của người đàn ông, người đàn ông lập tức đóng cửa sổ, còn kéo rèm che.
Kỳ Dương thấy vậy bèn đứng sau kéo cô ta, “Em họ, đừng nghĩ nữa.
Người ta đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn có thể ly hôn vì em? Về thôi, đừng quấy rầy họ nữa.”
Giang Lương Ngọc trầm mặc một lúc, nhìn cửa sổ đen ngòm kia, không biết qua bao lâu, mới nói: “7 năm, sao bọn họ còn ở bên nhau?”
Không phải người ta thường nói chuyện xưa hoàn mỹ cuối cùng cũng bị hiện thực đánh bại sao?
**
Lâm Thiên Quất vốn đang mong chờ buổi tối Phó Việt Ninh chuẩn bị cái gì, kết quả Phó Việt Ninh mang cô đến một nhà hàng gần trường đại học.
Vừa lên lầu là có thể nhìn ra nhà hàng đã bị đặt bao hết, bàn ghế dư thừa đều bị dọn đi, chỉ có một cái bàn vuông thuộc về họ nằm ở chính giữa đại sảnh.
Mà trước cửa sổ sát đất, bày một chiếc đàn dương cầm.
Lâm Thiên Quất vốn đang thấy lạ, vì sao lại đến nhà hàng này, nhưng nhìn thấy dương cầm, cô mới chợt nhớ ra.
Đây là một nhà hàng lâu đời.
Khi bọn họ đi học, nếu cô tới Yến Kinh thì Phó Việt Ninh sẽ đưa cô đến đây ăn, có đôi khi anh sẽ làm thêm đánh đàn ở đây, mà cô thì ngồi ở cái bàn ăn gần chiếc đàn nhất, ăn bò bít tết, chờ anh tan làm.
Khi đó tên nhà hàng là cái tên tiếng Anh, tên Ana, hiện tại sửa lại thành một cái tên tình thú, gọi là “Gặp được em”.
Làm cô nhất thời quên mất.
Hai mắt Lâm Thiên Quất cong cong, nhìn Phó Việt Ninh, “Hôm nay anh muốn đánh đàn cho em nghe hả?”
Phó Việt Ninh: “Ừ.”
Anh kéo Lâm Thiên Quất, ga lăng kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Người phục vụ đi tới đúng lúc, bưng rượu vang đỏ và cái ly lên.
Lâm Thiên Quất cầm ly rượu vang đỏ, nhìn Phó Việt Ninh chậm rãi đi tới chiếc đàn dương cầm ở cửa sổ sát đất.
Cảnh đêm ngoài cửa sổ mê say, mặt hồ in bóng ánh đèn sặc sỡ hai bên bờ, bóng dáng của anh vững chắc mà cao lớn.
Chỉ là làn giai điệu dương cầm vừa vang lên thì dưới lầu truyền tới trận ầm ĩ.
Nhà hàng chỉ có hai lầu nên tiếng ồn ở lầu dưới rất chói tai.
Lâm Thiên Quất quay đầu, buồn bực hỏi: “Làm sao thế? Đã bao hết mà còn có người tới gây chuyện?”
Hình như còn nghe ra tiếng phụ nữ.
Phó Việt Ninh bình tĩnh ngừng tay, nói: “Không sao, anh mời vệ sĩ rồi, lúc nữa là hết.”
Nhưng con người đều thích xem náo nhiệt, Lâm Thiên Quất cũng không ngoại lệ.
Cô đứng dậy chạy đến mép cửa sổ sát đất, còn nói với Phó Việt Ninh: “Để em đi xem tình huống thế nào.”
Phó Việt Ninh: “…”
Phó Việt Ninh chợt ôm eo cô, xoay một vòng, ôm người trở về.
Lâm Thiên Quất đang muốn mở cửa sổ để xem, cô kỳ quái nhìn Phó Việt Ninh: “Anh làm gì thế?”
