Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng - Chương 29: Nhung nhớ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng


Chương 29: Nhung nhớ


Tiếng xe mô tô của Hoàng Thế Vinh phát ra rất lớn, điều này khiến cho người trong nhà đều đoán ra được hắn đã trở về. Dì Hà giúp việc nhanh chóng ra ngoài mở cửa, lúc này Hàn Kỳ cùng Hoàng Thế Trung đang ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách ăn hoa quả.

Hàn Kỳ biết Hoàng Thế Vinh và Hoàng Thế Trung có điểm tương khắc, lý do cũng chính là đứa nhỏ này chẳng khác gì phiên bản lúc còn bé của ba mình. Hoàng Thế Trung khi còn là nam sinh ngang bướng bao nhiêu thì Hoàng Thế Vinh hiện tại càng muốn ngỗ nghịch bấy nhiêu.

Hoàng Thế Vinh bước vào trong nhà, đôi giày cao cổ da bò cũng lười không cởi, gương mặt cợt nhả nhìn hai người đang ngồi trên ghế kia, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Hàn Kỳ một cái ý ra hiệu cho ba nhỏ thay hắn trấn áp ba lớn:

“Chào lão ba”

Hoàng Thế Trung càng nhìn con trai mình càng cảm thấy chướng mắt, đặc biệt con trai còn mang gương mặt đáng đánh kia như muốn cợt nhả mình:

“Mày đang chọc tức ông đấy hả?”

Hoàng Thế Vinh rất thích chọc tức lão ba nhà mình, nhưng lại cực kỳ lấy lòng ba nhỏ cho nên chỉ cần hắn ủy khuất một câu ba nhỏ sẽ đứng ra bênh vực hắn:

“Ba nhỏ à, mau nhìn xem ba lại nói ông với con kìa”

Hàn Kỳ quan sát sắc mặt của Hoàng Thế Trung sau đó liền giả bộ nghiêm mặt trầm giọng hướng Hoàng Thế Vinh nói: “Sau này không được tùy ý quyết định mọi chuyện như vậy nữa” Nói rồi Hàn Kỳ liền hạ giọng: “Đã ăn cơm tối hay chưa?”

Hoàng Thế Vinh cười cười lấy lòng:

“Con ăn ở nhà Quân Quân rồi, ba nhìn này con còn không quên lấy phần về, bánh bơ ngọt ngọt hợp khẩu vị ba nhất đó”

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng đặt hộp bánh nhỏ kia lên bàn rồi trốn lên lầu, lão ba ở nhà luôn gầm ghè hắn chẳng khác gì ông bác Tô Thành nhà bên kia cả, hắn vẫn là thích căn nhà cạnh trường của mình hơn, nhưng mà quan trọng phải có Tô Đồ Lang Quân cùng món ăn ngon miệng cậu tự nấu nữa.

Hoàng Thế Vinh tắm xong, điện thoại di động của hắn liền truyền tới tin nhắn, là tin nhắn của Tô Đồ Lang Quân, cậu chỉ đơn giản hỏi hắn là về nha hay lại đi chơi đêm chưa về.

Hoàng Thế Vinh mỉm cười cầm lấy điện thoại lên giường ngồi rồi nhắn lại một tin cho cậu: [Tớ đang ở nhà, vừa tắm xong]

Vài giây sau tin nhắn ở đầu bên kia liền gửi tới: [Ba tớ nói có một căn nhà ngay sát trường học, nói tớ chuyển tới đó ở cho thoải mái]

Hoàng Thế Vinh nhíu mày, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại có điểm gấp gáp: [Phòng ở hiện tại nhỏ quá sao, tớ sẽ tìm một căn nhà lớn gấp đôi có được không?]

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, chuyện căn nhà gần trường chẳng qua là tự cậu nói mà thôi, ba của cậu căn bản là không có căn nhà nào gần trường đại học cả: [Tớ nói với ba cũng không cần thiết rồi, dù sao ngày hôm trước cũng đã mua rất nhiều đồ, hôm nay lại chuyển đồ sang sắp xếp đâu vào đó cả rồi, chuyển đi chuyển lại cũng phiền phức]

Hoàng Thế Vinh đọc được tin nhắn này liền thở nhẹ một hơi, trong lòng giống như là vui vẻ trở lại. Sau đó hắn đột nhiên thấy rất nhớ cậu, muốn nghe giọng nói của cậu, nhưng mà bây giờ cũng 11 giờ đêm rồi, cậu hẳn đã tắt điện nằm ở trên giường cho nên hắn liền nhắn lại một tin thế này: [Quân Quân, voice được không, tớ lười ấn điện thoại quá]

Tô Đồ Lang Quân rất nhanh gửi một tin nhắn thoại đến:

“Ba tớ nói cậu lúc trước muốn đi du học?”

Giọng nói của Tô Đồ Lang Quân trong điện thoại rất ấm áp, hơn nữa Hoàng Thế Vinh còn giống như lờ mờ nghe ra được có tia ấm ách. Hắn nhanh chóng di chuyển đầu ngón tay trên màn hình điện thoại nhắn lại một tin thế này: [Ừ, nhưng mà tớ không đi nữa đâu]

Bên kia lại gửi tới một tin nhắn thoại dài vài giây:

“Vậy mà tớ lại không biết chuyện quan trọng như thế”

Hoàng Thế Vinh khẽ thở dài, hắn nghe được trong giọng nói ấm áp kia xen lẫn tia buồn rầu, lúc này chỉ muốn ngay lập tức chạy đến trước mặt cậu an ủi mà thôi: [Tớ xin lỗi, sau này có chuyện gì cũng sẽ nói với cậu trước tiên]

Tô Đồ Lang Quân nhìn một loạt tin nhắn của đối phương trong điện thoại mình, người nào đó nói lười ấn tin nhắn muốn voice, nhưng lúc này lại gửi tin nhắn nhanh như vậy, cái này đúng là giấu đầu hở đuôi mà:

“Có phải là do chuyện của Mỹ Mỹ lần ấy cho nên cậu mới muốn đi du học hay không?”

Hoàng Thế Vinh định viết một tin nhắn nói là đúng như thế nhân tiện đánh ý với Tô Đồ Lang Quân, nhưng tin nhắn cứ viết ra được một nửa lại xóa đi, hắn loay hoay một hồi liền gửi lại một tin thế này: [Chỉ là do tớ nhất thời nóng nảy nên mới quyết định vội vàng như thế mà thôi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu]

Tô Đồ Lang Quân đưa điện thoại lên gần miệng mình khẽ nói:

“Được rồi không nhắc đến những chuyện này nữa, cậu ngủ ngon”

Hoàng Thế Vinh có chút thất vọng, hắn vẫn còn chưa muốn ngủ, muốn cùng Tô Đồ Lang Quân nói chuyện lâu một chút, nhưng có lẽ cậu buồn ngủ rồi cho nên hắn liền thở dài nhắn lại một tin: [Cậu ngủ ngon]

Hoàng Thế Vinh lần đầu tiên không chơi game ban đêm mà chỉ nằm trên giường nghe đi nghe lại những đoạn voice của Tô Đồ Lang Quân. Có một loại người rõ ràng chơi rất thân với người ta nhưng lại không có bất cứ tấm ảnh nào của đối phương trong máy cả. Có một loại người rõ ràng gặp người ta thường xuyên, mỗi ngày chỉ cần gọi một tiếng người ta sẽ đáp lời, cùng nhau trò chuyện vui vẻ nhưng khi đêm đến ở một mình lại cực kỳ nhớ giọng nói của người ta, giống như là rất lâu không nghe thấy cứ ôm điện thoại nghe đi nghe lại những đoạn voice vài giây.

Hoàng Thế Vinh mang toàn bộ ảnh chụp trên trang cá nhân của Tô Đồ Lang Quân lưu về máy điện thoại của mình. Tô Đồ Lang Quân tuy không chụp nhiều ảnh, nhưng những dịp đặc biệt như lễ tết, lúc đi du lịch, ảnh cùng bạn học đều sẽ chụp lại đăng lên trang cá nhân.

Tô Đồ Lang Quân tuy không phải là người mẫu diễn viên gì nhưng lại vô cùng có nhiều lượt theo dõi trên mạng, số lượng người theo dõi đa số luôn là những nữ sinh. Lý do cậu được nhiều người chú ý đến như vậy vì cậu chính là nam sinh thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt có gia thế khủng, đẹp trai lại có học thức, là một trong những người được nằm trong danh sách đào tạo nhân tài của quốc gia.

Tô Đồ Lang Quân chụp ảnh rất đẹp, nhìn những tấm ảnh trên trang cá nhân của cậu, có ảnh chụp cùng gia đình, ảnh chụp cùng bạn bè, chụp cá nhân, ngay cả chụp cùng Đại Hoàng con chó thuộc giống Tibetan Mastiff nhà cậu cũng có nhưng lại không hề có bất cứ tấm ảnh nào của cậu và hắn cả.

Hoàng Thế Vinh quả thật xem hết tất cả những tấm ảnh có trong album của cậu, xem đi xem lại rất nhiều lần nhưng không hề có. Bọn họ rõ ràng có chụp ảnh chung, tại vì sao Tô Đồ Lang Quân lại không hề đăng bất cứ một tấm nào lên đây, hắn nhíu mày có chút buồn bực, kết quả liền xuống giường đi vào phòng tắm… tắm nước lạnh.

Buổi sáng ngày hôm sau Hoàng Thế Vinh có hẹn với đám bạn đi chơi bóng đá, hắn mặc sẵn bộ quần áo cầu thủ màu xanh neon, quần đùi áo ba lỗ vô cùng khỏe khoắn, lại ngồi trên một chiếc mô tô cực lớn khiến cho hắn chẳng khác nào một cột đèn sáng trưng thu hút ánh nhìn của mọi người cả.

Hoàng Thế Vinh lái mô tô dừng trước biệt thự của Tô gia, hắn lấy điện thoại gọi cho Tô Đồ Lang Quân, đầu giây bên kia sau ba hồi chuông liền có người bắt máy:

“Tiểu Vinh?”

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng hỏi:

“Quân Quân, buổi sáng hôm nay cậu có bận gì không?”

Tô Đồ Lang Quân cho dù có bận đi chăng nữa khi nghe thấy câu hỏi này của Hoàng Thế Vinh cũng sẽ lập tức gạt tất cả chuyện khác sang một bên:

“Cũng không bận gì, có chuyện gì sao?”

Hoàng Thế Vinh cười cười:

“Hôm nay tớ đá bóng, cậu đi cổ vũ không?”

Tô Đồ Lang Quân hỏi:

“Khi nào thì đá?”

Hoàng Thế Vinh đáp:

“Bây giờ đá, tớ đang ở dưới nhà đợi cậu rồi”

Tô Đồ Lang Quân đi ra ngoài ban công nhìn thử, quả nhiên Hoàng Thế Vinh đang từ bên dưới nhìn lên chỗ cậu:

“Vậy được, để tớ thay đồ”

Hôm nay Tô Đồ Lang Quân mặc một chiéc áo phông màu trắng trơn không hề có bất cứ họa tiết nào, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt ngắn tay. Cậu mặc một chiếc quần kaki nấu sáng dáng lửng, dưới chân mang đôi giày Nike Jordan trắng đen phiên bản đặc biệt của năm nay. Tô Đồ Lang Quân có gu ăn mặc rất thời thượng, dáng vẻ nam sinh đẹp trai nhất thành phố này khẳng định khiến cho nữ sinh phải tương tư.

Hoàng Thế Vinh ngồi ở trên xe nhìn Tô Đồ Lang Quân nói:

“Chúng ta chụp lại một bức ảnh đi”

Tô Đồ Lang Quân có điểm khó hiểu:

“Chụp ảnh?”

Hoàng Thế Vinh gật đầu:

“Đúng vậy, tớ muốn chụp, cậu lấy máy điện thoại đi”

Tô Đồ Lang Quân cũng không đoán ra được ý đồ của người này, đột nhiên lại muốn chụp ảnh thật sự rất khó hiểu. Cậu lấy máy điện thoại đứng lùi lại phía sau một chút, cũng cẩn thận chọn góc chụp đẹp nhất rồi đưa máy lên trước mặt:

“Vậy cậu muốn chụp dáng gì, tớ chụp giúp cậu”

Hoàng Thế Vinh nhíu nhíu mày, ngón trỏ ngoắc ngoắc Tô Đồ Lang Quân:

“Cậu đến đây đi, chúng ta cùng chụp”

Tô Đồ Lang Quân vẫn còn cảm thấy có chút mơ hồ nhưng vẫn bước đến gần Hoàng Thế Vinh đưa máy điện thoại lên trước mắt của cả hai. Hai người vốn dĩ đã đẹp, ở trong máy điện thoại đời mới kia lại càng đẹp hơn, hơn nữa Tô Đồ Lang Quân rất biết lựa chọn góc chụp, chụp bọn họ một tấm bên cạnh chiếc mô tô đen kia cực kỳ ngầu:

“Như vậy được chưa?”

Hoàng Thế Vinh xem lại hình tủm tỉm cười, có lẽ một lát nữa hắn khi chơi bóng, Tô Đồ Lang Quân sẽ đăng tấm hình này lên trang cá nhân của cậu, Hoàng Thế Vinh mãn nguyện trả lại điện thoại cho Tô Đồ Lang Quân, tiếp theo liền đưa cho cậu một chiếc mũ bảo hiểm, sau đó bọn họ liền nhanh chóng rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN