Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng - Chương 14: Diêu Tịnh Tuyết biến mất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng


Chương 14: Diêu Tịnh Tuyết biến mất


Diêu Tịnh Tuyết bực tức trở về phòng, bạn cùng phòng Âu Thanh Nhã vừa thấy vậy liền hỏi:

“Sao vậy Tiểu Tuyết, mình tưởng cậu đi leo núi cùng Hoàng Thế Vinh, tại vì sao lại về sớm như vậy?”

Diêu Tịnh Tuyết vất vả lắm mới xuống núi được, nói gì thì nói khi ở nhà cô vẫn luôn là tiểu thư, tất cả mọi việc đều không phải chạm tay vào, thế mà hiện tại phải chạy theo một người đàn ông, tay xách nách mang bao nhiêu là vật nặng chỉ để được ở cùng một chỗ với hắn, đến cuối cùng hắn vẫn bỏ cô lại phía sau:

“Đừng nhắc đến nữa, cậu ấy cùng bạn leo núi không để ý đến tớ”

Âu Thanh Nhã nhíu mày:

“Bạn sao? Tô Đồ Lang Quân?”

Diêu Tịnh Tuyết gật đầu:

“Đúng vậy”

Âu Thanh Nhã kéo Diêu Tịnh Tuyết quay lại phía mình, gương mặt nghiêm túc nói:

“Tớ nói này Tiểu Tuyết, cậu phải cẩn thận với Tô Đồ Lang Quân đấy, Cố Vy Vy lớp đó là hàng xóm nhà tớ, cậu ấy nói với tớ rằng Tô Đồ Lang Quân luôn phá những người nào chơi thân thiết với Hoàng Thế Vinh. Cậu đừng để vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa”

Diêu Tịnh Tuyết nhíu mày:

“Cậu ta tuy rằng ít nói nhưng hình như cũng chưa gây khó dễ gì với tớ cả”

Âu Thanh Nhã thấp giọng:

“Tiểu Tuyết, cậu nghĩ mà xem có người bạn trai nào lại bỏ bạn gái mình không quan tâm đến hay không. Ba người các cậu đi leo núi, Hoàng Thế Vinh đáng lẽ ra phải quan tâm đến cậu mới đúng chứ, tại sao cậu ta lại hành xử như vậy, cái này không phải là do Tô Đồ Lang Quân dở trò hay sao?”

Diêu Tịnh Tuyết im lặng giống như đang suy nghĩ lại toàn bộ mọi việc, Âu Thanh Nhã ở bên cạnh cô lại nói tiếp:

“Cậu mới chuyển trường đến còn chưa biết nhiều chuyện, mình nghe nói hai người bọn họ là bạn thân từ nhỏ, Tô Đồ Lang Quân luôn ở sau lưng Hoàng Thế Vinh gây hấn với bạn bè nhưng đến khi ở trước mặt Hoàng Thế Vinh lại biến thành một bộ dạng khác. Từ đó đến giờ Hoàng Thế Vinh chưa từng có bạn gái nào ngoài cậu đâu, việc này cũng là do Tô Đồ Lang Quân trước đây âm thầm ngăn cản đấy”

Diêu Tịnh Tuyết nhìn Âu Thanh Nhã, chuyện cô bị bỏ rơi ngày hôm nay cũng khiến cho cô cảm thấy vô cùng tức giận, hiện tại nghe thấy Âu Thanh Nhã nói như vậy cô liền híp mắt nguy hiểm nói:

“Nếu thật sự là như vậy thì tớ sẽ không để yên cho cậu ta đâu”

Âu Thanh Nhã rót cho Diêu Tịnh Tuyết một ly nước:

“Như vậy bọn họ xuống núi cùng cậu sao?”

Diêu Tịnh Tuyết trầm giọng trả lời:

“Không có, hai người bọn họ một mình leo núi rồi”

Âu Thanh Nhã im lặng không nói gì, Diêu Tịnh Tuyết suy tính một hồi đến cuối cùng liền hướng Âu Thanh Nhã nói thế này:

“Thanh Nhã, mình có chuyện này muốn nhờ cậu giúp”

Ở bên này cậu và Hoàng Thế Vinh vẫn đang ngồi tránh mưa, không khí ở trên núi vô cùng trong lành, mưa rơi càng khiến cho mùi đất càng ngày càng rõ ràng, có một cái gì đó vô cùng trong lành và yên bình. Cậu thích không gian yên tĩnh chỉ có hai người như vậy.

Hoàng Thế Vinh nằm gối đầu lên đùi cậu, bọn họ đã quá thân thiết đến mức không hề quan tâm đến đến những việc như thế này:

“Quân Quân, ba nói tớ học dốt, các môn học ngoại trừ thể dục ra thì điểm số không thể chấp nhận được”

Cậu nghe vậy liền chậm rãi nói:

“Cậu hỏi ba cậu lúc ở tuổi của cậu thì điểm số môn học của ông ấy thế nào. Ba cậu và ba tớ lúc đi học, điểm số cũng chưa chắc bằng cậu hiện giờ đâu”

Hoàng Thế Vinh đưa ngón tay cái về phía trước tỏ ý tán thưởng:

“Vẫn là Quân Quân thấu tình đạt lý”

Nằm một lúc Hoàng Thế Vinh lại lên tiếng nói với cậu:

“Quân Quân, ba tớ nói các môn học khác đều có thể bỏ qua được nhưng toán học nhất định phải thành thạo. Nếu như điểm thi toán học lần này của tớ không cải thiện, ba tớ nói sẽ mang hết đống đồ phiên bản giới hạn mà tớ sưu tập được bỏ hết”

Cậu khẽ mỉm cười, chỉ cần là chuyện khiến cho Hoàng Thế Vinh sầu não thì cậu sẽ giúp hắn giải quyết:

“Đợi đến kỳ thi toán học lần này bài kiểm tra của tớ sẽ ghi tên cậu”

Hoàng Thế Vinh đưa mắt nhìn cậu:

“Vậy còn bài thi của Quân Quân thì sao, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cậu”

Cậu bình thản mà đáp thế này:

“Thành tích so với cậu có là gì”

Hoàng Thế Vinh lại đưa ngón tay cái lên tán thưởng:

“Trên đời này chỉ có Quân Quân tốt với tớ nhất”

Hoàng Thế Vinh im lặng đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định, một nam sinh lúc nào cũng muốn chạy nhảy tưởng chừng như không bao giờ ngồi yên được lại sẽ có phút giây trầm lắng như thế này:

“Quân Quân”

Cậu khẽ đáp lại hắn một tiếng:

“Sao vậy?”

Hoàng Thế Vinh hỏi cậu:

“Lên đại học chúng ta cũng vẫn sẽ học chung trường được không?”

Cậu gật đầu kiên định đáp:

“Chắc chắn rồi”

Hoàng Thế Vinh nằm gối đầu lên đùi cậu, hai tay thì khoanh lại trước ngực giống như là đang muốn suy nghĩ nghiêm túc:

“Quân Quân thi trường nào, tớ cũng sẽ thi vào trường đó, lần này tớ sẽ không để Quân Quân chịu thiệt thòi đâu”

Ý của Hoàng Thế Vinh là mọi chuyện từ lúc nhỏ đến giờ Tô Đồ Lang Quân đều chiều theo ý hắn, hắn muốn đi chỗ nào cậu cũng đi cùng hắn, hắn muốn làm cái gì cậu cũng làm cùng với hắn. Hắn không muốn vấn đề tương lai quan trọng Tô Đồ Lang Quân lại vì hắn mà không có quyền lựa chọn cho nên chỉ cần trường đại học nào cậu muốn thi vào thì hắn cũng nhất định phải học trường đó cho bằng được, dĩ nhiên thì hắn học không giỏi nhưng hắn sẽ có cách khác để học chung một trường với cậu được.

Đối với cậu mà nói vấn đề thi đại học không quan trọng, quan trọng là cậu được ở cùng một chỗ với Hoàng Thế Vinh. Nếu như Hoàng Thế Vinh không muốn vào đại học vậy thì cậu cũng không cần thi, Hoàng Thế Vinh học xong cao trung sẽ đi du học như ba hắn nói thì cậu cũng sẽ theo hắn đi du học, tóm lại Hoàng Thế Vinh ở chỗ nào thì cậu sẽ ở chỗ đó, chuyện tương lai của cậu chính là do Hoàng Thế Vinh quyết định.

Trong cậu luôn tồn tại một sự u mê bất chấp, sự u mê này cũng chỉ có duy nhất một mình Hoàng Thế Vinh tác động vào được. Lý do tại vì sao cậu lại cố chấp muốn chiều theo ý hắn như vậy chính là vì cái nắm tay kéo cậu vào lớp học năm đó của hắn, đưa bé trai mập mạp khi ấy giống như là đã kéo cậu ra khỏi thế giới tăm tối trước kia.

Hai người ở trên núi nói chuyện không cảm thấy nhàm chán, nếu như không phải trời bắt đầu ngả về chiều thì bọn họ cũng lười không muốn rời đi. Khi hai người xuống núi cũng đã là 5 giờ chiều, giáo viên chủ nhiệm không thấy hai người bọn họ đâu còn nhờ một số nam sinh trong lớp đi tìm. Mắt thấy hai đại thiếu gia nguyên vẹn trở lại, giáo viên chủ nhiệm cũng tự động thở phào một hơi. Giáo viên trong trường ai cũng cần phải biết những thành phần học sinh không thể quá nghiêm khắc mà phải dành sự quan tâm đặc biệt, bởi vì gia thế phía sau những học sinh này không nên đặc tội vào, mà Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân lại chính là một trong những thành phần học sinh này.

Âu Thanh Nhã ở bên này vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh trở về liền chạy đến hỏi hắn:

“Thế Vinh, cậu không đi cùng Tiểu Tuyết sao?”

Hoàng Thế Vinh có điểm bất ngờ, nếu như Âu Thanh Nhã không nhắc đến cái tên Diêu Tịnh Tuyết thì hắn cũng quên mất rồi:

“Không có, tớ có nói cậu ấy xuống núi trước rồi”

Âu Thanh Nhã mở lớn hai mắt:

“Nhưng mà tớ gọi điện thoại cho cậu ấy lại không thấy cậu ấy bắt máy, cậu không biết Tiểu Tuyết là chúa mù đường sao, cũng không biết chừng còn loay hoay chưa xuống được núi nữa”

Cậu đứng ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh im lặng nghe đoạn đối thoại kia, trên gương mặt vẫn bình thản không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, chỉ có điều ánh mắt của cậu lúc này lại mang theo tia chăm chú quan sát sắc mặt của Hoàng Thế Vinh.

Hoàng Thế Vinh cũng có một chút lo lắng, hắn không chần chừ nữa liền nói với Âu Thanh Nhã:

“Vậy sao, như vậy cậu đã báo với giáo viên hay chưa, tớ sẽ nhờ nam sinh trong lớp cũng đi tìm cậu ấy”

Hoàng Thế Vinh nói rồi liền lập tức chạy đi, thật ra Hoàng Thế Vinh vẫn luôn sẽ nhiệt tình như vậy, nêu như người mất tích không phải là Diêu Tịnh Tuyết mà là người khác thì hắn cũng sẽ dốc sức mà tìm kiếm. Cậu đương nhiên biết tính cách này của hắn, nhưng mà trong lòng vẫn thật không mấy thoải mái chút nào, cậu xoay người đi về phía lều của mình muốn cất đồ đạc trước rồi mới cùng mọi người đi tìm Diêu Tịnh Tuyết.

Lúc cậu ở trong lều liền nghe thấy ở bên ngoài có tiếng nói chuyện của hai nữ sinh thì thầm to nhỏ thế này:

“Này, vừa lúc trưa tớ thấy Diêu Tịnh Tuyết bực bội từ trên núi xuống mà, tớ còn hỏi cậu ta rằng không đi cùng Thế Vinh sao, cậu ta còn không đáp lại”

“Thật hả, nhưng mà bạn cùng phòng của cậu ta lại nói cậu ta chưa trở về”

“Tớ không nhầm đâu, chính mắt mình tớ thấy cậu ta vào nhà nghỉ rồi, không thể sai được”

Cậu ở bên trong lều của mình im lặng lắng nghe, nếu như thật sự Diêu Tịnh Tuyết trở về rồi tại vì sao Âu Thanh Nhã lại nói cô ấy chưa về. Đợi cho hai người ngoài lều rời đi, cậu lúc này mới chậm rãi từ bên trong bước ra, ánh mắt trước vẫn là lặng lẽ quan sát xung quanh, đến khi nhìn thấy Âu Thanh Nhã đứng ở một chỗ vô tình chạm phải ánh mắt của cậu, cô ta liền cúi đầu quay người đi như muốn trốn tránh. Cậu tiến đến chỗ của Âu Thanh Nhã, từ phía xa lớn tiếng gọi:

“Thanh Nhã”

Âu Thanh Nhã dừng lại, ngừng một chút mới quay lại phía sau nhìn cậu:

“Có chuyện gì sao?”

Cậu nhìn chằm chằm người đối diện, im lặng một lúc mới lạnh nhạt hỏi:

“Không liên lạc được với Tiểu Tuyết sao?”

Âu Thanh Nhã nhanh chóng lắc đầu:

“Không liên lạc được, mình phải đi tìm cậu ấy đây”

Cậu đứng lại phía sau nhìn theo bóng dáng của Âu Thanh Nhã, cô ấy bước đi rất nhanh không rõ là muốn thật sự đi tìm Diêu Tịnh Tuyết hay là muốn né tránh điều gì đó.

Mọi người đều vội vã đi về phía ngọn núi kia muốn tìm người, chỉ duy nhất mình cậu lại âm thầm đi về phía căn nhà nghỉ kia, hướng lễ tân ngồi trực ở dưới sảnh hỏi vài câu, kế tiếp liền chậm rãi bước lên lầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN