Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 63: Hỏi sai người
Buổi chụp hình ngày hôm nay bị hoãn vì thời tiết xấu, Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu nhìn đám mây đen che khuất mặt trời, lại nhìn sang người bên cạnh nãy giờ vẫn dành mọi sự tập trung trên điện thoại, hắn bất giác thở dài một hơi:
“Quân Quân, cậu đói chưa?”
Tô Đồ Lang Quân vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, cả một quá trình cũng không có ý định nhìn Hoàng Thế Vinh lấy một cái:
“Vẫn chưa”
Hoàng Thế Vinh liếc nhìn màn hình điện thoại của Tô Đồ Lang Quân, ở trên đó hiển thị một trò chơi liên quan đến trí tuệ, khi chơi đúng là phải tập trung nhưng ngẩng đầu nhìn hắn một chút vẫn có thể mà:
“Quân Quân”
Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng, Hoàng Thế Vinh ảo não nói:
“Chơi game vui lắm sao?”
Tô Đồ Lang Quân không nói gì, Hoàng Thế Vinh chẳng biết là cậu có nghe thấy hay không nữa, có thể là cậu thật sự mang toàn bộ chú ý đặt trên điện thoại cho nên không nghe thấy lời hắn nói, cũng có thể là vì cậu đang giận dỗi hắn chuyện gì:
“Quân Quân, cũng gần 11 giờ rồi, hay là chúng ta đi ăn luôn có được không?”
Tô Đồ Lang Quân lúc này liền tắt điện thoai, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thế Vinh:
“Cậu đói rồi sao?”
Hoàng Thế Vinh chưa đói, chỉ là hắn muốn được Tô Đồ Lang Quân chú ý mà thôi, thế cho nên lúc này hắn liền đưa tay xoa xoa bụng giả bộ gật đầu:
“Đúng vậy”
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn trời một lúc sau đó liền gật đầu đứng dậy:
“Vậy tớ đi thay đồ trước đã”
Nãy giờ Tô Đồ Lang Quân vẫn mặc bộ trang phục giành cho buổi chụp hình quảng cáo, chính vì vậy trước khi rời khỏi đây cậu cần phải thay bộ đồ này ra. Lúc Tô Đồ Lang Quân đi tới lối rẽ vào phòng thay đồ liền nghe thấy được có hai người đang nói chuyện, cậu vốn dĩ không có ý định quan tâm tới nhưng trong cuộc trò chuyện của hai người kia lại vô tình nhắc đến Hoàng Thế Vinh, thế cho nên cậu liền im lặng đứng ở một bên muốn nghe thử.
Phía trước có hai người nói chuyện, nếu như cậu không nhầm thì đó là người quản lý của Diêu Tịnh Tuyết và một nữ nhân viên của Hoàng thị, nhưng cậu không rõ chính xác cô ta làm ở bộ phận nào.
“Thì ra cô là người hâm mộ của Tiểu Tán hả?” Cindy lôi kéo tay của cô gái kia, mỉm cười thân thiết nói.
Cô gái kia thấy có người cũng biết nam thần tượng của mình liền vô cùng hứng thú mà gật đầu:
“Đúng vậy, đúng vậy, chị có quen biết với Tiểu Tán sao?”
Cindy liếc mắt cười cười:
“Cậu ta ấy hả, ngày nào tôi cũng gặp. Bạn của tôi là quản lý của cậu ta, nếu như cô thích, tôi có thể sắp xếp cho cô một cơ hội gặp mặt cậu ta bên ngoài”
Cô gái kia vừa nghe được liền mở lớn hai mắt:
“Được được, như vậy chị giúp tôi đi”
Cindy quan sát cô gái kia một chút sau đó đột nhiên kéo cô ta qua một bên, rồi nhỏ giọng nói thế này:
“Không thành vấn đề, nhưng mà tôi có vài chuyện muốn hỏi cô”
Cô gái kia nhanh chóng đáp lời:
“Chị hỏi đi”
Cindy lên tiếng:
“Cô có biết Hoàng phó tổng hay đến những nơi như thế nào hay không, ví như anh ta hay ăn tối ở nhà hàng nào, hay là mỗi cuối tuần thường đến nơi nào?”
