Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi
Chương 128
Editor : Bắp
Beta : Jen
Ba thùng rác đứng gần nhau, giống như một ngọn núi rác sừng sững, rác bên trong thùng đã tràn ra từ lâu, xung quanh tràn ngập mùi hôi thối khó chịu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Minh Tuấn than khóc, liên tục lục lọi bên trong.
Rác quá nhiều, còn không biết phải tìm đến khi nào, Mộ Tử và Khương Sứ tìm một chỗ râm mát, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mộ Tử cuộn tròn chân, đặt túi đeo chéo lên đùi, nhẹ nhàng khẩy khẩy, lộ ra cái đầu hói hói của tiểu quạ đen.
“Mỗi ngày mang lên người, cậu cũng không ngại phiền toái.” Khương Từ cảm thấy con quạ nhỏ xấu xí, rất thú vị, đưa tay chọc chọc.
Con quạ giống như vừa tỉnh dậy, có vẻ hơi ngốc, không có phản ứng gì.
Mộ Tử nói: “Không còn cách nào, mỗi giờ đều phải cho ăn, rời khỏi người liền kêu loạn. ”
“Mỗi giờ?!” Khương Sứ kinh ngạc, “Mệt quá vậy, còn không bằng nuôi một con mèo cho bớt lo lắng . ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộ Tử nhếch khóe miệng cười khẽ: “Mệt cũng mệt cả một tháng này rồi, chờ nó bay được, tớ sẽ không cần quản nữa. “
Quạ non một tháng là có thể rời khỏi tổ, nghĩ đến điểm này, Mộ Tử đối với con chim trong lòng càng nhiều hơn một phần nhẫn nại.
Dính cô cũng không sao, dù sao một tháng sau, nó lớn lên, sớm muộn gì cũng sẽ bay đi.
Chim thuộc về bầu trời.
Mộ Tử không nghĩ muốn trói nó vào lồng.
Khương Từ nghe vậy lại nói: “Thật vất vả mới nuôi lớn được, tại sao phải thả đi, cứ như vậy nuôi bên cạnh cũng thú vị mà. ”
Cô lại chọc vào đầu con quạ nhỏ, vui vẻ nói: “Cậu xem trêu chọc nó vui chưa kìa, xấu xí xấu xí. ”
“Được rồi, chọc hỏng mất.” Mộ Tử bảo vệ quạ, không cho Khương Từ chọc nữa.
Bên kia đống rác đột nhiên truyền đến một tiếng la hét.
Hai người đi theo tiếng kêu.
“Em tìm thấy nó rồi!”Khúc Minh Tuấn giơ cao một thùng carton nhỏ, biểu tình hưng phấn không thôi.
Khương Từ có chút kinh ngạc, “Nhanh như vậy? ”
“Có thể là mấy ngày gần đây vừa ném, cho nên ở tầng trên của bãi rác, rất dễ tìm.” Mộ Tử hướng Khúc Minh Tuấn vẫy vẫy tay, khen hắn, “Làm không tệ, Tiểu Minh. ”
Khúc Minh Tuấn cầm thùng carton nhỏ đi tới, kinh ngạc không thôi: “cô cũng quá thần thánh, làm sao cô biết Chu Giai Oánh có mua sắm trực tuyến?! ”
“Tôi chỉ cảm thấy, nếu thật sự là mưu kế đã lâu, toàn bộ là chiêu trò, cô ta hẳn là sẽ mua một ít đạo cụ phụ trợ. Căn bản, các bác sĩ trong bệnh viện không phải là rất dễ để lừa . ”
Biểu tình của Khúc Minh Tuấn nhất thời trở nên vi diệu, “Cô nói là , Chu Giai Oánh từ trên mạng, mua… Cái thứ đó? ”
Có thể bình thản, mở thùng carton bị ép đến có chút phẳng, nhìn thấy thứ bên trong, khóe miệng nàng nhếch lên một tia bất đắc dĩ cười.
“Hoặc là vận khí của chúng ta quá tốt, hoặc là cô bé Chu Giai Oánh kia cảnh giác không đủ cao.”
Cô đưa thùng carton cho Khương Sứ, “Cầm lấy so với DNA của Giang Hoàn đúng không? ”
Khương Từ nhận được trong tay, chỉ mở ra một khe hở, liền lập tức đóng lại.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ chán ghét, đang chuẩn bị nhét thùng carton vào túi vô trùng đã chuẩn bị sẵn, Khúc Minh Tuấn lại nhanh chóng đoạt lấy thùng carton từ trên tay cô!
“Hắc, tiểu tử thối này! “Khương Từ mắng.
Khúc Minh Tuấn thuần túy là tâm tính hiếu kỳ, nhìn chằm chằm đồ vật trong thùng carton, “Uầy, lớn như vậy, cô ta nuốt được? , thực sự là đầu tư ác ah! Sử dụng ngón tay không phải là tốt hơn sao, không có chi phí, không có rủi ro. ”
“Để tạo ra vết thương sưng đỏ sau khi bị xâm hại tình dục, cô ta có thể sẽ cố ý mua số lượng lớn.” Mộ Tử không có nhiều tà niệm như vậy, chỉ nghiêm túc phân tích chuyện này, “Hơn nữa chiều dài ngón tay không đủ, sẽ ảnh hưởng đến kết quả lấy mẫu của bác sĩ…”
Mộ Tử hơi nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó.
-Tiểu Minh, câu nói vừa rồi của cậu lại nói một lần nữa?
Khúc Minh Tuấn vẻ mặt mơ hồ, “Không có chi phí, không có rủi ro? ”
“…… Thật là chịu đầu tư ”
Mộ Tử trầm mặc một lát, bỗng nhiên xé bỏ phiếu chuyển phát nhanh trên thùng carton, hỏi Khúc Minh Tuấn: “Anh có biện pháp nào thông qua số đơn đặt hàng chuyển phát nhanh để tìm tài khoản tra ra giao dịch người mua không? ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!