Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng
Chương 11: Tương đồng
Đồ Du Du nấu ăn cũng tạm được, thức ăn nấu xong không phải là thuộc dạng vừa nhìn đã thèm chảy nước miếng, nhưng mà cũng xem như là không tệ. Tô Thành vốn đã quen ăn sơn hào hải vị, mấy món sang trọng đắt tiền ngày nào cũng ăn, hôm nay nhìn tới trên bàn ăn có ba món mặn một canh bình thường liền đột nhiên nảy sinh hứng thú, cũng chẳng biết là miệng hắn quen ăn đồ ăn sang cho nên hôm nay nhìn thấy mấy món giản dị thế này liền thích, hay là do Tô đại thiếu gia thích người nấu ăn nữa.
Đối với Đồ Du Du mà nói hôm nay trên bàn ăn đã đặc biệt hơn ngày thường, canh bắp cải cà chua, cá trứng rán, thịt bò xào nấm, đậu hũ trắng. Lúc trước một mình cậu chỉ có hai món một canh một thịt, hôm nay nhiều hơn gấp đôi hai món bởi vì muốn ăn mừng chuyện trong nhà có thêm đồ gia dụng mới. Đồ Du Du nấu ăn bằng tay trái thì không có vấn đề gì lắm, nhưng cầm đũa ăn cơm lại đặc biệt khó khăn, cậu vốn không phải là người thuận tay trái, hiện tại tay phải cử động không tiện đành phải đổi sang dùng thìa ăn cơm. Tô Thành ngồi bên cạnh ăn để ý thấy chuyện này cũng không có ý định giúp đỡ, thật ra thì hắn muốn giúp đỡ Đồ Du Du, nhưng mà nếu như hắn tự mình đút cậu ăn thì không khí nhất định sẽ càng trở nên ám muội, cừu nâu ngốc nào đó khẳng định sẽ càng đề phòng hắn hơn, hắn không muốn thời gian tốt đẹp này bị phá hỏng nhanh như vậy.
Tô Thành cảm thấy món ăn coi như tạm được, nhưng ở bên cạnh Đồ Du Du dùng bữa liền ăn nhiều hơn một chút, hắn chẳng biết tại sao món ăn cậu nấu không ngon bằng những món hắn từng ăn nhưng hôm nay hắn lại ăn nhiều như thế, cứ như vậy bất giác lấy cơm vào bát cho đến khi mở nồi cơm điện ra thì bên trong trống rỗng rồi. Đồ Du Du thấy Tô Thành ăn nhiều như vậy liền nghĩ tài nghệ nấu ăn của mình rất được, tự giác cảm thấy hãnh diện vui vẻ mở miệng hỏi một câu:
“Tài nghệ nấu ăn của tôi so với người nấu ăn ở nhà cậu như thế nào?”
Tô Thành cười xấu xa đáp:
“Thầy vốn không hợp làm thầy giáo, chi bằng đến nhà tôi làm đầu bếp đi”
Đồ Du Du liếc mắt nhìn Tô Thành, cậu không thích nghe hắn nói như vậy, may mắn hắn không nói cậu bộ dáng văn nhã bại hoại nếu không cậu nhất định sẽ đá hắn ra khỏi cửa:
“Nếu ăn xong rồi thì về đi, cậu ngày hôm qua không về nhà, hôm nay cũng không về, ba mẹ cậu nhất định sẽ lo lắng”
Tô Thành nghe thấy Đồ Du Du nhắc đến ba mẹ hắn thì ánh mắt vốn dĩ mang theo nét cười nãy giờ liền trầm xuống, thật ra mẹ hắn đã mất từ năm hắn 7 tuổi, lý do bởi vì ba hắn có người phụ nữ khác ở bên ngoài, trong một lần mẹ hắn đi tìm ba hắn liền xảy ra tai nạn giao thông, hắn còn nhớ rõ lần ấy ở trong đám tang mẹ hắn, người phụ nữ kia mang theo con trai tới làm loạn, nói cái gì mà bà ta chính là Tô phu nhân. Nhà ngoại Tô Thành cũng không phải tầm thường, ông ngoại hắn làm trong bộ quốc phòng, cậu của hắn có một ghế trong quốc hội, thế cho nên đến tận bây giờ cho dù nhà ngoại hắn với Tô gia hầu như không còn quan hệ gì nữa nhưng mà ba hắn vẫn không có cách nào để cho người phụ nữ kia có một danh phận, ngay cả con trai bà ta cũng không hề được mang họ Tô.
Vu Tú Uyên chẳng qua chỉ là một người phụ nữ nhà quê, lúc lên thành phố xin vào một khách sạn làm phục vụ phòng, ba của Tô Thành là Tô Thánh tình cờ gặp gỡ bà ta. Tô Thánh ở trong giới thượng lưu vốn được mệnh danh là hoa hoa công tử, ngoài mẹ của Tô Thành là Bạch Tư Nhiên là vợ hợp pháp ra thì Tô Thánh ở bên ngoài có rất nhiều tình nhân. Vu Tú Uyên là một trong số những tình nhân của Tô Thánh, có điều bà ta lại cực kỳ khôn ngoan, khi Bạch Tư Nhiên dùng phương thức giải quyết đưa tiền giống như bao tình nhân khác của Tô Thánh đề bà ta rời đi, nhưng bà ta vẫn ngoan cố không chịu, đến cuối cùng Bạch Tư Nhiên trong một lần đến hẹn gặp Vu Tú Uyên liền xảy ra tai nạn giao thông. Vu Tú Uyên cùng con trai hiện tại đã ở trong biệt thự Tô gia được bảy năm rồi, đó lý do tại vì sao Tô Thành không muốn trở về căn nhà đó nữa, lại cộng thêm chuyện Tô Thành ở trong trường đánh nhau với Vu Phóng liền cãi nhau với Tô Thánh một trận, đến cuối cùng hắn liền càng có lý do không phải trở về căn nhà đó.
“Đêm nay tôi ngủ ở đây”
Đồ Du Du nghe giọng điệu không một chút thành ý kia của Tô Thành dĩ nhiên không cần suy nghĩ nhiều mà trực tiếp từ chối:
“Không được, tôi không đồng ý!”
Tô Thành đặt đũa xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đồ Du Du, hắn vốn là định mang chuyện tấm ảnh kia ra uy hiếp cậu, nhưng không biết hắn cuối cùng nghĩ lại cái gì mà hạ giọng xuống thấp một chút hỏi:
“Đêm nay cho tôi ngủ lại có thể không?”
Đồ Du Du ngây người bất ngờ, giọng điệu của Tô đại thiếu gia đột nhiên thay đổi như vậy, tuy rằng không giống giọng điệu người bình thường tỏ rõ thành ý muốn nhờ vả, nhưng mà Tô đại thiếu gia trước giờ một là trong miệng phát ra toàn những lời lẽ lưu manh không thể chấp nhận nổi, hai là trực tiếp lớn giọng thông báo, chứ chưa bao giờ hỏi qua người khác như thế này. Đồ Du Du im lặng thất thần một hồi, cuối cùng vẫn là từ chối:
“Không thế…”
Lời còn chưa nói xong thì Tô Thành đã có điểm không hài lòng nâng giọng hỏi:
“Tại sao?”
Đồ Du Du hả một tiếng, cậu trong nhất thời cũng không thể trả lời lý do tại sao. Thật ra Đồ Du Du chỉ cần nói rằng cậu không thích Tô Thành cho nên không muốn cho hắn ở lại, nhưng mà đến cuối cùng vẫn không nói ra được lời đó, có thể là do hắn là học sinh của cậu, đêm nay lại không có chỗ ngủ, cậu nếu không chứa chấp hắn liền sẽ rất đáng thương, hoặc có thể là Đồ Du Du không biết phải từ chối Tô Thành như thế nào:
“Hả… thì là không được là không được thôi, cậu về nhà đi”
Tô Thành trầm giọng:
“Tôi không muốn về nhà, tôi và ba tôi cãi nhau”
Đồ Du Du im lặng một hồi rồi đưa tay về phía trước:
“Hay là cậu đưa số điện thoại của ba cậu cho tôi, tôi sẽ gọi điện nói chuyện với ông ấy”
Tô Thành gạt tay Đồ Du Du ra:
“Không cần, thầy nếu như không cho tôi ở lại thì tôi tìm chỗ khác”
Nói rồi Tô Thành liền đứng dậy đi về phía cửa chính, Đồ Du Du nhìn theo bóng lưng của Tô Thành, vốn lúc này nên là đốt pháo tiễn người đi để ăn mừng, nhưng mà Đồ Du Du lại cảm thấy có điểm không đành lòng, có lẽ là do hôm nay Tô Thành mang đến nhiều đồ gia dụng như thế, ngay cả giường ngủ cũng mua tới, nếu như hôm nay cậu để cho hắn rời khỏi đây vậy thì khi nằm trên giường hắn mua cũng có điểm áy náy đi thế cho nên liền gấp gáp gọi hắn lại:
“Khoan đã…”
Tô Thành dừng bước xoay đầu lại nhìn, Đồ Du Du ho nhẹ một tiếng:
“Trời cũng đã tối rồi, tôi cho phép cậu ở lại tối nay, nhưng mà ngày mai phải trở về nhà đi, ba của cậu nhất định sẽ rất lo lắng cho cậu đấy”
Tô Thành mỉm cười, hắn vốn nghĩ rằng Đồ Du Du sẽ không gọi hắn quay lại, nhưng hiện tại cậu lại gọi hắn liền khiến cho hắn cũng phải cảm thấy vui mừng.
Đồ Du Du nói nếu như Tô Thành không tắm rửa thì cậu sẽ không cho hắn lên giường, quần áo của Đồ Du Du nhỏ hơn Tô Thành một size, Tô Thành lại không mang quần áo tới đây, đến cuối cùng hắn ở trên mạng đặt mua mười bộ quần áo. Đồ Du Du thấy Tô Thành mua nhiều đồ như vậy liền hỏi:
“Mua nhiều như vậy hả?”
Tô Thành tùy ý lấy ra một bộ đồ:
“Mấy bộ quần áo này để ở đây, sau này tôi đến còn có cái để mặc, thầy để vào trong tủ đi”
Đồ Du Du nghe thấy giọng điệu ra lệnh kia của Tô Thành cũng không chấp nhất hắn nữa, hắn vào trong phòng tắm rồi thì Đồ Du Du cũng mang số đồ kia gấp lại ngay ngắn bỏ vào một góc trong tủ quần áo của cậu. Đồ Du Du ngày mai phải lên lớp, lúc này phải ngồi chuẩn bị giáo án, trong phòng ngủ có một bàn học nhỏ để ở gần cửa sổ, Đồ Du Du mang kính cận ngồi ở trước màn hình máy tính chăm chú soạn bài, bởi vì tay phải của cậu không tiện cử động cho nên lúc này tốc độ đánh máy có chút chậm chạp. Tô Thành tắm xong đi vào liền nhìn thấy Đồ Du Du đã thay đồ ngủ, hắn nghĩ có lẽ ai kia rất thích mặc mấy bộ pijama đáng yêu, hôm nay cừu nâu ngốc mặc một bộ pijama đỏ kẻ sọc, trên áo còn thêu mấy hình mặt trăng mặt trời nho nhỏ.
Không rõ là Tô Thành cố ý không tạo ra tiếng động hay là do Đồ Du Du đang tập trung soạn bài giảng, mà cho đến khi hắn đứng ngay ở sau lưng rất gần rồi thì cậu mới giật mình quay lại:
“A… cậu làm cái gì mà đi không tiếng động thế hả?”
Tô Thành cười xấu xa, mái tóc ngắn vẫn còn ẩm ướt lộn xộn ở trên đầu càng khiến cho hắn thêm phần cuồng ngạo hơn:
“Tôi nhìn xem thầy có xem phim đen hay không”
Đồ Du Du đỏ mặt, đều là đàn ông đến tuổi này mà không xem loại phim đó thì chỉ có thể là hòa thượng mà thôi, nhưng mà cậu xem rất điều độ không phải ngày nào cũng xem, nhất là bây giờ đang trong khoảng thời gian soạn bài giảng thì cậu sẽ không nghĩ đến thứ đó:
“Có cậu mới xem, tôi đang soạn bài giảng”
Tô Thành ngồi xuống giường, hôm nay hắn mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, Đồ Du Du trước nay vẫn chưa từng nhìn thấy hắn mặc đồ ở nhà bao giờ, chỉ đơn giản là một chiếc quần soóc đen cùng áo ba lỗ màu trắng, hắn mặc áo ba lô liền có thể khoe được rõ ràng bắp tay cuồn cuộn như rồng cuốn kia của hắn, ở vị trí ngồi của cậu hiện tại còn chứng kiến hết được cơ ngực săn chắc thật lớn kia. Đồ Du Du thất thần một hồi, chẳng biết trong đầu nghĩ cái gì mà da mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng lại bĩu mỗi quay đi nói thế này:
“Khoe khoang”
Tô Thành có nghe thấy Đồ Du Du nói nhưng lại nghe không rõ:
“Thầy nói cái gì?”
Đồ Du Du không nhìn Tô Thành nữa, cũng không nói thêm bất cứ điều gì, không gian tiếp theo chỉ có tiếng lách cách đơn điệu chậm rãi phát ra từ bàn phím máy tính. Chiếc giường hoàng gia kia Đồ Du Du vốn tưởng rằng mình nằm lên liền giống hoàng tử Dubai rồi, nưng mà bây giờ nhìn thấy Tô Thành nằm đó cậu liền không thể không nói thầm trong lòng hắn mới là vương tử chính hiệu, bộ dáng kia cùng với chiếc giường đó quả thật tương xưng, bây giờ Đồ Du Du mới có thể ghi nhận một câu nói trước đây cậu không công nhận, chính là người đẹp thì mặc cái gì, dùng cái gì cũng đẹp hết.
Tô Thành nằm trên giường, chiếc giường được kê ngay sau bàn học nhỏ, hắn cả một quá trình đều ở phía sau lưng Đồ Du Du nhìn ngắm cậu, Đồ Du Du dáng người thật nhỏ, ngay cả khi cậu đang mặc một bộ pijama rộng cũng không thể che giấu được. Lưng của Đồ Du Du không ngắn cũng không dài, cái gáy phía sau thon thon thuận mắt, ngay cả mái tóc cũng thật là chỉnh tề không lộn xộn. Dáng ngồi kia thật sự đúng là chuẩn học sinh gương mẫu, sống lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao hơi hơi cúi xuống, hai chân quy củ để đầu gối song song phía trước. Ghế ngồi của Đồ Du Du không có chỗ tựa, thế cho nên Tô Thành liền có thể xem xét hết được dáng ngồi kia, không rõ là do cái mông của Đồ Du Du lớn, hay là do dáng ngồi tiêu chuẩn của cậu phải như thế mà lúc này Tô Thành có thể mơ hồ tưởng tượng được cái eo nhỏ sâu trong lớp áo kia căn bản là không được thẳng tắp như hắn đang thấy, mà chính là khẽ cong cong, mông thì đẩy về phía sau tạo thành một dáng ngồi hình chứ S. Tô Thành chỉ nghĩ đến thôi liền tự động cười phấn khích, Đồ Du Du nghe thấy liền quay lại nhìn, tưởng rằng là hắn ở trên mạng đọc được cái gì hay ho, nhưng khi quay lại liền nhìn thấy điện thoại hắn để ở dưới chân, còn ánh mắt kia rõ ràng là đang nhìn cậu:
“Cậu cười cái gì?”
Tô Thành xấu xa nhìn Đồ Du Du hỏi:
“Thầy muốn nghe sao?”
Đồ Du Du trực tiếp từ chối xoay người lại tiếp tục làm việc:
“Không muốn nghe”
Sau đó Đồ Du Du có cảm giác như sống lưng mình ngứa ngáy lạ thường, có lẽ là do cậu phát hiện Tô Thành nhìn mình cho nên không thể tập trung được nữa, cuối cùng Đồ Du Du liền đóng máy tính rồi đừng dậy tắt đèn đi ngủ. Bây giờ mới chỉ gần 9 giờ mà thôi, Tô Thành vẫn là muốn nhìn thêm một chút nhưng hiện tại trong phòng tối đen rồi:
“Đi ngủ sớm vậy sao?”