Thật ra cô gái này ngay cả cơ hội chạm mặt Hoàng Thế Vinh cũng còn khó chứ đừng nói đến chuyện nắm được lịch trình hay thói quen của hắn. Có điều nhân viên trên dưới Hoàng thị ai cũng biết được một chuyện, cô cũng chẳng biết chuyện này có hữu ích hay là không nhưng vẫn đem toàn bộ ra nói với Cindy:
“Việc này tôi cũng không biết, nhưng mà Hoàng phó tổng và thư ký Tô ở chung một nhà, bọn họ là bạn tốt từ nhỏ, việc này chị đi hỏi thư ký Tô thì dễ hơn đấy”
Nãy giờ Cindy cũng đã hỏi một số nhân viên của Hoàng thị có mặt ở chỗ này, nhưng ai cũng đều trả lời như vậy cả. Cindy nhíu mày đăm chiêu, xem ra muốn nắm được lịch trình đi lại của Hoàng Thế Vinh để sắp xếp một cuộc ngẫu ngộ cho Diêu Tịnh Tuyết, cô cũng chỉ có cách đi hỏi người kia mà thôi.
“Chị sao thế, có chỗ nào không khỏe sao?”
Cindy bị cô gái kia gọi ra khỏi suy nghĩ, cuối cùng liền lắc đầu nói:
“Tôi không sao, được rồi tôi đã biết số điện thoại của cô, khi nào có cơ hội gặp được Tiểu Tán, tôi nhất định sẽ nhắn cho cô”
Cô gái kia vui vẻ, trước khi rời đi còn không quên nhắc Cindy thế này:
“Nhất định nhắn cho tôi nhé, cảm ơn chị trước”
Cindy có chút thất vọng khẽ thở dài, cô nâng bước nhanh chóng rời đi, lúc đi đến lối rẽ liền bị giật mình vì ở đó có một thanh niên mang gương mặt đẹp giống như tranh vẽ, bên khóe miệng có độ cong như đang cười, người nọ hai tay khoanh trước ngực, cả người lười biếng đứng tựa vào bức tường phía sau.
Cindy mất vài giây thất thần vì sự bất ngờ này, nhưng đến khi nhìn tới sắc mặt mỉm cười kia của người đối diện cô cũng nhanh chóng mỉm cười làm quen, đây chẳng phải là đối tượng có thể giải đáp mọi thắc mắc của cô hay sao:
“Thì ra là thư ký Tô, không phải, tôi nên gọi là Tô thiếu gia mới đúng chứ”
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười, trong ánh mắt còn mang theo tia biếng nhác nhìn tới chỗ của Cindy, dáng vẻ này thật sự khiến cho người đối diện nhầm tưởng rằng cậu chính là một thiếu gia ưa nịnh nọt tâng bốc:
“Không cần khách sao như vậy, gọi tôi là Lang Quân được rồi”
Cindy nghĩ rằng những thiếu gia công tử luôn thích được người khác đưa đến tận tầng mây xanh, huống chi cô cũng cần lấy một chút thông tin từ người này cho nên liền nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng:
“Sao có thể chứ, tôi vẫn là nên gọi một tiếng Tô thiếu gia”
Tô Đồ Lang Quân cũng không nhắc đến chuyện này nữa, vấn đề xưng hô này tuy ý người gọi mà thôi:
“Cô không đi cùng với nghệ sĩ của mình sao?”
Cindy nghe vậy, hai mắt đảo một vòng rồi đáp thế này:
“Cô ấy đó hả, từ lúc ngã xuống hồ bơi đến giờ cứ luôn ngẩn người, chẳng biết có phải là do được Hoàng phó tổng giúp đỡ thành ra ngốc rồi hay không”
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy thế, nắm tay liền giấu bên dưới nắm chặt lại với nhanh, nhưng trên môi vẫn duy trì nụ cười nhẹ, chỉ là ánh mắt kia nếu như người tinh ý có thể nhận ra được bên trong ẩn chứa một đợt sóng ngầm:
“Là thế sao”
Cindy không thấy Tô Đồ Lang Quân nói gì thêm, lại bị nụ cười của cậu làm cho mất cảnh giác, quên mất lời cảnh báo của Diêu Tịnh Tuyết lúc trước, hơn nữa Cindy cũng cảm thấy Tô Đồ Lang Quân không khó đối phó cho nên liền giống như trước đây, lấy một số người nổi tiếng ra lôi kéo cậu:
“Tô thiếu gia, cậu có thích nghệ sĩ nào hay không?”
Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi:
“Nghệ sĩ sao?”
Cindy cười cười:
“Mà lấy điều kiện như Tô thiếu gia đây, thích nghệ sĩ nào chỉ cần nói một tiếng, bọn họ khẳng định là phải chạy ngay tới trước mặt cậu”
Tô Đồ Lang Quân thu lại nụ cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng tới Cindy, giọng nói của cậu lúc này cũng trầm xuống:
“Tôi nhìn trúng Diêu Tịnh Tuyết, không biết cô ta có tình nguyện chạy tới trước mặt tôi không?”
Cindy bị dáng vẻ uy hiếp kia của Tô Đồ Lang Quân làm cho giật mình, ngay cả nụ cười trên môi cũng cứng lại. Người này rõ ràng lúc trước vẫn luôn duy trì thái độ thoải mái, tại sao bây giờ chỉ trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt ngay được, chỉ sợ là diễn viên kỳ cựu cũng không thể thay đổi cảm xúc nhah như vậy được:
“Hả?”
Tô Đồ Lang Quân bật cười ha ha, tiếng cười giòn tan vang vọng trong hành lang này, khiến cho Cindy cũng ngây người không biết đối phương là đang vui vẻ hay tức giận nữa:
“Tôi chỉ nói đùa mà thôi, Diêu Tịnh Tuyết có đối tượng để ý rồi, tôi sao có thể nào nói muốn là muốn được chứ”
Cindy thật sự cũng bị dọa cho sợ muốn tổn thọ vài năm, Tô Đồ Lang Quân nếu như cười thì rất dễ gần, nhưng một khi không cười liền khiến cho người ta có cảm giác thâm sâu khó lường:
“Được Tô thiếu gia để ý tới chính là may mắn của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không từ chối đâu”
Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi, ý tứ thâm sâu nói một câu thế này:
“Đối tượng lại là bạn tốt của tôi, tôi sao có thể không để ý được có phải không?”
Lời này khi rơi vào tai của Cindy chính là Tô Đồ Lang Quân muốn quan tâm đến chuyện của Diêu Tịnh Tuyết vì Hoàng Thế Vinh là bạn thân của cậu, nhưng thực chất lời nói của cậu lại mang hàm nghĩa Diêu Tịnh Tuyết lại dám một lần nữa đánh chủ ý lên người đàn ông của cậu, cậu có thể không quan tâm sao.
“Nghe nói Tô thiếu gia và Hoàng phó tổng là bạn thân từ nhỏ, cậu hẳn là biết rất rõ sở thích của Tô thiếu gia đi”
Tô Đồ Lang Quân nhìn Cindy nhàn nhạt trả lời:
“Cũng biết một chút chút mà thôi, cô muốn thay Diêu Tịnh Tuyết thăm dò trước sở thích của cậu ấy sao?”
Thật ra sở thích của Hoàng Thế Vinh chính là do Tô Đồ Lang Quân tạo ra, hắn từ nhỏ thích chơi game chính là do khi cậu và hắn ở trong phòng học bài, cậu sẽ là người làm bài tập cho cả hai, để hắn có thời gian chơi game. Hắn thích đấm bốc, chính là do từ nhỏ hắn luôn ở bên cạnh bênh vực cậu, chỉ cần người nào tỏ ý chống đối cậu, hắn sẽ gọi đối phương ra sau trường đánh cho một trận. Hắn gần đây không quen ăn đồ ăn ngoài nữa, việc này cũng là do mỗi ngày cậu đều nấu ăn cho hắn, khiến cho hắn ăn thành thói quen rồi.
Cindy cười ha ha:
“Đúng là không có chuyện gì qua nổi mắt của Tô thiếu gia”
Tô Đồ Lang Quân nhếch môi:
“Chi bằng để cô ấy tự mình hỏi đi, chúng tôi chuẩn bị đi ăn trưa, nếu như hai người không bận gì thì có thể cùng đi”
Cindy đúng là cầu mà không được:
“Thật sao? Nhưng mà làm như vậy có đường đột quá không, nghĩ lại cũng không biết tìm lý do gì để đi cùng”
Tô Đồ Lang Quân thờ ơ đáp:
“Chẳng phải nói cậu ấy giúp Diêu Tịnh Tuyệt lúc ngã xuống hồ bơi sao, lý do này không đủ thuyết phục hay là do cô ấy không muốn đi ăn bữa trưa này?”
Cindy nghe vậy vội phản bác:
“Sao Tịnh Tuyết có thể không muốn đi ăn trưa của Hoàng phó tổng và Tô thiếu gia chứ, cô ấy chính là cầu còn không được ấy chứ”
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười, ẩn ý nói thế này:
“Biết đâu cô ấy thật sự không muốn đi… bởi vì có tôi cũng đi theo”
Cindy mở lớn hai mắt, chắc như đinh đóng cột nói:
“Tôi cam đoan Tịnh Tuyết nhất định sẽ không phụ sự sắp xếp tạo điều kiện này của Tô thiếu gia đâu”
Tô Đồ Lang Quân gật đầu, trong khoảnh khắc đó đôi mắt của cậu lóe lên một tia nguy hiểm khó lường:
“Được, vậy hai người ra ngoài đợi trước đi, tôi phải đi thay đồ, sau đó sẽ ra ngay”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!