Phó Việt Ninh thở dài: “Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta, không cần vì người râu kia mà ảnh hưởng tâm trạng.”
Từ câu nói này, Lâm Thiên Quất “đánh hơi” thấy gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi: “Không phải là bạn gái cũ nào đó của anh tìm tới cửa chứ?” Nhưng ngẫm lại, không đúng, Phó Việt Ninh chỉ yêu đương với mỗi mình cô, bạn gái cũ đâu ra.
Phó Việt Ninh bất đắc dĩ: “Không phải bạn gái cũ, là Giang Tiểu Ngọc.”
Lâm Thiên Quất nghe thế, đấm vai anh một cái, “Nói bao nhiêu lần rồi, người ta tên là Giang Lương Ngọc, không gọi là Giang Tiểu Ngọc.”
Là Giang Lương Ngọc thì cô càng phải đi xem náo nhiệt.
Nhớ trước đấy cô với Phó Việt Ninh còn chưa nói chuyện yêu đương, Giang Lương Ngọc đó đã coi cô là tình địch.
Khi đó Lâm Thiên Quất cuống quá nên cố ý chọc tức cô ta, chọc tức nhiều, cô với Phó Việt Ninh thật sự ở bên nhau.
Lại nói tiếp, cô ta cũng xem như nửa bà mối.
Lâm Thiên Quất hào hứng mở cửa sổ ra nhìn, vừa khéo có thể thấy xô đẩy dưới lầu.
Cô liếc mắt một cái là thấy Giang Lương Ngọc, Kỳ Dương cũng có mặt, đang lôi kéo và tận tình khuyên bảo cô ta, Giang Lương Ngọc không cam lòng, ồn ào muốn vào trong.
Cô bình luận: “Mấy năm nay Giang Lương Ngọc cũng chung tình đấy chứ, 7 năm rồi còn nhớ anh.”
Phó Việt Ninh đứng sau cô, chỉ có thể đi theo cô cùng nhau xem.
Nghe cô nói vậy, anh “a” một tiếng.
Lâm Thiên Quất khó hiểu nhìn anh: “Anh cười lạnh là có ý gì?”
Phó Việt Ninh liếc cô một cái, “Không có ý gì cả.”
Lâm Thiên Quất: “…?”
Cô bất mãn chọc chọc ngực Phó Việt Ninh, “Này này này, đây là hoa đào của anh đó, vì sao anh lại bày ra vẻ mặt em thật xin lỗi anh hở?”
Phó Việt Ninh nhìn cô, lại khó hiểu “a” một tiếng.
“?”
Lâm Thiên Quất buồn bực, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Hôm nay anh sao vậy, chứng tổng hợp dượng cả à?
Làm một người vợ săn sóc, cô dịu dàng an ủi hai câu, quay đầu thấy Giang Lương Ngọc còn đứng dưới lầu, quyết đoán ngó đầu ra chào hỏi: “Giang Lương Ngọc!”
Đang muốn khuyên nhủ cô ta: không có việc gì thì nên về nhà sớm, đừng ở bên ngoài, gió thổi lạnh thì Phó Việt Ninh đã duỗi tay ấn đầu cô vào trong.
Lâm Thiên Quất tập trung nhìn, đầu óc choáng váng, chính anh còn đứng xem!
Nhìn đi, đây là chuyện mà một người đàn ông đã có vợ có thể làm sao?
Lâm Thiên Quất lập tức che mắt anh, kéo người vào trong, lạnh giọng nói: “Nhìn cái gì, cô ta có gì mà em không có?”
Phó Việt Ninh rất quả quyết, trực tiếp đóng cửa sổ, kéo rèm, nói: “Vậy không nhìn.”
Lâm Thiên Quất hài lòng.
Hai người quay về bàn ăn ngồi, thuận tiện gọi món cho bữa cơm tối nay.