Đồ Du Du leo vào phía bên trong góc giường, lần này giường ngủ lớn hơn rồi nằm hai người sẽ không cảm thấy chật chội nữa, nhưng mà cậu vẫn mang tấm chăn đặt ở giữa làm ranh rới, sống lưng cũng tựa sát vào bức tường mới chịu buông lỏng một chút:
“Cậu không ngủ thì ra ngoài mà xem ti vi”
Trăng hôm nay không tròn, một nửa vầng trăng khuyết nhưng vẫn có thể phát ra thứ ánh sáng nhè nhẹ dịu dàng, một bầu trời tối đen lưu thưa điểm trên đó là mấy ngôi sao nhỏ, Tô Thành rất nhanh thích nghi được với bóng tối trong căn phòng, hắn đưa mắt nhìn sang liền có thể thấy được Đồ Du Du một thế ngủ phòng ngự ôm lấy chăn bên cạnh:
“Đồ Du Du”
Đồ Du Du nhíu mày khẽ nhắc nhở, đôi mắt kia vẫn lười biếng không muốn mở ra:
“Tôi là thầy giáo, không được gọi thẳng tên của tôi như vậy”
Tô Thành thấy gương mặt nhỏ của Đồ Du Du nhìn rất thuận mắt, cũng ý thức được mấy ngày nay trong lòng luôn nảy sinh suy nghĩ không đứng đắn với thầy giáo của mình. Lần trước Đồ Du Du có nói trong độ tuổi của hắn rất dễ dàng hình thành tính hướng sai lệch, hắn cũng không biết mấy ngày nay mình sao lại hành đồng kỳ quái như thế, sau đó Tô Thành liền nghĩ có phải là do gương mặt người đối diện này rất thanh tú, hắn thích người có nét gương mặt giống như vậy phải hay không:
“Quê của thầy ở đâu?”
Đồ Du Du thản nhiên bỏ lại một chữ:
“Thiên Tân”
Tô Thành nằm nghiêng người quan sát Đồ Du Du, cái miệng nhỏ có đôi môi đỏ thắm mỗi lần nói sẽ mấp máy vô cùng đáng yêu:
“Nhà thầy có chị gái, em gái hay không?”
Đồ Du Du vẫn không mở mắt, có lẽ đã buồn ngủ cho nên giọng nói cũng nhỏ hơn:
“Cậu hỏi làm gì?”
Tô Thành nửa đùa nửa thật đáp:
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về thầy giáo của mình thôi”
Đồ Du Du giống như đang suy nghĩ cho nên lâu thật lâu mới nhả ra một chữ:
“Có”
Tô Thành muốn tới xem xem chị gái hay em gái kia của Đồ Du Du có nét giống cậu hay không, sau đó hắn liền sẽ thử một chút xem cảm giác thế nào, muốn tìm ra được kết quả hắn rốt cuộc thích Đồ Du Du hay là thích kiểu đường nét gương mặt giống cậu:
“Có giống thầy không?”
Đồ Du Du xoay lưng lại với Tô Thành nhàn nhạt đáp:
“Tôi giống mẹ tôi, em gái tôi là cùng cha khác mẹ”
Tô Thành có điểm bất ngờ, tình cảnh này có một chút tương đồng với hắn:
“Như vậy ba thầy hiện tại là ở với mẹ thầy hay là người kia?”
Đồ Du Du nhàn nhạt đáp:
“Năm tôi lên 11 tuổi thì mẹ tôi đã không còn”
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Tô Thành cũng là như thế, năm hắn lên 7 tuổi mẹ hắn cũng ra đi, chỉ có điều lý do ra đi của mẹ hắn và mẹ Đồ Du Du có lẽ là khác nhau, hắn không muốn đề cập đến chuyện này nữa nên không hỏi tiếp. Sau đó sự im lặng trong căn phòng liền bị phá vỡ bởi tiếng khóc nho nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!