Phó Việt Ninh là combo kinh điển: bò bít tết với rượu vang đỏ; Lâm Thiên Quất thì chọn một phần cá tuyết cộng với rượu lê.
Trong nhà hàng tối tăm, chỉ có ánh đèn thủy tinh nhàn nhạt chiếu vào giữa hai người.
Tuy nhà hàng này đã có từ lâu nhưng bên trong vẫn rất tốt, điều khiến Lâm Thiên Quất kinh ngạc chính là Phó Việt Ninh còn chuẩn bị điểm tâm ngọt sau khi ăn.
Đó là hai cục kem làm thành hình trái tim, chung quanh rắc hoa hồng đỏ thẫm, giữa kem đặt một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Lâm Thiên Quất vừa nhìn đã vui mừng cười ra tiếng, “Anh quê thật đó.”
Cục kem quê, nhẫn kim cương đặt giữa kem cũng quê, làm cô không khỏi nhớ tới quyển tiểu thuyết xuyên không mình từng đọc nhiều năm trước: vì nữ chính quá thèm kem nên sau đó một ngụm nuốt kem luôn, kết quả bạn trai nhét nhẫn kim cương ở trong kem, vì thế nữ chính cứ vậy mà bị nghẹn chết, lúc xuyên không còn ngậm nhẫn kim cương trong miệng.
Lâm Thiên Quất vừa nói vừa cười.
Phó Việt Ninh cũng cười theo, “Anh biết.”
Lâm Thiên Quất thật sự kinh ngạc, “Sao anh biết? Chẳng lẽ anh đọc rồi?”
“Cầu hôn cần hoa hồng, nhẫn kim cương, nhẫn kim cương nhất định không nên giấu trong kem, để ngoài là được.” Anh nhìn Lâm Thiên Quất, đôi mắt mang theo ý cười: “Sau đó em sẽ kể cho anh quyển tiểu thuyết lúc đó em đang đọc.”
Không có khung cảnh khác biệt, đối thoại cũng giống hệt.
Lâm Thiên Quất chớp chớp hai mắt, bắt được trọng điểm: “Cầu hôn?”
Phó Việt Ninh cười cười, anh nắm tay Lâm Thiên Quất đến ngồi cạnh đàn dương cầm.
“Khúc vừa rồi còn chưa đàn xong.”
Lâm Thiên Quất ngồi cạnh anh, nhìn giai điệu dịu dàng chậm rãi vang lên theo bàn tay của anh, một giai điệu xưa cũ, cất giấu tình cảm nhẹ nhàng da diết.
Cô bất giác nhỏ giọng ngâm nga theo giai điệu đó.
Đến cao trào, Phó Việt Ninh cũng khẽ hát, chỉ có một mình cô có thể nghe thấy…
“Em là món quà anh chờ đợi trong suốt cuộc đời
Cuộc tình này quá quý giá, anh sợ nắm chặt nó sẽ tan biến
Là tốt hay xấu, hãy để mình anh chịu đựng
Vì hạnh phúc của em
Xin lỗi vì đã phàn nàn
Hãy để bọn họ đều hâm mộ.”*
(*) Đây là ca từ của bài [Món quà chưa mở] – ca sĩ Phẩm Quan
…
Không biết Phó Việt Ninh lấy ra bó hoa bồng từ đâu, anh dịu dàng nói: “Phó Việt Ninh của 7 năm trước cầu hôn Lâm Thiên Quất của 7 năm trước.”
7 năm trước họ quá trẻ, không ai dám nói sẽ thích đối phương cả đời, ngay cả ở bên nhau cũng vội vàng.
Thời gian trôi qua, bọn họ đã trưởng thành hơn, tình yêu của bọn họ cũng thế.
Lâm Thiên Quất bật cười, nhận bó hoa hồng, hào phóng nói: “Lâm Thiên Quất của 7 năm trước đồng ý với anh!”.